Trăm Năm Không Hợp

Chương 45



Chiếc xe việt dã quân dụng phóng như tên bắn trên đường, tay Hoắc Học Xuyên cầm vô lăng liên tục đổ mồ hôi, Phương Tri Cẩn ngồi trên ghế phụ lái, ánh mắt lại cứ nhìn về hàng ghế sau.

Tạ Kinh Niên ôm lấy Nguyên Viễn, tay ôm hờ không dám dùng sức, giống như hắn chỉ cần dùng sức một chút thôi thì Nguyên Viễn sẽ bị vỡ tan ra vậy. Bọn họ vẫn giấu Euler và Biên Mai Tuyết, Biên Mai Tuyết đã quen, thấy sai sai liền không hỏi nhiều, Euler ngây thơ lại thẳng thắn, lúc này cũng lái xe chạy phía sau.

Đến căn hộ chung cư, Hoắc Học Xuyên cởi áo khoác ra đắp cho Nguyên Viễn, Tạ Kinh Niên ôm Nguyên Viễn chạy thẳng vào thang máy, vừa ra khỏi thang máy, họ liền nhìn thấy anh Đẩu đứng ở trước cửa.

“Tiểu Tạ, anh tới đưa một vài tư liệu bên chỗ Hải Ca.” Anh Đẩu hơi mông lung, không ngờ lại gặp phải tình cảnh này, “Tiểu Nguyên sao thế? Có cần đưa tới bệnh viện không?”

Tạ Kinh Niên không thèm để ý, đi về phía trước đá anh Đẩu sang một bên, sau đó mở cửa đi vào, vào phòng ngủ đặt Nguyên Viễn xuống giường, sau đó đút cậu uống hai viên thuốc giảm đau. Đầu xuân trời còn rất lạnh, Nguyên Viễn mặc ba lớp áo, nhưng áo đã bị mồ hôi thấm ướt, Tạ Kinh Niên mở máy sưởi ở mức lớn nhất, sau đó lấy khăn lông nóng lau người thay quần áo cho Nguyên Viễn.

Phương Tri Cẩn và Hoắc Học Xuyên đứng ngoài cửa, anh Đẩu không đi vào, Phương Tri Cẩn nhận lấy tài liệu, nói: “Tiểu Nguyên tụt đường huyết nên bị ngất, anh thấy cậu ấy gầy như thế đó, còn giảm cân nữa sẽ xảy ra chuyện mất.”

“Ừm, vốn dĩ cũng không mập, bị kích thích gì sao.” Anh Đẩu hồn nhiên chẳng nghĩ gì, “Anh còn định bàn công việc với Tiểu Tạ, cậu ấy rời khỏi Ái Giản rồi, nhưng hợp đồng công việc của anh vẫn còn ở đó.”

Hoắc Học Xuyên đút tay vào túi liếc Phương Tri Cẩn một cái, Phương Tri Cẩn liền nói: “Không vội đâu, dù sao cũng phải xử lý vài ngày. Phải rồi anh Đẩu, lúc trước Tiểu Nguyên ở Vương phủ Cựu An đã ăn cơm với ai vậy?”

Anh Đẩu chối đây đẩy: “Anh có biết đâu, nghe thôi cũng thấy đó là chỗ không dành cho anh rồi.”

“Đừng giả vờ nữa, ai mà không biết là anh dẫn mối.” Phương Tri Cẩn cười, “Trước giờ có chuyện tốt có nhớ tới chúng em đâu, ăn cơm với mấy ông lớn cũng không có phần em, bất công quá đi.”

Anh Đẩu phất tay: “Tiểu Phương em đừng có chọc anh nữa, với xuất thân và gia cảnh của em đâu có cần tới mấy chỗ đó, với lại sao mà em chịu nổi, để em uống năm ly, thiếu một giọt thôi cũng coi như là đắc tội rồi, nếu đã chơi tới cùng thì kiểu gì cũng có, Tiểu Nguyên mới ra mắt đi lần đầu tiên, không phải đã chơi tới mức sát thương mình đó sao.”

