Trăm Năm Không Hợp

Chương 39



Hôm đó họp xong là bắt tay vào chuẩn bị album, tất cả mọi người trong Delete đều bận rộn, Tạ Kinh Niên vốn dĩ đang làm album solo, bây giờ còn phải lo cho hai bên. Hoắc Học Xuyên thì thường xuyên phải chạy tới chạy lui giữa công ty và đoàn phim, Phương Tri Cẩn thì đang nhàn rỗi, nhưng mà phim điện ảnh của cậu sắp công chiếu rồi, cho nên phải đi khắp nơi tuyên truyền phim.

Căn penthouse của cậu lại càng trống trải, trên sàn phòng khách có đặt một cái vali cỡ nhỏ, bên trong chỉ bỏ một nửa đồ dùng, nửa còn lại là Phương Tử Lâm đang nằm.

Phương Tri Cẩn lấy vài bộ quần áo tới đây, sau đó ngồi xổm xuống vỗ vỗ Phương Tử Lâm, đợi Phương Tử Lâm nhảy ra thì lại bỏ đồ vào. Cậu đang kiểm tra xem còn sót gì không, Phương Tử Lâm đột nhiên sủa gâu gâu chạy về phía cửa.

Chưa tới mấy giây sau, Hoắc Học Xuyên cầm áo khoác mở cửa đi vào, vừa thấy chó đứng bên chân mình, anh dính chặt lấy cánh cửa không nhúc nhích, mặt mày nhăn nhó nhìn Phương Tri Cẩn. Phương Tri Cẩn đi tới bế chó lên, nói: “Nó thích anh nên mới vậy mà.”

“Không cần, em thích anh là đủ rồi.” Hoắc Học Xuyên đầy mệt nhọc, đi thẳng đến sô pha ngả người nằm sấp, “Hôm nay anh tính thử, còn cỡ gần hai trăm cảnh quay nữa, mỗi ngày quay phim còn phải đi lo chuyện album.”

Phương Tri Cẩn đi tới ngồi lên hông Hoắc Học Xuyên, sau đó bóp vai cho anh: “Anh nói cho em đau lòng đấy à, nhắc cho anh nhớ, sáng mai em bay rồi, lúc về là luyện tập ngay luôn.”

Hoắc Học Xuyên thả lỏng cơ, thoải mái rên hừ hừ, trên hông còn có thể cảm nhận được thịt mông mềm mềm của Phương Tri Cẩn, anh trở tay nắm lấy cổ tay Phương Tri Cẩn, vác Phương Tri Cẩn trên lưng.

Cõng lên đi về phòng tắm, chuẩn bị cùng nhau ngâm bồn.

Nhưng mà anh mệt quá, Phương Tri Cẩn sáng mai còn phải bay, cho nên cũng chỉ có thể ngâm bồn mà thôi.

Mười giờ tối, phòng kế hoạch trong công ty Hải Ca cuối cùng cũng tắt đèn, Tạ Kinh Niên bứt rứt cả ngày trời, ra khỏi cửa liền châm điếu thuốc, anh Đẩu đeo bass xách túi, chạy chầm chậm đến bãi đỗ xe.

Sau khi về đến nhà, anh Đẩu lên lầu theo, Tạ Kinh Niên trước khi mở cửa mới cầm lấy đồ, nói: “Anh về nghỉ ngơi đi, ngày mai chín giờ đến đón em.”

Anh Đẩu vừa đi, ở góc cầu thang bên trái lấp ló bóng người, động tác rất nhanh, Tạ Kinh Niên vừa định quay đầu lại nhìn thì đã bị người kia bổ nhào tới hôn một cái, nhưng mà cách một lớp khẩu trang.

Nhìn rõ là ai, Tạ Kinh Niên ghì eo đối phương mở cửa ra, vừa đóng sập cửa lại liền tháo khẩu trang đối phương ra, tổng cộng cũng chỉ có ba giây. Nguyên Viễn bị ấn trên cửa, cười ngọt ngào nói: “Em đóng máy sớm, nhưng mà không công bố, cho nên lén về tìm anh.”

“Đồ ngốc, sao không gọi điện thoại, đợi bao lâu rồi?” Tạ Kinh Niên nâng mông Nguyên Viễn bế cậu lên, “Nhẹ đi rồi, cơm trong đoàn phim khó ăn lắm à?”

