"Khẳng định là có rồi, chị cả anh ta hiện tại đang ngồi ở vị trí đó, bất kể là bản thân chị ta hay người nhà phía sau cũng không được có bê bối gì." Lý Dĩnh Thư nói đến hứng thú dào dạt, nhưng nhắc đến bối cảnh Cận gia lại khiến cô ấy trong nháy mắt như quả bóng xì hơi, "Cậu xem Cận Hàn Thanh không phải cũng rất hoang đường không, đều không có tin gì là thật cả mà tất cả chỉ là đồn đại. Có thể tưởng tượng được những loại tin tức này chưa từng được truyền ra ngoài."
"Không phải còn có hòm thư thị trưởng sao? Mình có thể gửi khiếu nại qua hòm thư điện tử của họ." Cố Tân Tân cầm đũa gặp một miếng thịt kho tàu thả vào bát Lý Dĩnh Thư, "Một lần không được mình liền gửi hai lần, chỉ cần Cận Ngụ Đình biết mình không phải kẻ tầm thường ắt sẽ phòng bị. Cứ như vậy một lần, mười lần sau đó anh ta nhật định sẽ phiền chán, đến lúc sẽ nghĩ tới việc thay một người phụ nữ biết nghe lời hơn."
Lý Dĩnh Thư tấm tắc khen, "Không hổ là tác giả truyện tranh, có thể nghĩ ra loại tình tiết đó, không tồi đâu nha."
Cố Tân Tân đã hoàn toàn mất hết khẩu vị, một tay cô chống cằm, ánh mắt gắn chặt vào một điểm trên bàn, "Loại đàn ông như Cận Ngụ Đình, càng sớm rời khỏi anh ta thì càng tốt, mình rất rõ ràng, có những người sinh ra chính là để phụ nữ hãm sâu chính mình vào......"
"Tân Tân, đáng lẽ từ lúc cậu lên đại học ít nhiều cũng phải nên có mấy mối tình rồi, cậu quá sạch sẽ, lớn như vậy rồi mà một lần yêu đương cũng chưa có, mình sợ người ta chỉ cần cho cậu một chút ngon ngọt thì cậu đã rơi vào không thoát ra được."
Cố Tân Tân định thần, "Đừng có rủa mình."
Đến tối Cận Ngụ Đình vẫn chưa trở lại, vết thương trên đầu gối của Cố Tân Tân đã gần khỏi hẳn, cô tắm sạch sẽ, thay quần áo ngủ sau đó mới đi ra khỏi nhà tắm, đúng lúc này cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra.
Trên tay Cận Ngụ Đình vắt ngang chiếc áo khoác, anh đi vào phòng rồi thuận tay ném nó về phía cuối giường, cũng không nói chuyện với Cố Tân Tân mà trực tiếp đi vào nhà tắm.
Tiếng nước trong nhà tắm đột nhiên dừng lại, sau đó Cố Tân Tân nghe thấy Cận Ngụ Đình gọi cô, "Lại đây."
Cửa phòng tắm vẫn đóng, Cố Tân Tân vểnh tai lên hỏi. "Làm gì?"
"Lấy cho tôi cái quần nhỏ."
"......." Cố Tân Tân cau mày, "Không tự ra mà lấy đi?"
"Cô thích nhìn tôi cứ như vậy mà đi ra?"
Cố Tân Tân bất đắc dĩ vỗ vỗ hai cái lên cánh cửa, "Được rồi được rồi, tôi lấy là được chứ gì."
Cô chậm chạp đi đến phòng thay đồ, đám quần nhỏ của Cận Ngụ Đình được gấp từng cái từng cái thành hình tam giác, đặt gọn gàng trong ngăn kéo, cô rút bừa một cái rồi quay trở lại nhà tắm. Đứng ở trước cửa, cô đưa tay gõ một cái, "Mở cửa."
Lạch cạch một tiếng, cánh cửa lộ ra một khe hở nhỏ, Cố Tân Tân thò tay đưa vào.
