Trảm Nam Sắc

Quyển 2 - Chương 2: Cận Ngụ Đình, tôi đã kết hôn với người khác



(Hôm qua có ai đó hỏi "bạo hồng" là gì. Ta cứ nghĩ từ này ai cũng biết nên mới không giải thích, bữa nay giải thích bù nè ^^!

Bạo hồng: từ một nhân vật vô danh tiểu tốt sau thành công của một tác phẩm nào đó mà đột ngột nổi tiếng)

***

Chương 02: Cận Ngụ Đình, tôi đã kết hôn với người khác

Dịch: CP88

***

Cận Ngụ Đình đi thẳng lên hai bước, kéo ghế sau đó không khách khí ngồi xuống, "Bộ truyện tranh đó là em vẽ?"

"Truyện tranh? Sao vậy?" Cố Tân Tân biết rõ còn hỏi, "Có chỗ nào đắc tội Cửu gia sao?"

"Em không cần phải hiểu rõ còn giả vờ hồ đồ." Cận Ngụ Đình nhìn quanh bốn phía, văn phòng này hẳn là mới tranh trí, dù là dùng loại vật liệu tốt nhất thì lúc này vẫn còn để lại chút mùi vị. Máy lọc không khí đặt ở góc tường có lẽ vừa mới mở nên hiện lên một vòng đỏ, "Cố Tân Tân, vì sao em lại ở đây?"

"Vậy anh thấy tôi nên ở đâu?" Khuôn mặt Cố Tân Tân không chút gợn sóng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, anh vẫn là một bộ dạng cao quý lạnh lẽo ban đầu, lông mày sắc bén, con ngươi sâu thẳm khiến người ta không thể nào hiểu thấu, chỉ là bây giờ Cố Tân Tân đã sớm không còn quan tâm trong lòng anh đang nghĩ gì rồi. Có những người trong lòng vốn đã là một màu đen, dù có tiến được vào thì cũng sẽ không có cách nào nhìn thấu đáy lòng họ, nói không chừng nơi đó còn có mãnh thú đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể há cái miệng toàn răng nanh sắc nhọn mà ăn thịt người.

"Mấy ngày nay em đã ở đâu?" Cận Ngụ Đình cẩn thận quan sát khuôn mặt Cố Tân Tân, cô so với lúc rời khỏi Cận gia không có thay đổi gì lớn, nhưng khuôn mặt rõ ràng xinh đẹp lên không ít, vẻ mặt phấn chấn, tinh thần dồi dào.

Cố Tân Tân cầm chiếc cốc bên cạnh, "Không phải Cửu gia hôm nay tới chỉ là vì muốn ôn chuyện đó chứ?"

"Tôi hỏi em, mấy ngày nay em đi đâu?"

Cố Tân Tân không để ý lắm uống một hớp nước, "Xử lý chút việc riêng."

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Cố Tân Tân khẽ ngẩng đầu, "Mời vào."

Một người đàn ông cao to cường tráng đi vào, đến trước bàn làm việc sau đó đưa tập tài liệu trong tay đến trước mặt Cố Tân Tân. "Đây là kết quả tổng hợp của ngày hôm nay."

"Chú trực tiếp nói kết quả cho cháu là được rồi."

"Những bước đăng nhập mới đã được đưa vào sử dụng, bọn chú sẽ thí nghiệm thử trong vòng hai ngày, lát nữa sẽ thông báo trong nhóm."

Cố Tân Tân nghe được tin tức đó thì khóe miệng hơi cong lên, "Được, chú vất vả rồi."

Người đàn ông chuẩn bị rời đi, Cố Tân Tân đột nhiên gọi lại, "Mãng thúc."

"Có chuyện gì?"

"Mấy ngày nay chú cẩn thận một chút, nếu một ngày nào đó trang web bị người ta giở trò thì thanh danh lẫy lừng đời này của chú coi như bị phá hủy rồi."

"Sao thế? Không tin chú?"

Cố Tân Tân cười khẽ, "Đâu có, chỉ là đã có phiền phức tìm đến cửa rồi kìa?" Cố Tân Tân nói xong, liếc mắt về phía Cận Ngụ Đình ngồi đối diện. Sắc mặt người đàn ông trong nháy mắt tái mét, ý cô là gì? Ý nói anh là phiền phức sao?

Mãng thúc hướng về phía Cố Tân Tân ra hiệu OK, "Chú cam đoan với cháu, chỉ cần có chú ở đây thì tuyệt đối sẽ không phát sinh ra chuyện gì."