Phương Tri Cẩn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cậu ấy đã chơi tới mức đó rồi, sao anh cứ gọi cậu ấy đi hoài vậy, không sợ gây tai họa sao?”

“Cái nghề này khốn nạn như vậy đó.” Anh Đẩu thở dài, “Lần đầu tiên cậu ta tò mò tự tới, đã đi rồi vậy thì con đường này đã mở ra rồi, chuyện sau đó không phải cậu ta muốn thay đổi là có thể thay đổi được, cho dù giá trị cậu ta có tăng lên, thì những ông lớn tìm tới sẽ chỉ ngày càng nhiều, lấy ví dụ anh Vương ở Vương phủ Cựu An lần đó đi, gọi là phải đi, không thể trêu chọc được đâu.”

Phương Tri Cẩn có vẻ tò mò hỏi: “Anh Vương? Ai thế, lợi hại vậy sao?”

“Phải xem là so với ai đã, so với Tiểu Nguyên hay Tiểu Âu thì chắc chắn là lợi hại rồi.” Anh Đẩu cũng không giấu giếm, dù gì cũng đã nói hết ra rồi, “Anh Vương bề ngoài thì làm bất động sản, nhưng sau lưng thì khó nói lắm, loại người này lắm chiêu nhiều trò, trong lòng chúng ta tự có tính toán là được rồi.”

“Tính toán cái đếch gì?” Hoắc Học Xuyên cuối cùng cũng buột miệng chửi, chửi xong xông lên túm cổ áo anh Đẩu hất ngã xuống đất, Phương Tri Cẩn vội kéo Hoắc Học Xuyên lại, sợ Hoắc Học Xuyên tức lên sẽ gây chuyện gì ngay trước cửa.

“Anh Tiểu Phương, anh Xuyên?” Euler cuối cùng cũng đến, cậu ta bị chặn đèn đỏ nên rớt phía sau không theo kịp, giờ mới tới, “Xảy ra chuyện gì thế? Tiểu Nguyên đâu?”

Euler thấy cửa mở nên lập tức chạy vào, trong phòng ngủ Nguyên Viễn đã thay áo ngủ sạch sẽ rồi, Tạ Kinh Niên ngồi bên giường đang nói gì đó. Cậu ta đi tới ngồi xổm xuống, duỗi tay ra sờ mặt Nguyên Viễn, hỏi: “Rốt cuộc anh bị làm sao thế? Vậy mà không nói với em.”

Sắc mặt Nguyên Viễn trắng bệch, hỏi ngược lại: “Anh Xuyên với anh Tiểu Phương đâu?”

“Bọn họ ở bên ngoài đánh nhau với anh Đẩu.” Euler nói xong bị Tạ Kinh Niên đá cho một phát. Tạ Kinh Niên biết Nguyên Viễn lo lắng, liền nói: “Không sao đâu, để anh ra xem thử.”

Đợi Tạ Kinh Niên vừa đi, Euler ngồi xuống bên giường, chống tay ngồi dậy hỏi: “Em nghe thấy anh Xuyên với anh Tiểu Phương nói những gì rồi?”

“Anh Xuyên muốn đánh anh Đẩu, anh Tiểu Phương ngăn lại, lúc ra khỏi thang máy chỉ nghe thấy anh Đẩu nói Vương phủ An gì đó, anh Vương gì đó.” Euler nhớ lại mấy lời vừa nãy liền không yên tâm, “Anh bị bệnh gì thế, còn là bạn thân thì nói với em đi, ở đây không trị được thì sang Mỹ trị, dù sao em cũng sẽ về Mỹ đi học.”

Nguyên Viễn nhìn bàn tay gầy gò xanh xao của mình: “Euler, em có biết vì sao anh đối xử tốt với em không?”

Euler duỗi tay ra nắm lấy tay Nguyên Viễn: “Ban đầu là vì em đần độn, fan-service với anh lại không biết cướp độ nổi trội của anh, sau này là anh ngu ngốc, phát hiện ra chuyện của em cũng vẫn đối xử tốt với em.”

