Trảm Nam Sắc

Quyển 1 - Chương 17: Cửu gia, anh có đánh phụ nữ không?



Dịch: Ying Yang

Cố Tân Tân đang ở trong phòng thẩm vấn đếm thời gian, mặc dù nữ cảnh sát để cho cô gọi điện, nhưng những trình tự phải đi cũng không bỏ qua chút nào.

Lần đầu tiên cô gặp tình thế này, và cũng lại bị gán tội danh như thế này, khó tránh sẽ hoảng loạn.

"Nếu như trong nhà tôi có người tới, tối nay tôi có được về nhà không?"

Nữ cảnh sát lật xem tài liệu trong tay, mí mắt cũng không nhấc lên, "Một cô gái như cô, lúc vẽ không biết phải làm mờ đi sao?"

Cô ấy thả mấy bức vẽ trước mặt Cố Tân Tân, những tình tiết đó đều là Cận Ngụ Đình bắt cô vẽ, tràn đầy sáu bức cảnh xuân, tình tiết phơi bày, sau chuyện đó cô cũng muốn sửa chữa, nhưng không sửa được.

"Riêng chuyện tình tiết này, đã đủ để cho cô ngồi tù."

Trong lòng Cố Tân Tân hoảng sợ, "Tôi thật sự không biết sẽ nghiêm trọng như vậy."

"Có một số việc, bình thường chúng tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt, dù sao bây giờ internet cũng phát triển như vậy, nhưng đã có người tố cáo cô, chúng tôi cũng không thể không quan tâm..."

Bình thường Cố Tân Tân chưa từng kết oán với ai, cô thực sự không nghĩ ra chuyện này do ai tố cáo.

"Đối phương hẳn phải rất hiểu rõ cô, còn cung cấp không ít tư liệu căn bản, bao gồm cả trường và chuyên ngành cô đang theo học."

Cố Tân Tân đúng lúc nghĩ đến nội dung chương mới hôm nay, bây giờ nghe lời nữ cảnh sát, phản ứng đầu tiên của cô chính là Cận Ngụ Đình.

Trong tầng làm việc của Linh Đính.

Khổng Thành đổi cho Cận Ngụ Đình một ly cafe ấm áp, "Cửu gia, nếu không thì tôi đi qua đó một chuyến, nếu trong nhà đều đã biết, chúng ta cũng không thể để mặc cho phu nhân bị giam trong đó."

"Khổng Thành, cậu có ấn tượng gì với cô ta?"

Khổng Thành ngẩn ra, cái này thực sự là đang hỏi hắn, "Phu nhân rất tốt."

"Tốt chỗ nào?" Ngón tay Cận Ngụ Đình men theo miệng ly vẽ vòng tròn.

"Bối cảnh gia đình đơn giản, con người cũng đơn giản, nếu không phải ngài khăng khăng muốn kết hôn, cô ấy nhất định sẽ không lấy, chỉ nhìn từ điểm này, ít nhất phu nhân không phải người ham phú quý."

Khổng Thành vừa nói dứt lời, đã nghe thấy Cận Ngụ Đình bật cười thật thấp, tính tình anh âm tình bất định, lúc anh cười, cũng không có nghĩa lúc đó tâm tình anh tốt.

"Càng là người đơn giản, sẽ càng giả heo ăn thịt hổ, từ chuyện cô ta gọi điện về nhà sau lưng tôi xem ra nha đầu này tinh khôn đấy."

Cận Ngụ Đình uống hai ngụm cafe, lúc này mới đứng lên, "Đi thôi, đi xem xem bây giờ cô ta là bộ dạng gì."

Xe đi tới đồn công an Nam Thành, nghe lời dặn dò của Cận Ngụ Đình cũng không lái vào trong, Khổng Thành cầm điện thoại chuẩn bị xuống xe, "Cửu gia, ngài đừng lộ diện, chuyện này dễ giải quyết."

"Tới cũng đã tới rồi, tôi cũng đi xem một chút."

Khổng Thành cung cấp danh thiếp, không cần làm thủ tục gì, có người dẫn họ vào trong.

Lúc này đang là giờ cơm, đã đổi thành một tiểu tử trẻ tuổi khí huyết dâng trào thẩm vấn bên trong.

Trong cục cậu ta nổi danh tính tình nóng nảy, Cố Tân Tân chưa đợi được người của Cận gia đến, cũng không dám nói lung tung, ngộ nhỡ nói sai cái gì bị ghi chép lại thì phải làm sao?

"Đang hỏi cô đó, không nghe thấy hả!"

Rầm——

Cận Ngụ Đình nghe thấy tiếng đập bàn xuyên qua cánh cửa đóng chặt truyền vào trong lỗ tai.

"Đừng tưởng cho rằng không nói sẽ không có chuyện gì, đến lúc người thân bạn bè cô đều biết truyện cô làm, cô xem bố mẹ cô còn có thể ngẩng đầu lên được nữa không?"

Cận Ngụ Đình không khỏi nhíu mày, đến cửa, cuối cùng nghe được tiếng nói của Cố Tân Tân.

"Tôi chỉ thích vẽ truyện tranh mà thôi, tình tiết này..... cũng không phải là tôi muốn vẽ."

"Còn ngụy biện, thái độ này của cô rất có vấn đề! Đi, bây giờ đi về nhà cô một chuyến, cầm tất cả bản vẽ và máy tính của cô đến đây."

Cố Tân Tân co rụt lại trong ghế không chịu động, "Tôi không đi."