"Ừm, cực khổ rồi."

Cận Ngụ Đình nghe hai người chú nói một câu cháu nói một câu không thèm để anh vào mắt thì hơi híp mắt lại, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân.

Mãng thúc đi ra ngoài, đóng cửa lại, Cố Tân Tân ném tập tài liệu sang bên cạnh. "Còn có việc gì không?"

"Em vẽ bộ truyện tranh đó là muốn ám chỉ ai?"

"Ám chỉ cái gì cơ?" Cố Tân Tân giả vờ giật mình nhìn anh, "Tình tiết có vấn đề gì sao?"

"Cố Tân Tân, Lão Cửu của L thành mà em vẽ là ai? Còn có anh hai, chị dâu, những mối quan hệ lung tung này không phải là do chính em vẽ ra đó sao?"

Cố Tân Tân cười mỉm, hơi đổ người về phía trước, "Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhất định phải đem mấy tình tiết hư cấu áp vào mình, tôi chỉ nói nam chính và chị dâu của anh ta quanh năm duy trì mối quan hệ không đứng đắn, anh có sao?"

Khóe mắt Cận Ngụ Đình hơi lạnh lẽo, thân thể cũng nghiêng qua, "Chỉ còn bước treo tên tôi lên là em chưa làm thôi, những thứ khác sợ là đều không có gì sai lệch."

"Anh cũng nói rồi đấy, trong bộ truyện tranh đó không có công khai tên thật của anh, vậy thì người tôi vẽ ra không phải là anh rồi."

Cận Ngụ Đình đặt cả hai tay lên bàn, lúc trước Cố Tân Tân bị ép vào tuyệt cảnh phải bán cả căn biệt thự kia, như vậy trụ sở chính nằm trên đoạn đường hoàng kim này không phải cô muốn là có thể thuê được.

"Ai đứng sau lưng giúp em?"

Cố Tân Tân ngả người về ghế, "Cận Ngụ Đình, làm người không thể quá ích kỷ, anh không giúp, lẽ nào lại cũng không cho người khác giúp tôi?"

Cận Ngụ Đình nghĩ đến bút danh mới kia của Cố Tân Tân, nghĩ thêm mấy lượt, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, "Tu Kinh Nhân, họ Tu?"

"Có phải anh vừa hỏi tôi mấy ngày nay đi đâu?"

Cố Tân Tân đứng lên, chống hai tay lên mặt bàn, thân thể đổ về phía trước, tầm mắt phóng thẳng tới đáy mắt Cận Ngụ Đình, "Mấy ngày này tôi đúng là bận rộn chết đi được, tôi chính là vội vàng kết hôn đấy."

Cố Tân Tân nhìn thấy rõ sắc mặt không thể kìm nén lại của Cận Ngụ Đình, giật mình và khó có thể tin nổi. Cận Ngụ Đình ngồi đó không nhúc nhích, "Em cho là tôi sẽ tin sao?"

"Anh không tin là chuyện của anh, anh hỏi thì tôi trả lời vậy thôi." Cố Tân Tân không để tâm lắm hơi nghiêng đầu cười cười.

Cận Ngụ Đình nhìn vẻ mặt của cô, có chút không chắc chắn. Lòng anh bị hai chữ kết hôn quấn lại khó chịu không nói nên lời, rõ ràng không hỏi được rõ thì sẽ không cam lòng, "Em kết hôn với ai?"

"Anh rất tò mò về chồng tôi?"

"Hừ, cái miệng này của em thì ai dám cưới chứ?"

"Tu Tư Mân, anh hẳn là biết nhỉ?"

Sắc mặt anh đột biến, "Ai?"

Cố Tân Tân ngồi lại ghế, ý cười nơi khóe miệng đã thu lại không ít. Vẻ mặt Cận Ngụ Đình cứng đờ, Cố Tân Tân cũng không nghĩ phải ngoảnh mặt đi.

Một hồi lâu sau, Cận Ngụ Đình mới cắn răng nhả ra từng chữ, "Em có biết Tu Tư Mân là ai không?"

"Hiện tại độ hiểu biết của tôi với anh ấy có lẽ là đã hơn anh rất nhiều rồi."

"Cố Tân Tân, Tu gia là nơi nào? Đó là nơi em muốn là có thể vào hay sao?"

Cố Tân Tân cầm bảng vẽ điện tử lên, chiếc bút trong tay vẽ loạt xoạt phác họa ra vài nét cơ bản, "Tôi vốn chưa tưởng tượng ra được vẻ mặt thẹn quá hóa giận của nam chính, bây giờ nhìn vẻ mặt của Cửu gia thì đột nhiên linh cảm tuôn trào."