“Giảm cân mà, mặc đồ cổ trang nhất định phải gầy.” Nguyên Viễn được bế vào phòng ngủ, trên đường đi tham quan tất cả các phòng, cậu ôm cổ Tạ Kinh Niên nói, “Cũng may một tầng chỉ có một hộ, nếu không lỡ gặp phải hàng xóm thì phiền phức lắm.”

Tạ Kinh Niên thả Nguyên Viễn xuống: “Không phiền, anh đã mua hết ba tầng, trên dưới đều không có người.”

Nguyên Viễn kinh ngạc trợn tròn mắt, bị cởi đồ thế nào cũng không biết, lát sau mới hoàn hồn nói: “Làm thiên vương thích thật.”

Mấy ngày sau, album thứ tư “Thời gian tươi đẹp nhất” chính thức bắt đầu vào phần tập vũ đạo, chuyện Biên Mai Tuyết làm MC về cơ bản là ván đã đóng thuyền, ngày nào cũng đắc ý dạt dào, Euler bận rộn rồi cũng không phiền muộn nữa, vả lại dù sao cũng đã công khai hẹn hò, nên cố gắng yêu đương luôn cho rồi.

Vừa tập xong một đoạn, Nguyên Viễn từ phòng tổng giám quay lại, Euler đến gần ngồi cùng với Nguyên Viễn, tò mò hỏi: “Tổng giám tìm anh có chuyện gì vậy?”

“Chuyện công việc thôi.” Nguyên Viễn đội nón áo khoác lên, “Anh đóng phim chiếu mạng đó không phải sao, bây giờ phải quay chương trình để tuyên truyền, sau đó còn bàn những sắp xếp sau tết, nhận thêm bộ nữa với mấy chuyện này nọ, nhưng mà anh từ chối hết rồi.”

Euler không tin nổi: “Tại sao? Anh bị đần à.”

Nguyên Viễn khẽ đắc ý nói: “Anh đã hứa với Tạ Kinh Niên rồi, ngoại trừ chuyện của nhóm ra thì không nhận thêm gì nữa hết, chuyên tâm cặp bồ thôi.”

Tạ Kinh Niên không có trong phòng tập nhảy, ăn cơm xong thì làm ổ trong phòng thu âm sáng tác bài hát, album solo của hắn còn thiếu một bài. Đột nhiên cửa mở ra, Hoắc Học Xuyên lững thững đi vào, còn xách theo một phần cơm căn tin.

“Từ đoàn phim qua đây à?”

“Ừm, đua xe về đấy.” Hoắc Học Xuyên mở hộp cơm ra bắt đầu ăn, “Phòng tập nhảy ồn ào quá, chỗ anh yên tĩnh hơn.”

Nói xong ăn vài miếng, vô tư hỏi: “Khi nào anh tổ chức tour diễn solo thế, có kế hoạch gì chưa? Nhưng mà về mặt này thì Ái Giản không chuyên nghiệp lắm.”

Tạ Kinh Niên rút ra một tờ bản nhạc mới: “Không cần phải thăm dò anh có ký tiếp hay không, anh còn chưa nghĩ đến.”

“Anh để tâm chút đi được không, tên mập đã chuẩn bị xong rồi kia kìa.” Hoắc Học Xuyên ăn xong rồi, “Tự dưng em có cảm giác mỗi người một ngả, nếu như cuối cùng chúng ta đều ký tiếp, em sẽ chân thành viết một bài báo đăng lên trang nhất.”

Tạ Kinh Niên cười nói: “Em rảnh rỗi như vậy thì không bằng gọi Tiểu Phương về đòi quyền lợi đi.”

Hoắc Học Xuyên nghe không hiểu lắm, suy tư một lúc mới nghiệm ra, sốt ruột hỏi: “Lại bị chia ít câu à?” Anh nhìn Tạ Kinh Niên ra dấu “OK”, đau lòng ngay lập tức, nói: “Trước tiên đừng nói với em ấy, tên nhóc này đi tuyên truyền mà cứ như đi du lịch vậy, đang vui vẻ lắm.”

Một tuần sau công ty và người phụ trách bên đoàn phim thương lượng với nhau, Phương Tri Cẩn bị cưỡng chế quay về chuẩn bị cho album, vũ đạo mọi người đã tập xong cả rồi, cậu phải học một mình, học xong thì tập cùng với mọi người.