"Bây giờ biết cần thể diện rồi? Chuyện này cần phải cho bố mẹ cô biết!"

Sắc mặt Cận Ngụ Đình lạnh lùng, người trước mặt đẩy cửa ra, lúc đẩy ra một khe hở, anh giương mắt nhìn lên, nhìn thấy một bóng người to cao cường tráng đang kéo Cố Tân Tân. Cô sống chết không chịu đi, hai tay ôm chặt cái bàn phía trước, "Người nhà tôi sẽ tới, tôi đã gọi điện thoại rồi."

"Người đến cũng vô ích."

Cửa bị đẩy ra hoàn toàn, đôi chân thon dài của Cận Ngụ Đình dẫn đầu bước vào, "Vì sao vô ích?"

Cố Tân Tân nghe thấy tiếng nói của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẻ ngẩng lên, sự hoảng hốt lo sợ nơi đáy mắt không kịp che giấu, cô nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, bên ngoài khoác áo choàng dài tới đầu gối, chất liệu vải dạ màu đen thủ công bao quanh người anh cảm giác tinh xảo lạnh lùng.

Cận Ngụ Đình thu động tác nhỏ của cô vào trong mắt, bao gồm cả vẻ mặt cô đột nhiên nhẹ nhõm, cũng bao gồm bàn tay đang ôm bàn lén buông lỏng.

Cô đứng dậy muốn đi về phía anh, người bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, một tay chụp lấy vai cô ấn xuống.

Cố Tân Tân gần như ngã ngồi trở lại trong ghế, chiếc ghế lảo đảo trên mặt đất, tạo ra tiếng ma sát the thé chói tai.

Cận Ngụ Đình đứng nguyên tại chỗ, Khổng Thành cùng người cảnh sát bên cạnh đi vào trong, đi vào kéo đồng nghiệp cảnh sát bên cạnh Cố Tân Tân ra, lại nói mấy câu bên tai anh ta.

Khổng Thành cúi người liếc nhìn Cố Tân Tân, "Phu nhân, có thể đi rồi."

Lòng bàn tay cô toàn mồ hôi, lau trên ống quần, sau khi siết chặt hai tay mới đứng dậy.

Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng của cô, lồng ngực lại có chút buồn phiền phát sinh, có thể vì bộ dạng này của cô thực sự đáng thương.

Cố Tân Tân đi đến bên cạnh anh, Cận Ngụ Đình hơi liếc mắt, tay trái nhẹ chống đỡ thắt lưng, áo khoác chỉ tùy ý choàng lên, nhưng khí chất thuộc về một mình anh lại bị tạo ra hoàn toàn.

Cận Ngụ Đình nói một câu giọng mỉa mai lạnh như băng, ánh mắt cố định trên gương mặt người phía trước, "Khẳng định chúng tôi có thể đi rồi chứ?"

Người đàn ông trẻ tuổi không nói câu nào, đồng nghiệp bên cạnh gật đầu, "Có thể đi rồi."

Cố Tân Tân đưa bàn tay tránh thoát, đi ra ngoài.

Xe dừng ở cửa, Cố Tân Tân đi nhay qua, đợi tài xế ở bên cạnh mở cửa xe cho cô. Cô khom người chui vào, sau đó nghiêng sát vào cửa xe, không lâu sau, Cận Ngụ Đình và Khổng Thành cũng lên xe.

Tầm mắt Cố Tân Tân hướng ra ngoài cửa sổ, không ai mở miệng, tài xế khởi động xe lái đi.

Áo khoác Cận Ngụ Đình đặt ở một bên, anh không hề hỏi Cố Tân Tân bên trong đó gặp phải chuyện gì, có sợ không, dưới con mắt anh, vốn dĩ chuyện này không liên quan chứ?

Cố Tân Tân năm chặt hai tay, móng tay ấn chống chất lên mu bàn tay, từng dấu vết hình trăng lưỡi liền phơi bày ra.

"Nếu tôi không gọi điện thoại về nhà, có phải anh sẽ không tới đón tôi đúng chứ?"

Khổng Thành ngồi thẳng người, lúc này cũng không tiện nói chen vào.

Cận Ngụ Đình đơn giản trả lời một chữ "Ừ."

Cố Tân Tân gần như không kiềm chế được tức giận, "Người tố cáo tôi cũng là anh, đúng không?"

Khổng Thành nghe vậy, vội vàng gánh trách nhiệm, "Phu nhân, chuyện này không liên quan đến Cửu gia."

"Vậy thì là anh!" Ánh mắt Cố Tân Tân nhìn chằm chằm gò má Khổng Thành, "Anh là người của anh ta, thay anh ta làm việc, kẻ đầu sỏ vẫn là anh ta!"

"Nhanh như vậy có thể nghĩ đến tôi, cô cũng không ngốc."

Cố Tân Tân quay người nhìn về hướng Cận Ngụ Đình, "Tôi rất thù dai, tính cách từ nhỏ đã như vậy."

"Giống tôi, cô nhớ thì tốt rồi, tôi nhìn xem cô có bản lãnh gì tìm tôi trả thù."

Lồng ngực Cố Tân Tân phập phồng, "Dám hỏi Cửu gia một câu, anh có đánh phụ nữ không?"

Khóe mắt Cận Ngụ Đình hạ xuống, ánh mắt khó tin nhìn về phía Cố Tân Tân, "Nghe ý này của cô, cô còn muốn đánh tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.