Cận Ngụ Đình đứng dậy, chặn tay lên bảng vẽ điện tử, "Tu Tư Mân muốn kết hôn với em?"

"Anh không nghe rõ sao? Chúng tôi đã kết hôn." Cố Tân Tân nói xong, đẩy tay anh ra.

"Nhất định là kết hôn giả."

Nói không chừng là vì Cố Tân Tân cần thân phận này, giống như lúc trước anh và cô, chỉ là......

Bọn họ cũng không tính là kết hôn giả, dù sao bọn họ cũng đã như một cặp vợ chồng thật sự.

"Giấy chứng nhận kết hôn là lĩnh ở ngay Lục thành, Cửu gia, tôi trả lời vậy đã đủ chi tiết hay chưa? Vấn đề truyện tranh nếu như anh cảm thấy không chấp nhận được thì có thể kiện lên tòa, nhưng tôi khuyên anh một câu, đừng uổng phí vô ích. Anh nói tôi công khai sự thật thì chính là như vậy sao? Nếu như anh muốn mang chuyện này làm lớn thì xin cứ tự nhiên, dẫu sao người mất mặt cũng không phải tôi."

Cố Tân Tân vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, trong đầu Cận Ngụ Đình hiện tại chỉ toàn là mấy chữ "giấy chứng nhận kết hôn".

Không thể nào, chuyện như vậy không thể là thật được, cũng có thể là Cố Tân Tân bịa chuyện mà thôi.

"Tôi còn có việc bận, không tiễn."

Cố Tân Tân hạ lệnh đuổi khách, thế nhưng Cận Ngụ Đình vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Cô nhìn bảng vẽ điện tử bên cạnh một chút. "Hiện tại tôi còn đang nhức đầu nghĩ nội dung cho người chị dâu đây, anh nói xem, tôi có nên tham khảo một chút từ Thương Lục không?"

"Bây giờ em không còn biết sợ hãi là gì rồi phải không?"

Cố Tân Tân cũng không thèm nhấc mắt lấy một cái, "Không phải là không biết sợ, chỉ là muốn nhắc nhở anh tốt nhất là đừng tiếp tục đến tìm tôi, nếu không tôi cũng không đảm bảo được chiếc bút trong tay mình còn có thể vẽ ra cái gì đâu. Nếu như anh để cho tôi được sống yên ổn thì tôi cũng sẽ để cho Thương Lục một con ngựa."

"Càng ngày em càng biết làm trao đổi, Cố Tân Tân."

"Anh lại nói sai rồi, đây không phải là trao đổi, là nhắc nhở. Thương Lục trong mắt anh vẫn luôn vô tội như vậy, thì tốt nhất thì đừng để chị ấy bị liên lụy vào." Ánh mắt Cố Tân Tân nhìn anh không còn mảy may chút nhiệt độ, đến ngay cả ánh mắt nhìn người xa lạ cũng không bằng.

"Cố Tân Tân, trước khi em nhận sự giúp đỡ của Tu Tư Mân đã từng nghiên cứu thử anh ta là loại người gì không? Biết chính xác tình hình nhà anh ta không?"

Cố Tân Tân nghe vậy thì không khỏi khẽ cười khẩy. "Nếu như tôi còn có mạng đi điều tra thì tôi cũng muốn điều tra cho rõ ràng. Cận Ngụ Đình, Tu gia là miệng rồng hay là hang hổ thì có liên quan gì đến anh không? Cận gia nhà anh yên ổn, an toàn, nhưng cuối cùng tôi vẫn là bị đá ra không thương tiếc, bây giờ anh còn đứng đây giả bộ làm người tốt? Nếu anh còn không chịu ra ngoài thì đừng trách tôi gọi bảo an."

Cận Ngụ Đình đã bao giờ bị đối xử như vậy chứ, anh nhìn Cố Tân Tân cầm ống nghe lên, bấm một dãy số, Cận Ngụ Đình nhanh tay đè lại.

Cố Tân Tân cũng không mảy may giận dữ, mi mắt chỉ hơi giương lên, nhưng trong đó cũng không khác gì như kết một tầng băng. Trái tim Cận Ngụ Đình vừa nặng nề vừa buồn bực, môi mấp máy. "Được, tôi đi."

Lúc này cô mới cúp ống nghe xuống.

Cận Ngụ Đình đứng lên, Cố Tân Tân xoay ghế lại quay lưng về phía anh. "Không tiễn."