Lâu rồi chưa nhảy, động tác không thanh thoát như lúc trước, sau khi nhớ được động tác liền ở lại luyện thêm, hết lần này đến lần khác, tập xong thì cũng đã đến đêm khuya, căn tin đã tắt đèn tối thui, cậu đến tủ đồ ăn lạnh lấy một cái sandwich ra, sau đó vừa ăn vừa đi ra ngoài.

Lúc Hoắc Học Xuyên gọi tới đúng lúc cậu vừa lên xe, nói: “Em sắp về rồi, anh còn ở đoàn phim à?”

“Ừm, hôm nay quay đêm.” Cổ họng Hoắc Học Xuyên hơi khàn, hình như bị cảm rồi, “Ngày mai thu âm, đến công ty gặp luôn vậy, lấy được lời bài hát chưa?”

“Lấy rồi, một tờ dài ơi là dài, em chỉ có ba câu.” Phương Tri Cẩn đang ăn nên nói không rõ ràng, “Phim điện ảnh kia nếu mà em không được chia nhiều đất diễn nhất, em sẽ hủy hợp đồng, tự mở một cái Truyền thông Ái Xuyên.”

Hoắc Học Xuyên thấp giọng cười: “Đừng có tức tối nữa, về ngủ sớm đi, anh cũng đi quay tiếp đây.”

Sáng hôm sau sáu người đến Hải Ca, công ty âm nhạc nên làm việc khá chuyên nghiệp, cả album bài nào cũng vừa bắt tai vừa hay. Bọn họ bắt đầu thu âm, sau khi thu xong cổ họng Hoắc Học Xuyên đã không còn phát ra tiếng được nữa.

Cũng may sau đó quay MV chỉ cần nhép miệng là được, cho nên cũng không ảnh hưởng đến tiến độ, liên tục mấy ngày, sáu người đều mệt bở hơi tai, sau khi kết thúc đến cả câu tạm biệt cũng không còn sức để nói.

Biên Mai Tuyết và Euler về thẳng ký túc xá ngủ, Tạ Kinh Niên cũng cùng Nguyên Viễn người trước người sau mà đi, Phương Tri Cẩn thu âm không tốn chút sức lực nào, nhưng quay MV hầu như đều được đứng giữa, cố gắng giả ngầu cũng rất mệt người.

Cậu lái xe đưa Hoắc Học Xuyên đến đoàn phim, dặn dò: “Uống nhiều nước vào, cổ họng anh nghiêm trọng đến thế rồi, còn không được nghỉ ngơi đủ, đừng để bệnh đó.”

Hoắc Học Xuyên hai ngày một đêm không chợp mắt: “Ừm, buổi tối xong việc anh đến khách sạn gần đó ngủ một đêm, không về đâu.”

“Vậy sao…” Từ khi Phương Tri Cẩn quay về đều toàn phải chăn đơn gối chiếc, lại xót cho sức khỏe của Hoắc Học Xuyên, “Anh quay xong thì gọi điện thoại cho em, em tới đón anh.”

Hoắc Học Xuyên nhắm mắt không đáp, hình như đã ngủ rồi.

Nam chính Hoắc Học Xuyên diễn là một con nhà giàu, tình cờ làm quen được với nữ chính, còn giải vây cho cô, sau đó vì để theo đuổi cô mà giấu diếm thân phận của mình đến công ty của nữ chính làm việc, trở thành cấp dưới của cô.

Cảnh diễn tối nay là đoạn nữ chính biết mình bị lừa, nam chính đứng dưới lầu nhà nữ chính xin tha thứ, sau đó dầm mưa. Mùa thu là mùa mà khí lạnh từ từ len lỏi vào khắp nơi, đêm khuya, một trận mưa, không dễ chịu đựng chút nào.

Trợ lý cầm trà nóng đứng một bên, Hoắc Học Xuyên đứng dưới đèn đường. Trước mặt là máy quay, đợi đạo diễn hô “Bắt đầu” liền nhập vai, máy phun nước cũng bắt đầu tạo cảnh mưa, anh ngẩng đầu nhìn lên lầu, liên tục gọi tên nữ chính.

Gọi đến lần thứ sáu, rốt cuộc giọng cũng vỡ.

