Cận Ngụ Đình nhìn đôi mắt cô lấp lánh, có mấy lời anh không vạch trần mà theo ý cô nói tiếp theo. "Tôi không thể chịu được khi thấy em chịu oan ức."
Cố Tân Tân biết anh vẫn đang tình giả ý thật, bèn làm bộ được lợi. "Chu gia không hề làm khó em, anh không cần phải lo lắng."
Cận Hàn Thanh đem nhất cử nhất động của hai người thu vào trong mắt, Cận Ngụ Đình nhìn thời gian không còn sớm, nắm chặt cổ tay Cố Tân Tân nói. "Nếu Tân Tân đã không muốn truy cứu thì bỏ đi, chúng con về trước."
Tần Chi Phong chỉ mong sao chuyện này nhanh chóng kết thúc, nhanh chóng đổi giọng. "Ừ, mau về nghỉ ngơi đi."
Hai người đứng dậy rời đi, bước đến ngoài cửa thì tài xế cũng vừa vặn đánh xe đến cửa.
Ngồi vào trong xe, sắc mặt Cố Tân Tân trắng bệch, hai tay ôm lấy bụng dưới, nhắm chặt hai mắt dựa đầu vào cửa sổ xe.
"Làm sao vậy?" Cận Ngụ Đình trầm giọng hỏi.
Bụng Cố Tân Tân truyền đến cơn đau âm ỉ nên không muốn nói chuyện, cô không phản ứng lại Cận Ngụ Đình, mà người đàn ông thấy vậy cũng không truy hỏi nữa.
Trở về tòa nhà Tây, Khổng Thành đi theo Cận Ngụ Đình vào phòng khách nói chuyện gì đó, Cố Tân Tân đi thẳng lên tầng.
Tắm nước nóng xong nằm dài lên giường, bụng còn đang đau đớn, Cố Tân Tân cuộn chặt chăn bọc lấy cơ thể.
Cận Ngụ Đình uống cốc nước sau đó bỏ chiếc cốc trống không lên bàn, "Đêm nay cậu cũng vất vả rồi, về sớm chút nghỉ ngơi đi."
"Cửu gia, nhìn bộ dáng của phu nhân giống như cô ấy đã biết gì đó?"
"Tôi còn sợ cô ta biết cái gì nữa sao?" Cận Ngụ Đình dựa vào mép bàn, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua tiền sảnh, "Cô ta đã muốn tự mình nén giận, thì cứ để cô ta như vậy đi."
Lúc Cận Ngụ Đình vào phòng, bên trong một màu đen kịt, anh bật đèn, sau đó đi tắm.
Cố Tân Tân nhắm mắt thật chặt, một lúc sau cảm giác được một bên giường lún xuống, Cận Ngụ Đình vén chăn trèo lên giường, chân đụng phải Cố Tân Tân, cô xoay người dịch cơ thể sang một bên mép giường.
Một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, tóc ở cổ bị vén ra, từng nụ hôn của Cận Ngụ Đình rơi xuống, giống như có chút cấp bách.
Cố Tân Tân không nghĩ tới bây giờ mà anh còn có tâm tư đó, cô khẽ cong người tránh ra, hai mắt vẫn nhắm chặt. "Đừng chạm vào tôi."
Cô làm đủ mọi cách tránh anh khiến Cận Ngụ Đình có chút tức giận nắm chặt bả vai Cố Tân Tân, nửa người trên đè lên cô.
Môi bị anh giữ lấy, cô cắn chặt răng, Cận Ngụ Đình cắn xé bờ môi cô khiến Cố Tân Tân bị đau, dùng sức tránh sang một bên, "Tôi, tôi đau bụng."
"Bụng làm sao?" Cận Ngụ Đình ở bên tai cô thở dốc, thanh âm khàn khàn, gợi cảm đến chết người.
"Vừa rồi vì bị lạnh quá lâu, tôi...... tôi đau bụng đến tháng."
Bàn tay Cận Ngụ Đình không do dự lần mò xuống, Cố Tân Tân trừng lớn hai mắt, thân thể phút chốc cứng đờ.
"Dám gạt tôi!" Anh cọ xát lấy vành tai mẫn cảm của cô, bàn tay thuận thế kéo váy ngủ của cô lên, Cố Tân Tân vội vàng giữ lại động tác của anh. "Là thật, hai ngày nữa mới đến, nhưng tôi mỗi lần ăn đồ lạnh hay là đông đến, bụng đều sẽ bị đau."