"Em vào Tu gia, sớm muộn cũng sẽ hối hận."

"Đời này tôi chỉ hối hận một điều, đó chính là tiến vào Cận gia, vào ở trong tòa nhà Tây của Cửu gia."

Cận Ngụ Đình lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác vô lực không thể phản bác, anh đứng đó một hồi lâu, mà Cố Tân Tân từ đầu đến cuối cũng không xoay người lấy một lần.

Ra khỏi tòa nhà, Khổng Thành chờ anh trong xe, Cận Ngụ Đình vừa lên xe, lập tức dặn dò. "Cậu mau đi tra thử, có phải Cố Tân Tân và Tu Tư Mân đã thật sự kết hôn rồi hay không."

"Cái gì?" Khổng Thành kinh hãi suýt rớt cả cằm. "Sao bọn họ có thể kết hôn được?"

"Nhanh chóng điều tra đi."

"Vâng."

Trưa đó Tiêu Tụng Dương tìm đến công ty Cận Ngụ Đình, nói cái gì mà bằng mọi giá phải gặp được anh.

Cận Ngụ Đình đụng mặt với anh ta dưới nhà ăn, Tiêu Tụng Dương vác theo cái dáng vẻ có nỗi khổ khó nói. "Tớ nói cho cậu nghe, vợ cậu xuất hiện rồi."

Sắc mặt Cận Ngụ Đình không đổi, Tiêu Tụng Dương cũng không chú ý tới vẻ mặt không đúng đó của anh. "Vừa xuất hiện liền nói muốn hủy hợp đồng với tớ, còn muốn mang bút danh đi. Nhưng rõ ràng cô ấy đã ký hợp đồng với tớ rồi mà."

"Đó là người cậu ký hợp đồng, cậu tìm tôi làm cái gì?"

Tiêu Tụng Dương không sợ chết nói. "Không phải đó là vợ cậu sao? Cậu giúp một chút đi mà."

Cận Ngụ Đình liếc anh ta một cái, Tiêu Tụng Dương lập tức ngậm miệng. Anh tập trung chọn món, mãi đến sau khi nhân viên phục vụ mang món lên Tiêu Tụng Dương mới thử tiếp tục nói. "Lúc trước ký hợp đồng là mười năm, thời gian còn rất xa đó."

"Cậu từ chối không phải là được rồi sao?"

"Có tác dụng à?" Tiêu Tụng Dương tức đến không thể nhịn nổi, "Cô ấy nói tớ tự ý khóa lại tác phẩm của cô ấy, thời điểm quan trọng không tin tưởng cô ấy, vì thế nên cô ấy cũng không cần phải nể mặt với tớ làm gì. Luật sư đã nói cho cô ấy biết, tự ý vi phạm hợp đồng chỉ cần bồi thường tiền thôi, cô ấy cũng chẳng có gì phải sợ."

Cố Tân Tân bây giờ cánh đã cứng rồi, sau lưng có Tu Tư Mân, số tiền phạt vi phạm hợp đồng này cũng chỉ là muối bỏ bể.

Cận Ngụ Đình rũ mắt, "Đi thì đi, cũng chỉ là một tác giả mà thôi, dưới tay cậu không phải là là còn rất nhiều sao?"

"Vấn đề là sự kiện kia ảnh hưởng quá lớn, hội độc giả của cô ấy vốn đã rất lớn. Sau khi chuyện sao chép xảy ra, có một phần độc giả tin vào lời đồn, có một phần là vẫn tin tưởng cô ấy. Sau khi Cố Tân Tân ngừng không đăng chương mới những độc giả trung thành kia liền tìm đến bộ phận phục vụ khách hàng, thậm chí tìm đến cả biên tập, nhất định muốn lời giải thích từ bọn họ. Lúc đó chuyện sao chép cũng đã quá rõ ràng, tớ đương nhiên là muốn giũ sạch mọi dính líu. Nên sau đó tớ mới cho bên kỹ thuật khóa lại hậu đài của cô ấy......"

Cận Ngụ Đình cười lạnh. "Là do cậu làm thì giờ than vãn còn có ích gì không?"

"Lúc đó tớ cũng tin cô ấy thật sự sao chép, làm sao nghĩ được bây giờ cô ấy lại tẩy trắng thành công, không những vậy trong khu bình luận mỗi ngày đều có hơn một ngàn bình luận kêu gọi cô ấy trở về cập nhật chương mới. Tớ cũng hi vọng cô ấy trở về, sau đó tớ nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực nâng đỡ cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đã quyết rồi! Nếu cô ấy mà đi qua trang web khác, vậy không phải là mang theo cả những độc giả kia đi sao? Vốn đã không có ít người nói trang web tâm lạnh rồi." Tiêu Tụng Dương cảm thấy anh ta...cực kỳ oan uổng, anh ta thật vất vả mới có thể nâng lên được một đại thần, bây giờ là thật lòng muốn giữ lại vì sao lại khó như vậy?