Đột nhiên cổ tay bị Cận Ngụ Đình nắm chặt, anh chỉ nhẹ kéo một cái liền dễ dàng kéo cô vào buồng tắm.
Hơi nước trong phòng phả vào mặt, Cận Ngụ Đình đóng sầm cửa lại ép cô tựa vào cánh cửa, một tay kia bắt lấy bàn tay cầm quần lót của cô. Cận Ngụ Đình giơ cao cánh tay, liếc mắt một cái hỏi Cố Tân Tân. "Lâu như vậy, có phải là ở đó nhìn lén rồi?"
"Có gì hay mà phải nhìn lén?"
"Ai biết được cô lại có cái sở thích này."
Cố Tân Tân hai tay đẩy ngực anh, "Đi ra."
Cận Ngụ Đình quan sát cẩn thật vẻ tức giận trên khuôn mặt nhỏ của cô, "Hôm nay có người xưng là bạn cô, chạy đến chặn đường tôi."
"Vậy sao?" Cố Tân Tân làm bộ hoàn toàn không biết việc này, "Ai vậy?"
"Tên cũng đủ kỳ quái, cái gì mà Dâm Thư."(*)
(*) Dĩnh [yǐng] - Dâm [yín]
Cố Tân Tân nghe khẩu âm của anh còn quái dị hơn, vừa nhìn mặt Cận Ngụ Đình vừa nắm chặt bàn tay phản bác. "Cậu ấy tên là Dĩnh Thư, tiếng thứ ba, âm sau mũi!"
"Lúc cô ta tự giới thiệu cũng không có nói cặn kẽ như vậy." Cận Ngụ Đình chống tay giam cô lại, hơi nước mơ hồ, một đôi mắt cũng ướt át không kém như thế khiến ánh mắt Cận Ngụ Đình phải chăm chú quan sát từng tấc từng tấc trên khuôn mặt cô hơn. "Cô ta biết rõ nơi tôi đến như vậy chẳng lẽ không phải là do cô tiết lộ?"
"Không liên quan tới tôi." Cố Tân Tân dùng sức đẩy, nhưng một mili cũng không đẩy ra được.
Cận Ngụ Đình cúi người muốn hôn, lại bị cô nhanh nhẹn né ra, "Anh còn như vậy có tin tôi la lên không?"
"Cô dám gọi, tôi liền đem thứ trong tay cô nhét vào miệng cô đấy."
Bên trong phòng tắm nhiệt độ ngày càng cao, thiêu đến mức cả khuôn mặt Cố Tân Tân đều đỏ bừng, ngón tay Cận Ngụ Đình khẽ cọ xát bờ môi cô. "Lên giường chờ tôi."
Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích. "Tôi không tình nguyện, lẽ nào anh muốn ép buộc?"
"Làm sao? Cho cô sủng ái như vậy lại thành oan ức cô rồi?"
"Có một số việc, đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Tầm mắt của Cận Ngụ Đình đi xuống bàn tay nắm chặt áo ngủ của cô, hiển nhiên là cô vẫn chưa tiếp thu thân phận mới của mình, hoặc là nói, cô căn bản không dự định sẽ tiếp thu.
Ý nghĩ như vậy hóa ra vẫn còn tồn tại trong đầu cô.
"Đây là chuyện vợ chồng cần làm, không có ép buộc hay không."
Vẻ mặt Cố Tân Tân đầy phòng bị, nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt, "Cận Ngụ Đình, anh khẳng định có rất nhiều hồng nhan tri kỷ."
"Tôi không có người phụ nữ khác."
Cố Tân Tân cười chế giiễu, không phải cố cố tình, nhưng thật sự là không nhịn được. "Tôi đâu có ngốc, nếu như tôi có đúng là tận mắt nhìn thấy, vậy sẽ có thể làm gì đây?"
"Nếu như cô có thể tận mắt nhìn thấy được, vậy chính là tôi sai, liền sẽ tùy theo ý cô."