Nguyên Viễn cười gật đầu: “Ba mẹ ruột của anh đã vứt bỏ anh, ba mẹ nuôi của anh cũng vứt bỏ anh, lớn lên thành một người toàn diện thật sự đã chịu rất nhiều cực khổ, không có ai đối xử tốt với anh, anh cũng chẳng đối xử tốt với ai, nhưng em suốt ngày đi lót tót sau lưng anh hỏi linh ta linh tinh, đến cả chuyện kim chủ có xấu hay không em cũng liên tục quan tâm, anh chưa từng được nhận đặc ngộ này, cho nên anh cũng muốn đối xử tốt với em.”

Euler đỏ cả mắt: “Em biết, trước khi yêu anh Niên chắc anh cũng đã nghĩ như vậy, chuyện em gài bẫy anh Tiểu Phương anh chẳng hề liên can gì, nhưng anh chạy trước chạy sau sợ được người này mất người kia, đơn giản là vì anh Tiểu Phương từng giúp anh, nên anh cũng giúp anh ấy. Thật ra em không hề ngu ngốc, em chỉ giả vờ ngốc thôi.”

Nguyên Viễn yếu ớt cười nói: “Thôi đi, em chẳng khác gì mấy đứa thiểu năng cả.”

Đang nói chuyện, Tạ Kinh Niên còn có cả Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn cùng đi vào, Euler nhường chỗ cho Tạ Kinh Niên, sau đó lấy điện thoại ra gọi: “Báo với anh mập một tiếng, nếu không anh ấy vẫn còn đang lo lắng.”

Sau khi nghe máy, Biên Mai Tuyết ở đầu bên kia la to: “Tiểu Nguyên không sao chứ? Tôi nói chứ mấy người có phải đang cô lập tôi không vậy? Đợi đó đi, tôi mua đồ ăn qua, chúng ta còn chưa ăn cơm đây này.”

Mọi người ra phòng khách đợi, Nguyên Viễn bò ra khỏi chăn ôm lấy Tạ Kinh Niên: “Sao album của anh vẫn chưa phát hành vậy, đã lập xuân rồi.”

“Sao, em muốn mua à?” Tạ Kinh Niên choàng áo khoác cho Nguyên Viễn, “Lưu vào điện thoại cho em, nghe trước đi.”

Nguyên Viễn gật đầu: “Vậy hai ngày này không ra ngoài nữa, chỉ ở nhà nghe nhạc thôi.”

Biên Mai Tuyết xách hai bọc đồ ăn thật lớn tới, sáu người ở nhà cụng ly chúc mừng, còn nghĩ về tương lai, Hoắc Học Xuyên uống vừa nhiều vừa mạnh, Phương Tri Cẩn cũng nốc rượu ừng ực.

Mãi đến tận tối, Hoắc Học Xuyên gọi hai anh lính cần vụ tới lái xe, anh và Phương Tri Cẩn về sở nghỉ hưu, chưa cởi đồ đã lên giường nằm. Phương Tri Cẩn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Anh cảm thấy anh Đẩu có biết chuyện không?”

“Biết hay không cũng không thể tha cho ổng được.” Hoắc Học Xuyên nhìn trần nhà chòng chọc, “Còn gì mà anh Vương, xem chiêu trò của ông ta lợi hại đến đâu, có thể làm hại được bao nhiêu người.”

Phương Tri Cẩn trở mình nằm lên lồng ngực Hoắc Học Xuyên: “Sao lại lắm chuyện thế này, chuyện của Tiểu Nguyên, chuyện giải tán nhóm, chuyện trên mạng, lúc mới ra mắt chẳng ai vừa mắt ai, mọi người cũng không nổi tiếng, nhưng mà vẫn dễ sống hơn bây giờ nhiều.”

Hoắc Học Xuyên thở dài, ôm Phương Tri Cẩn cọ cọ như đang làm nũng: “Phương Nhi, anh cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

“Không sao đâu, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.” Phương Tri Cẩn an ủi đối phương, nhưng lòng cậu cũng thấy không yên.