"Những chuyện này tôi không quản được."

"Cậu chỉ cần nói cô ấy đừng đi thôi, tớ bảo đảm sau này mọi tài nguyên tốt nhất đều sẽ để lại cho cô ấy......"

Tiêu Tụng Dương nói xong câu này, điện thoại liền vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, anh ta rút ra xem, là người trong nhóm quản lý của công ty phát ra tin khẩn.

Anh ta nhấn vào, vừa nhìn sắc mặt liền chuyển sang tái nhợt, tức giận đến mức khóe miệng run lên cầm cập, "Quá đáng, quá đáng quá rồi!"

Tiêu Tụng Dương đưa điện thoại đến trước mặt Cận Ngụ Đình, "Nhìn thấy không? Đây rõ ràng là Bạch Nhãn Lang(*) mà!"

(*) là một danh từ riêng chỉ loại người vong ân bội nghĩa, lòng dạ ác độc

Cận Ngụ Đình liếc một cái, là bộ truyện tranh của Cố Tân Tân. Tiêu Tụng Dương thật sự bị chọc giận không nhẹ, bằng không thì hẳn sẽ không đến nỗi tay cũng run rẩy, "Cái trang Cực Dịch(*) này không phải là nơi mà cái cô tác giả sao chép truyện của Cố Tân Tân đăng ký tài khoản sao? Cô ấy lại chuyển 《 Trảm nam sắc 》 của mình tới đó, cậu nhìn đi này, mới gần có hai tiếng thôi mà lượt đọc......"

(*) thuần việt thì là "cực dễ", ta cũng không nghĩ má Yêu đặt tên cho tâm huyết của Tân Tân bảo bảo lại vô cảm đến thế:3

Cận Ngụ Đình phiền muốn chết, đẩy tay anh ta ra, "Thì cậu đi mà kiện cô ấy đi!"

"Tố cáo cùng lắm cũng chỉ nhận được chút tiền bồi thường mà thôi."

"Phí bồi thường vi phạm hợp đồng cũng là một con số không nhỏ, khẳng định so với tiền lãi mà bộ truyện tranh cô ấy mang đến cho cậu nhiều hơn gấp mấy lần."

Tiêu Tụng Dương cũng không thiếu tiền, anh ta muốn làm web đương nhiên hi vọng chính là có thể lưu lại đại thần, như vậy lưu lượng mới tốt. Lần này thì hay rồi, lúc trước là Thần Tập đi, bây giờ đến lượt Cố Tân Tân.

Không chỉ như vậy, anh ta còn bị đào mất không ít tác giả.

"Cái trang Cực Dịch kia, "lai giả bất thiện"(*), có cả những tác giả còn mấy bộ truyện tranh chưa cập nhật xong mà đã bị cướp đi mất."

(*) Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến

Cận Ngụ Đình rót một cốc nước, hững hờ uống một hớp. "Cậu ra cái giá cao hơn là được chứ sao."

"Sao có thể như vậy chứ, đây là cạnh tranh ác ý!"

"Tiêu Tụng Dương, tôi không có hứng thú với chuyện của trang web nhà cậu."

"Không phải cậu cũng bỏ vốn đầu tư đó à."

Bây giờ đối với Cận Ngụ Đình mà nói, Cố Tân Tân đi cũng đã đi rồi, đầu tư có thể lấy lại vốn về hay không anh cũng không còn quan tâm nữa.

Một bữa cơm biến thành đại hội kể khổ của Tiêu Tụng Dương, lúc Khổng Thành tiến vào, thấy Cận Ngụ Đình đang không nói lời nào nhìn ra ngoài, mà Tiêu Tụng Dương còn chưa có ý định ngừng lại. "Cô ấy chính là lợi dụng kẽ hở của pháp luật đó, hơn nữa tác giả đến những trang web khác không phải là chuyện mới mẻ gì. Chắc là cô ấy nghĩ tớ sẽ không làm được gì cô ấy?"

Khổng Thành bình tĩnh tiến lên, đến bên cạnh người Cận Ngụ Đình, hơi cúi người xuống.

"Cửu gia."