Anh dừng lại.
Hai người thân mật dán sát vào nhau, Cố Tân Tân trải qua một lần kia, tự nhiên sẽ hiểu được cái gì gọi là sinh lý biến hóa.
Cô nằm im cứng ngắc không dám động đậy, "Cận Ngụ Đình, anh buông tha cho tôi, tôi sẽ không tính toán chuyện anh lấy tôi làm bia đỡ đạn."
"Có ý gì?" Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, một mảnh u ám trong đáy mắt anh rơi vào mắt Cố Tân Tân.
"Tôi tự biết vị trí của mình ở đâu, tôi biết đêm nay những việc làm của anh ở tòa nhà chính cũng không phải vì tôi."
Cận Ngụ Đình thanh âm không nghe ra một chút nào tâm tình, "Vậy nói nghe thử coi, là vì ai?"
"Cận Ngụ Đình, tôi không quan tâm anh muốn làm chuyện gì, tôi có thể mặc anh tung hoành, tôi có thể thay anh bao che, nhưng tốt nhất là anh hãy cho tôi một cái kỳ hạn, một tháng, không, là nửa năm, hay là một năm?"
Người đàn ông đè lên cô, ép tới có chút đau, có lẽ Cố Tân Tân cũng không còn cái khí lực nào nữa để đẩy anh ra.
"Cho cô kỳ hạn để làm gì? Thả cô đi?"
"Đúng vậy."
Cận Ngụ Đình trong lòng dâng lên cỗ tức giận không tên, đột nhiên chỉ muốn kích thích cô, muốn cho cô khó chịu."Cô đã từng tìm hiểu về Cận gia hay chưa, thấy có ai đã ly dị chưa? Dù cho chị dâu tôi điên rồi, anh hai vẫn giữ lại danh phận đó cho cô ấy? Cố Tân Tân, dù cô có đem chính mình cũng bức điên, nhắm mắt làm ngơ, nhưng thân phận Cửu phu nhân này, là tôi đưa cho cô, không phải muốn là buông xuống được."
Cố Tân Tân nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, cô cẩn thận nhìn chăm chú vẻ mặt Cận Ngụ Đình, anh làm cho cô đột nhiên bị ảo giác khoảnh khắc anh nhảy xuống hồ kéo Thương Lục lên chỉ là do cô đa nghi quá thôi.
Cận Ngụ Đình lật người lại nằm chết dí bên cạnh, Cố Tân Tân cuộn lại hai chân nhìn anh giơ tay tắt đèn đi.
Sau một chuỗi xột xoạt không gian lại trở về im lặng, Cố Tân Tân mở to hai mắt, "Mẹ tôi hôm nay gọi đến, bảo chúng ta ngày mai trở về ăn tối."
Cận Ngụ Đình không trả lời, điều này cũng nằm trong dự liệu của Cố Tân Tân, xem ra ngày mai cô chỉ có thể tìm đại một cái cớ cho việc mình về nhà một mình thôi.
Ngày hôm sau, Cố Tân Tân không đến trường, ban ngày vội vàng vẽ nội dung mới đăng lên, làm xong nhìn thời gian cũng đã là bốn giờ chiều.
Cố Tân Tân bận bịu thay quần áo, mở cửa phòng ngủ lại nhìn thấy Cận Ngụ Đình chuẩn bị đi vào.
Cô dừng bước chân, tránh đường cho anh, nhưng anh lại đứng trước mặt cô bất động.
Cận Ngụ Đình cầm túi giấy trên tay đưa cho cô, Cố Tân Tân liếc qua một cái rồi cầm lấy, "Cái gì vậy?"
Thần sắc của anh lộ ra một chút không tự nhiên khẽ chớp mắt. "Không phải tôi mua, là Khổng Thành mua."
Cố Tân Tân lấy ra một lọ thủy tinh, bên trên viết là nước gừng, cô nhìn công hiệu ghi trên đó, chủ yếu là giúp điều trị đau bụng đến tháng, kinh nguyệt không đều......
Khổng Thành biết cô đau bụng đến tháng?
Cận Ngụ Đình thấy cô đưa mắt nhìn anh, hơi không kiên nhẫn nói, "Cô sững sờ đó làm cái gì? Không phải đi về nhà sao?"