Mọi người đi hết rồi, Tạ Kinh Niên thu dọn phòng ăn và phòng khách, Nguyên Viễn ở trên sô pha cầm điện thoại nghe nhạc, nghe một hồi thì đứng dậy đi vào phòng, Tạ Kinh Niên vẫn luôn ngó cậu, hỏi: “Đi đâu đấy? Đi tắm thì đợi anh thu dọn xong đã rồi cùng tắm.”

“Ai thèm tắm cùng anh, đâu ra sướng thế.” Nguyên Viễn gỡ tai nghe xuống, “Em vào phòng sách tìm giấy ghi lại mấy câu hát hay.”

Trong phòng sách vốn chẳng có sách, từ lâu đã biến thành phòng thu âm rồi, bên trong đều là thiết bị của Tạ Kinh Niên, Nguyên Viễn đi vào đóng cửa, sau đó nhấn dừng nhạc. Cậu mở danh bạ ra, tìm đến số anh Đẩu đã lâu không liên lạc.

“Tiểu Nguyên đấy à? Đã khỏe hơn chưa?” Anh Đẩu bắt máy rất nhanh.

“Em không sao rồi, lâu không ra ngoài chơi nên nghẹn đến phát bệnh ấy mà.” Giọng điệu của Nguyên Viễn rất nhẹ nhàng, “Anh Đẩu, tối ngày mốt hẹn anh Vương ra ngoài đi, không đi ăn cơm nữa, đến bờ sông ngắm cảnh đêm.”

“Lãng mạn thế, ngắm cảnh đêm xong thì trực tiếp tìm phòng bên bờ sông ngủ một đêm, quá đầy đủ luôn.” Anh Đẩu cười nói, “Thật ra anh ấy đã hỏi em mấy lần rồi, đang đợi em đấy, anh liên hệ xong sẽ báo với em.”

Nguyên Viễn cúp điện thoại, không lâu sau anh Đẩu lại gọi tới, sau khi nghe máy anh Đẩu nói rất xấu xa: “Anh Vương không dẫn theo tài xế, còn bảo anh tới đón em, tới nơi thì trực tiếp lên xe anh ấy, còn nói mang kẹo cho em nữa đấy.”

Tầm mắt Nguyên Viễn cúi xuống, trả lời: “Vậy tối ngày mốt gặp, cám ơn anh Đẩu.”

Rồi tiếp tục bật nhạc lên, giọng hát của Tạ Kinh Niên truyền ra trong tai nghe, cậu nhìn quanh phòng, sau đó lấy cây bass đang treo ở trên tường xuống. Đã hơi cũ rồi, không biết còn có thể dùng được bao lâu nữa đây.

Cất lại đi ra ngoài, Tạ Kinh Niên đang gọt trái cây, Nguyên Viễn lại gần bỏ dao và trái cây xuống, ghét bỏ nói: “Anh gọt dày quá, để em dạy anh.”

Tạ Kinh Niên đứng phía sau ôm lấy cậu, gò má dán vào lỗ tai cậu, đột nhiên nói: “Anh không tổ chức tour diễn nữa, chúng ta đi khám bệnh cho em trước đi, dù không tốt cũng phải khám, khám cho tới khi nào tốt lên thì thôi.”

Nguyên Viễn nhích lưỡi dao từng chút một, gọt đi một lớp vỏ mỏng, gọt xong cậu cắn một miếng, sau đó xoay người đút cho Tạ Kinh Niên, đút xong nói: “Đi tắm đi, tắm cùng nhau.”

Hai người họ một người không vạch trần, một người không trả lời.

Ngày hôm sau Hoắc Học Xuyên và Diêu Dao đi quay quảng cáo, quay xong còn phải phỏng vấn tạp chí, Phương Tri Cẩn bắt đầu chuẩn bị cho phim điện ảnh mới, buổi sáng xem kịch bản, buổi chiều luyện tập với giáo viên.