Yết hầu đau nhức, chắc là vì phải hoạt động hết công suất nên đã gục mất rồi, cảnh quay này coi như bỏ, anh về lại xe thay quần áo, chuẩn bị làm lại lần nữa. Nước mưa lại rơi xuống, chưa tới nửa phút đã ướt nhẹp cả trong lẫn ngoài.

Mẹ nó lạnh quá.

Phương Tri Cẩn một mình ở nhà chán chường, xem hết tập cuối “Tận cùng Bắc Bình” thì không biết phải làm gì nữa, ngoài cửa sổ nổi lên một cơn gió, cậu thấy hơi lạnh, dứt khoát lên giường đi ngủ.

Ở trong chăn trở mình, chân móc phải cái gì đó, mở đèn lên xem thì thấy là quần lót của Hoắc Học Xuyên, “Để đồ lung tung.” Cậu cằn nhằn một câu, sau đó tiện tay vứt nó lên gối Hoắc Học Xuyên, rồi tắt đèn đi, nhưng lại ngủ không được.

Cậu co mình lại, cả người đều rúc trong chăn, cậu từ từ duỗi tay ra, nhịn không được mò xuống chỗ giữa hai chân mình, dần dần vuốt ra được hình dáng và chất ẩm, cậu lại ngại nóng mà xốc chăn lên.

“Sao còn chưa về nữa…” Cọ đến giữa giường, đầu đặt trên gối Hoắc Học Xuyên, cậu dùng sức vuốt “con mắt nhỏ” trên đỉnh, sau đó thở dốc bắn ra đầy tay.

Lúc này ngoài cửa phòng khách có tiếng “rầm”, Phương Tri Cẩn tức tốc hoàn hồn, tìm đồ lau qua rồi xuống giường chạy ra ngoài. Đại sảnh không cho người lạ vào, chắc chắn là Hoắc Học Xuyên về rồi, cậu chạy chậm ra cửa, vừa mở cửa đã bị Hoắc Học Xuyên dọa nhảy dựng.

Trợ lý cầm đồ nói: “Dầm mưa hai trận, hai ngày nay lại cảm, trên đường lại sốt.”

Phương Tri Cẩn dìu Hoắc Học Xuyên vào phòng, vất vả lắm mới cởi được quần áo anh ra, cũng may chăn đang ấm, cậu nhanh chóng nhét Hoắc Học Xuyên vào chăn, định đi tìm thuốc hạ sốt thì lại bị anh túm về giường.

Cơ bắp Hoắc Học Xuyên nóng rực, anh ôm Phương Tri Cẩn nói: “Trên đường uống thuốc rồi, em cứ nằm yên để anh ôm là được.”

Vừa nãy Phương Tri Cẩn vừa tự sờ cho mình, bây giờ được ôm thế này cũng thấy váng đầu, cậu dựa lên vai Hoắc Học Xuyên, ngọt ngào hỏi: “Anh có nhớ lúc ba mẹ em ly hôn, em đến nhà tìm anh, cũng dầm mưa như vậy.”

Hoắc Học Xuyên nhắm mắt cười, giọng như đã vỡ ra, nhưng lời nói ra lại cực kỳ êm tai: “Nhớ, nhớ hết.”

“Phương Nhi, em với anh có như thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể kết hôn, vậy nên sẽ càng không thể ly hôn, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời. Chuyện đau lòng đó em chịu một lần là đủ rồi, sau này anh sẽ làm em hạnh phúc mỗi ngày.”

Phương Tri Cẩn cắn lên vai Hoắc Học Xuyên, lặng lẽ chảy hai hàng nước mắt, giống như đêm hôm đó vậy.

“Đừng có lộn xộn…” Hoắc Học Xuyên lại nhíu mày mở mắt ra, một tay anh ôm Phương Tri Cẩn, một tay lấy ra cái quần lót từ trong chăn, vậy mà lại là của anh, nhưng mà vết dịch màu trắng ở trên hơi sai sai.

Phương Tri Cẩn đỏ bừng mặt, ngượng đến nỗi vùi đầu vào trong lồng ngực Hoắc Học Xuyên không dám ngẩng lên.

Hoắc Học Xuyên vứt quần lót đi tắt đèn ngủ, cười nói: “Ây dô, anh phải mau mau khỏe lại thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.