"Ừ" Cố Tân Tân quay đầu, đem lọ nước gừng để lại trong phòng ngủ, lần thứ hai trở lại cửa thấy Cận Ngụ Đình vẫn còn đứng bên ngoài, tựa như đang chờ cô.
"Anh muốn về nhà với tôi?"
Cân Ngụ Đình bỏ lại câu nói, "Chứ không thì thế nào?" rồi quay lưng đi trước.
Cố Tân Tân phản ứng lại, vội vàng đi theo đến chiếc xe Porsche.
Xe dừng ở dưới tầng của Cố gia, tài xế và Khổng Thành xuống xe, sau đó lấy ra từ trong cốp mấy hộp quà chuẩn bị sẵn. Cận Ngụ Đình ra tay hào phóng, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên đến nhà vợ nên lễ nghi là tuyệt đối không thể thiếu.
Trong tay tài xế xách đầy rượu, Cố Tân Tân kéo cánh tay Cận Ngụ Đình. "Ba tôi đặc biệt thích uống rượu, gặp thời điểm có thể một mình uống hơn nửa ngày đấy, anh là muốn ông ấy uống say xỉn sao?"
Cận Ngụ Đình nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn khẽ động, "Tôi cũng không phải mang đến cho ông ấy uống trong một ngày."
Cố Đông Thăng nhìn thấy đống rượu xách vào, mắt trợn tròn, Khổng Thành lo nghĩ chu toàn, dường như không thiếu một loại nào. Lục Uyển Huệ kéo cánh tay Cận Ngụ Đình. "Lần sau đừng mua rượu cho ông ta, khả năng kiềm chế của ông ta rất kém."
Cận Ngụ Đình chỉ nghĩ là bà nói mấy lời khách sáo, cho đến khi vào bàn ăn mới phát hiện ra Cố Tân Tân và Lục Uyển Huệ không hề nói quá.
Cố Đông Thăng yêu rượu như mạng, mỗi loại đều uống thử, loại rượu đỏ tốt nhất hương thuần ngọt ngào, uống hết nửa bình, sau đó lại mở ra một bình Bạch Cửu.
Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình tuy là ngồi cùng một chỗ, nhưng có thể chuyện tối qua khiến cho cả hai đều thấy không thoải mái nên nói chuyện rất ít.
Trên bàn có bốn người, nhưng người Cố Đông Thăng có thể mời rượu cũng chỉ có Cận Ngụ Đình.
Chỉ là bộ dáng này của ông rõ ràng là không say không về, Lục Uyển Huệ khuyên không nổi, Cố Đông Thăng đã trực tiếp đi vào nhà bếp lấy bát lớn dùng để ăn cơm thay cho chén nhỏ.
Cố Tân Tân nhìn hơn nửa bình Bạch Cửu mới có thể đầy bát. Cố Đông Thăng đẩy tay một cái, đẩy đến trước mặt Cận Ngụ Đình.
"Chán sống rồi phải không!" Lục Uyển Huệ cuống quýt ngăn cản, "Có thể cho bọn trẻ uống rượu như vậy sao? Ông bị rượu làm cho hồ đồ rồi hả?"
Cố Đông Thăng thấy thế bèn đè vai Lục Uyển Huệ ngồi xuống, "Con rể của tôi làm sao lại không thể uống rượu chứ? Có đúng hay không?"
Rượu trong bát phảng phất như đang giương nanh múa vuốt hướng về phía Cận Ngụ Đình thị uy, anh cũng không phải không thể uống, chỉ là Cố Đông Thăng này uống rượu quá mức đáng sợ, anh vừa rồi đã cùng ông uống một bình rượu đỏ, một bình rượu vàng của chính Cố Đông Thăng, bây giờ lại muốn xử tiếp tới Bạch Cửu nồng độ. Trộn loạn lên như vậy, chẳng phải là muốn đem anh nằm bẹp hay sao?
Cận Ngụ Đình dư quang liếc sang Cố Tân Tân, cô chỉ lo ăn bát rau đặt trong lòng, ăn đến sung sướng, còn tâm tư nào mà quản được đến anh.
Cận Ngụ Đình nới lỏng chiếc cà vạt, ảnh mắt từ trong bát nâng lên, "Ba, con với Tân Tân đang lên kế hoạch sinh em bé ạ."