Biên Mai Tuyết và Euler ở trong ký túc xá thu dọn đồ đạc, Ái Giản không ký tiếp với Euler, mấy ngày nữa là cậu ta về Mỹ rồi, Biên Mai Tuyết làm MC ở chương trình vương bài, sau này cũng không thường xuyên ở trong thành phố nữa.

Ký túc xá của công ty sắp trống không rồi, không biết sau này sẽ có người mới vào ở hay không, người mới liệu có mâu thuẫn hay không, liệu có đổi phòng loạn xạ như bọn họ hay không.

Một buổi chiều luyện tập tiêu hao rất nhiều thể lực, Phương Tri Cẩn ướt đẫm mồ hôi nằm trên sàn, thở đủ rồi thì bò dậy kéo giãn cơ, kéo giãn cơ xong lại thở hổn hển nằm xuống, cậu mở điện thoại loa ngoài sau đó gọi cho Nguyên Viễn.

“Anh Tiểu Phương, anh nhớ em rồi hả?”

“Em đang làm gì thế, hôm nay… có thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Mặt Phương Tri Cẩn dán lên sàn, lòng bàn tay cũng dán lên sàn.

“Em đang ở nhà xem phim, Tạ Kinh Niên đang viết bài hát ở trong phòng, anh ấy cứ chê ồn, cứ cách mấy phút là lại ra rầy em một lần.” Nguyên Viễn giống như đang oán hận, nhưng lại đang cười, “Phải rồi, Tiểu Mạc nói thủ tục hợp đồng của em đã xử lý xong rồi, của bọn anh chắc cũng sẽ nhanh thôi.”

Phương Tri Cẩn phiền muộn vỗ vỗ mặt sàn: “Hai ngày này lo chuyện công ty xong thì sẽ đăng weibo nói rõ, trước tết mới làm kỉ niệm hai năm xong, lại còn hăng hái bán tình cảm, kết quả bây giờ giải tán hết trơn. Anh thân là người đầu tiên lên tiếng, anh Niên thân là người duy nhất đi ăn máng khác, chắc chắn sẽ bị chửi chết thôi.”

Cậu vẫn còn ổn, dù sao tin tức gần đây cũng kiếm đủ lòng thương hại cho cậu rồi, nhưng Tạ Kinh Niên mới vừa làm thiên vương xong lại đi, tất nhiên sẽ rước lấy một đống lời mắng chửi.

Nguyên Viễn an ủi: “Không chắc đâu, nếu như có một tin tức lớn hơn bùng nổ, thì sẽ đè lại được thôi.”

Hai người trò chuyện một hồi, trời tối mới cúp điện thoại, Phương Tri Cẩn đi tắm rồi lên giường, chưa ăn cơm đã ngủ, hai tuần tới ngày nào cậu cũng sẽ luyện tập như vậy, còn phải luyện cho thuần thục nữa.

Nguyên Viễn cúp điện thoại xong thì không xem phim nữa, cậu tắt đèn vào phòng sách tìm Tạ Kinh Niên, Tạ Kinh Niên ngồi trước chiếc piano điện viết bài hát, thấy cậu vào thì buông bút, nói: “Lại đây, ngồi lên chân anh này.”

Cậu đi tới ngồi vào lòng Tạ Kinh Niên, ngón tay chọc chọc phím đàn: “Dáng vẻ anh ngồi trước piano viết bài hát cực kỳ tuấn tú luôn, còn đẹp trai hơn là hát trên sân khấu nữa.” Nói xong ngẩng đầu hôn lên môi Tạ Kinh Niên, đầu lưỡi liếm vào khe hở giữa môi Tạ Kinh Niên, một bàn tay luồn vào trong bộ áo ngủ, cậu hôn anh, cũng được anh vuốt ve.

Tạ Kinh Niên ôm Nguyên Viễn vào phòng ngủ, quần áo rớt dọc đường, trong phòng ngủ chỉ mở đèn ngủ, ngoại trừ dáng vẻ của đối phương thì chẳng nhìn rõ gì cả. Nguyên Viễn cởi sạch sẽ, cánh tay trắng bệch kết lớp vảy đỏ thẫm, xương khuỷu tay và đầu gối cũng trở nên sắc xảo dị thường, cậu không dám thở mạnh, sợ lộ ra xương sườn rất xấu.