Cận Ngụ Đình liếc nhìn sắc mặt của anh ta, trong lòng lập tức dâng lên một loại dự cảm không tốt. Khổng Thành tiến lên nói nhỏ bên tai anh một câu.

Tiêu Tụng Dương còn chưa phản ứng lại, chiếc cốc Cận Ngụ Đình siết chặt trong tay bị anh gia tăng thêm sức lực, ngay lúc Tiêu Tụng Dương nói ra câu tiếp theo, cánh tay người đàn ông lập tức vung ra, chiếc cốc đập lên mặt bàn, bắn ra sau đó đập lên vách tường, đến lúc rơi xuống đất đã vỡ tan tành không còn nhìn ra hình dạng.

Tiêu Tụng Dương há hốc mồm, nửa câu còn lại nuốt về bụng, chuyện gì thế này?

Lại nhìn Cận Ngụ Đình một chút, hình như là bị chọc giận không nhẹ.

"Này, thế này là thế nào?"

Cận Ngụ Đình còn chưa dám tin, hướng về phía Khổng Thành nói, "Cậu lặp lại lần nữa?"

Khổng Thành nhìn Tiêu Tụng Dương một chút, chỉ có thể nói thật, "Đó là sự thật, đã vào cục dân chính điều tra rồi."

"Không thể nào!" Cận Ngụ Đình cảm thấy chuyện này là chuyện cười hoang đường nhất, hài hước nhất, "Cố Tân Tân ngu ngốc như vậy sao? Cô ấy là kẻ đần sao?"

"Cửu gia, dù ngày đó mục đích của cô ấy là gì thì đây vẫn là sự thực."

Tiêu Tụng Dương liếc nhìn biểu cảm của Cận Ngụ Đình, lại nghĩ tới câu Khổng Thành vừa nói, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Cô ấy đúng là làm liều, lại có thể thật sự đi đăng ký kết hôn với Tu Tư Mân." Cận Ngụ Đình muốn cầm lấy cốc nước kia nhưng nhận ra đã không còn. Khổng Thành liếc sang Tiêu Tụng Dương ngồi bên cạnh, "Không có chuyện gì khác thì ngài về trước đi."

"Được, được." Tiêu Tụng Dương nhanh chóng cầm điện thoại đứng dậy, sau đó như một làn khói chuồn ra ngoài. Bây giờ Cận Ngụ Đình đang phát hỏa phừng phừng như vậy, anh ta cũng không ngu mà đi trêu chọc lưỡi đao.

Cửa phòng bao đóng lại, Khổng Thành cầm một chiếc cốc mới rót nước cho Cận Ngụ Đình.

"Khổng Thành, chuyện như vậy không thể làm giả sao?"

"Nếu như cô ấy ngay trước mặt ngài đưa giấy chứng nhận kết hôn ra thì ngài có thể hoài nghi, nhưng số liệu ở cục dân chính sẽ không thể làm giả. Cửu gia, bọn họ thật sự đã kết hôn."

Cận Ngụ Đình sợ run ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chút hi vọng cuối cùng vỡ vụn. Loại cảm giác đau đớn kia không chịu rời đi, anh tựa như con rối mất đi ý thức ngồi đó, chỉ có bàn tay là vẫn còn biết nhận lấy cốc nước từ Khổng Thành. Anh nhìn được vô cùng rõ ràng trong lòng mình đang rơi nước mắt, loại đau đớn như kim châm muối xát kia hành hạ anh đến mức muốn bất tỉnh, nhưng càng như vậy thì anh lại càng tỉnh táo đến lạ thường, "Vì sao cô ấy không chờ tôi thêm một chút nữa?"

Khổng Thành nghe được bi thương nồng đậm trong lời của anh, nhìn thấy một Cận Ngụ Đình như vậy khiến cho anh ta trong giây phút đột nhiên cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Cô ấy đáng lẽ nên chờ tôi." Cận Ngụ Đình bi thương đến cùng cực, đặt lại cốc nước lên mặt bàn, nước trong cốc bởi vì lực đạo quá lớn của anh mà tung tóe vương vãi.

Nhưng mọi chuyện đều khó mà nằm trong dự liệu, có ai có cái nghĩa vụ phải đứng tại chỗ chờ anh đây?

Đối với Cố Tân Tân mà nói, trong thời khắc cô gần như bước vào tuyệt cảnh, là Tu Tư Mân đã ra tay cứu giúp, sau khi cô túm được thì sẽ không dễ dàng buông tay.