Cận Ngụ Đình nhìn thấy trong mắt cô có lửa, nhưng Cố Tân Tân dĩ nhiên không dám biểu hiện toạc ra ngoài, "Tôi không thể nhẫn nhịn được mấy loại chuyện đó, nếu như để tôi phát hiện thì chúng ta liền chấm dứt đi."
"Được."
Tầm mắt cô bọc lấy Cận Ngụ Đình không tha, "Đây chính là anh nói."
"Quân tử nhất ngôn."
Muốn bắt được chỗ sơ hở của anh thì cũng rất đơn giản. Cận Ngụ Đình không phải không có những đêm không về, anh ta khẳng định là bên ngoài còn có chỗ ở khác, anh tự tin đến tự mãn như vậy đồng ý, đơn giản chỉ là cảm thấy Cố Tân Tân không có lá gan tìm tới thôi.
"Làm điều kiện giao dịch, vậy thì cô cũng phải đáp ứng với tôi một chuyện?"
"Chuyện gì?"
"Trước khi cô có thể rời khỏi Cận gia, những chuyện cần làm một lần cũng không thể thiếu."
Cánh tay dài của Cận Ngụ Đình đưa ra bên cạnh rút chiếc áo choàng tắm khoác lên, sau đó lại kéo Cố Tân Tân ôm vào lòng. Giữa hai người chỉ ngăn cách bởi một lớp vải mỏng, mỗi bước đi đều như có ma sát phóng ra lửa. Cố Tân Tân bị anh mang vào phòng thay quần áo, Cận Ngụ Đình lấy ra hộp trang sức Cận Hàn Thanh tặng, lấy chiếc dây chuyền trong đó ra, ướm bên người Cố Tân Tân ngắm nghía đánh giá.
Đêm rồi mà còn làm cái trò khỉ gì vậy?
Cận Ngụ Đình đẩy tóc trên cổ cô ra, thay cô đeo dây chuyền vào, chiếc gương không xa phản chiếu hai bóng người một trước một sau đứng đó.
Anh đưa tay mò xuống áo ngủ của cô. Hai chiếc cúc bị tháo ra, lộ ra xương quai xanh cùng làn da trắng nõn làm nổi bật lên chiếc dây chuyền bảo thạch mỹ lệ màu máu. Lồng ngực người đàn ông phía sau vô cùng rắn chắc, Cố Tân Tân muốn rời ra lại bị Cận Ngụ Đình ôm lấy eo kéo lại.
Anh đưa miệng đến gần tai cô, hơi thở nóng hổi phả vào có chút ngứa ngáy, "Bây giờ em còn chưa nắm được nhược điểm của tôi, có phải là không còn gì để nói hay không?"
Cố Tân Tân rụt vai lại, giãy dụa trong lồng ngực anh, Cận Ngụ Đình nhấc tay đem đống quần áo vốn đã được gấp gọn trong tủ quần áo kéo mạnh ra.
Rất nhanh bên chân anh đã chất đầy một đống ngổn ngang.
Cố Tân Tân lúc này mới phản ứng lại, anh không phải là ngay nơi này muốn......
Thân thể đột nhiên mất đi trọng lực, mắt chạm phải ánh đèn trên đỉnh đầu, Cố Tân Tân muốn chống người ngồi lên lại bị Cận Ngụ Đình đè ép trở lại.
------ lời tác giả ------
Hiện tại cái tiết tấu này mọi người có còn yêu thích không?
Gần đây ta rất xoắn xuýt về cái vụ tình tiết a a a a a, Cửu gia vẫn không thích Tân Tân, vậy nên có rất nhiều chuyện không thể trách hắn cặn bã hay gì đó được, tất nhiên là bỏ qua chuyện hắn bức hôn, ha ha ha
A a a, ai đi ngang qua nói cho ta biết, nếu như vậy mọi người còn yêu thích không? A a a a a a a a a a a a a a a a a a a