“Chỉ có mông là còn dư chút thịt.” Tạ Kinh Niên đè đối phương xuống, một bàn tay lót dưới mông cậu, cúi đầu hôn lên môi, lên cằm, lên hầu kết nho nhỏ, lên xương quai xanh thẳng băng, lên đầu v* nhàn nhạt, mỗi một chỗ đều chạm vào một lần.

Nguyên Viễn cắn chặt răng, nhốt tiếng rên rỉ ở trong miệng, hai chân cậu vắt qua eo Tạ Kinh Niên, thứ đang dựng thẳng ở giữa chân cọ lên cơ bụng Tạ Kinh Niên. Cái miệng nhỏ phía sau nuốt dầu bôi trơn vào, sau đó từ từ được mở rộng, ngón tay thon dài của Tạ Kinh Niên bình thường để gõ phím piano, gảy lên dây bass bây giờ đang từ từ tiến vào trong cơ thể cậu, khiến cậu toát mồ hôi.

Cậu rất sợ ra mồ hôi. (những người bị nghiện m.t thì mồ hôi sẽ rất hôi và khai)

Tạ Kinh Niên cảm thấy mình bị siết chặt, tưởng là Nguyên Viễn thẹn thùng, hắn dỗ dành: “Thả lỏng nào, đừng cắn anh hăng hái như thế.” Chỗ mà ngón tay đâm vào cho ra phản ứng, anh khuếch trương xong thì đẩy eo lên.

Cơ thể bị cảm giác trướng đau xâm nhập, Nguyên Viễn thoải mái nhắm mắt lại, cậu không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, nhưng lần này không cần biết đau tới cỡ nào, cậu cũng muốn cắn răng chịu đựng.

Tiếng động đâm vào rút ra ngày càng lớn hơn, cơ bắp trên cánh tay Tạ Kinh Niên cũng phồng lên, Nguyên Viễn bị ghì trong lòng hắn, tiếng rên rỉ và thở dốc phát ra ngắt quãng, như con mèo con bị hành hạ.

Không biết qua bao lâu, cả hai đều đã phóng thích một lần, Nguyên Viễn xé rách khăn trải giường trở mình, cầu xin: “Muốn một lần nữa, từ phía sau…”

Mồ hôi lúc hoan ái bị mồ hôi lạnh cọ rửa, cậu đờ đẫn nhìn đèn tường, cảm nhận thân nhiệt của Tạ Kinh Niên và cơn đau nhói từ trong cơ thể mình. Đầu ngón tay, lỗ tai, không có chỗ nào là không đau, giống như dùng kim châm, dùng dao khoét, đau gấp bội lần so với lần chơi “chai thủy tinh.”

Ma quỷ tới rồi, cậu không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Cái thứ ở giữa hai chân đã mềm xuống, mặt vùi trong cánh tay khẽ khóc nấc, cậu không thể nhận ra được khoái cảm nữa, chỉ thấy chóng mặt, một hồi sau, dưới thân bỗng nhiên có một luồng nóng ấm, chất dịch chảy ra nhanh chóng thấm ướt drap giường.

Tạ Kinh Niên túm eo cậu nhấc lên, sau đó ôm cậu vào lòng. Cậu tiểu không tự chủ (*), giống như một đứa tàn phế vậy, không phải vì khoái cảm tình yêu, mà là vì chất độc đang lấy mạng cậu.

(*) gốc là 失禁: tiểu tiện không tự chủ, chắc đây là một triệu chứng khi nghiện m.t

Một giọt nước mắt rơi xuống cánh tay đóng vảy của cậu, Tạ Kinh Niên nói: “Viễn Viễn, anh rất yêu em.”

Nguyên Viễn cười mấp máy môi, nói: “Em cũng vậy.”

Cậu nhắm mắt lại, không biết rằng mình thật ra không hề phát ra bất kì âm thanh nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.