Cả đời này cô đều không muốn nếm thử tư vị mặc người xâu xé không thể phản kháng thêm một lần nữa, có lúc cuộc sống chính là như vậy, trong lúc mà giống như là nó cho bạn hai lựa chọn, nhưng thật ra chỉ có một con đường có thể chọn, bởi vì không có ai muốn lựa chọn con đường xuống địa ngục.

"Cửu gia." Khổng Thành muốn an ủi anh, nhưng lại không biết phải nói gì. Anh ta không thích hợp làm cái gì mà người anh trai tri kỷ, thậm chí còn có thể càng nói càng thêm phiền, anh ta vẫn là tự biết lượng sức mình.

"Lẽ nào cô ấy không nghĩ tới tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đến cuối sao?"

Khổng Thành nghe vậy, không khỏi nói thật lòng. "Hẳn là cô ấy đã không chịu nổi nữa, chuyện sao chép đã hoàn toàn ép vỡ cô ấy, thậm chí khiến cô ấy phải dọn nhà trốn chạy. Chúng ta tính đông tính tây, chỉ là thế nào cũng không tính được nửa đường lại nhảy ra một Tu Tư Mân." (Bát Bát: tiểu cửu vẫn chưa biết vụ Tân Tân bảo bảo bị tập kích trong rừng trúc:3)

"Người Tu gia đang lẽ không thể ở Lục thành, hiện tại Tu Tư Mân đang ở đâu?"

Khổng Thành không biết có nên nói hay không, nhưng theo Cận Ngụ Đình lâu như vậy rồi, anh ta cũng biết được tính tình của anh, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài nói thật. "Anh ta và Cố Tân Tân ở Lục thành không có nơi ở cố định, hiện tại đang ở khách sạn."

"Khách sạn nào?"

"Đỉnh Minh."

Hai hàng lông mày của Cận Ngụ Đình nhíu chặt. "Của Phan Tạ Dương."

"Vâng." Khổng Thành dè dặt nhìn anh, "Cửu gia, ngài tuyệt đối đừng đi tìm."

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, Khổng Thành chỉ sợ anh trong lúc nhất thời kích động đi làm việc hồ đồ. "Bọn họ là vợ chồng đã được pháp luật thừa nhận."

Nói xong lời này, Khổng Thành hối hận vô cùng, thật đúng là tự chui đầu vào rọ mà.

Cận Ngụ Đình nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi không thừa nhận!"

Tuy là giữa bọn họ bị chen giữa bởi việc Thương Lục bị thương, lại có thêm nhiều chuyện rối ren như vậy, nhưng Cận Ngụ Đình chưa bao giờ nghĩ tới giữa bọn họ sẽ chen vào một người. "Bọn họ đăng ký lúc nào?"

"Ngay tháng trước thôi."

"Biến mất ngay dưới mắt tôi rồi bỏ chạy theo người khác kết hôn. Tôi không tin cô ấy lại hồ đồ đến thế. Làm thế nào cũng nghĩ không ra."

Nói cho cùng, là do Cận Ngụ Đình không chịu chấp nhận sự thật mà thôi.

Buổi tối, khách sạn Đỉnh Minh.

Đầu Phan Tạ Dương sắp lắc đến rơi ra rồi, "Không được, không được. Chuyện như vậy không thể làm được, nếu bị khách phát hiện ra nhất định cái khách sạn của tớ sẽ đóng cửa!"

Cận Ngụ Đình ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt không đổi nhìn anh ta, tiếp tục dùng vẻ mặt đó uy hiếp, "Nếu cậu không nghe theo thì ngay ngày mai tôi sẽ khiến cho khách sạn của cậu không thể mở cửa."

"Cửu gia, cậu tự nhìn mà xem, chuyện như vậy không thấy quá là thiếu đạo đức sao?"

"Không thấy." Ngón tay Cận Ngụ Đình khẽ vuốt tấm biển chức danh trên bàn, "Hiện tại tôi chỉ cần cậu trả lời một câu thôi, đồng ý hay không đồng ý."

"Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, không lẽ cậu lại muốn làm khó mình đến mức này?"

"Hôm nay tôi nhất định phải nhận được câu đồng ý của cậu."

Khổng Thành đứng bên cạnh, cũng cảm thấy yêu cầu này rất khiến cho người ta không thốt ra lời, nhưng lời Cận Ngụ Đình nói ra có ai lại dám đi phản đối đây.

"Thật sự không được đâu. Nếu khách mà tố cáo lên, mình xong đời là cái chắc."

"Bọn họ không thể biết được."

"Làm sao có thể chắc chắn được sẽ không có bất trắc xảy ra? Lại nói đó là việc riêng tư của khách!"

Cận Ngụ Đình không muốn tiếp tục tranh luận với anh ta, "Cậu không đáp ứng phải không? Vậy thì cứ như thế đi, trước trưa mai tôi nhất định sẽ cho cậu đóng cửa dẹp tiệm."

"Cậu -------" Phan Tạ Dương giận muốn hộc máu mà không dám nói gì, cuối cùng chẳng thể làm gì khác là đồng ý.

Cố Tân Tân ăn ở công ty sau đó mới quay lại khách sạn, Phan Tạ Dương cho nhân viên chuyển camera giám sát, Tu Tư Mân từ sau khi về cũng chưa từng đi ra ngoài.

Cố Tân Tân về phòng, quét thẻ rồi đi vào, người đàn ông ngồi trước máy tính, nghe được động tĩnh thì theo bản năng hỏi. "Về rồi à."

"Ừm." Cố Tân Tân tháo giày cao gót, đi chân trần vào trong, đến trước giường lớn thì không chút do dự nhào tới, "Mệt quá."

Tu Tư Mân rời mắt khỏi công việc, "Đã nói em cứ từ từ mà làm, vậy mà cứ nhất quyết muốn liều mạng."

"Phải nhanh chóng sắp xếp cho mọi thứ đi vào quỹ đạo mới được."

"Ăn cơm tối chưa?"

"Ăn rồi, ở công ty ăn xong mới về." Cố Tân Tân nằm đó không buồn nhúc nhích, Tu Tư Mân gọi cô hai lần cô cũng không trả lời.

"Đi tắm đi."

Cố Tân Tân vung tay lên, "Chỉ muốn nằm thôi."

"Được rồi, lát nữa tắm cùng tôi."

Cố Tân Tân nghe vậy thì đôi mắt lười biếng mở ra, dù mệt cũng gắng gượng đứng lên.

"Tôi vừa nói khách sạn mang đồ ăn lên, chắc là cũng sắp đến rồi."

Cố Tân Tân lắc đầu, lấy quần áo trong tủ ra sau đó hướng về phía phòng tắm đi tới, "Em ăn không nổi nữa, no muốn chết rồi nè."

Cô tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ra, vừa vào đến giường thì tiếng chuông cửa vang lên.

"Ai vậy?"

"Xin chào, phục vụ phòng."

Cố Tân Tân thả khăn lau tóc xuống, "Là đồ ăn anh gọi đến rồi sao? Em đi mở cửa."

"Chờ chút," Tu Tư Mân gọi cô lại, hắn đứng lên, sau đó cẩn trọng nói. "Muộn thế này rồi, làm sao lại có phục vụ phòng?"

Hắn đi lên vài bước, hướng về phía cửa đáp lại. "Chúng tôi không gọi phục vụ phòng."

"Hai người thuê phòng trong hai tháng, lại còn là phòng tổng thống nên khách sạn tặng thêm phục vụ ngoài."

Cố Tân Tân không hiểu lắm nhìn sang Tu Tư Mân, người đàn ông cau mày, không do dự liền cự tuyệt. "Không cần."

"Vâng." Người bên ngoài thấy thế, không thể làm gì khác là xoay người rời đi.

Cố Tân Tân nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, "Có gì khác lạ sao?"

"Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền(*)."

(*) người cẩn thận có thể lái thuyền cả vạn năm mà không chìm. Ý nói cẩn thận một chút không để phạm sai lầm thì còn có thể tiếp tục phát triển dài lâu. Câu nói của nhà tư tưởng, nhà triết học, nhà văn, nhà đạo gia Trang Tử của "Lão Trang triết học" (Lão Tử và Trang Tử là hai đại biểu chính)

"Ừm."

Phòng nghỉ, Phan Tạ Dương nhận điện thoại, nhận tin người được sắp xếp không vào được. "Đúng là rất cẩn thận, nhưng Tu Tư Mân đã gọi bữa tối đến, lát nữa sẽ cho nhân viên phục vụ thử một chút."

Cố Tân Tân sấy khô tóc rồi ngồi xuống mép giường, Tu Tư Mân trở lại ngồi về bàn đọc sách. "Phía bên đó tiến triển sao rồi?"

"Chỉ cần thời gian đầu này chịu bỏ ra tiền thì muốn bao nhiêu tác giả cũng đều có thể đào được. Mười người nằm trong top đầu của Danh Động Mạn đã mua được sáu người, còn hai người đang suy nghĩ."

Tu Tư Mân vẫn là chưa từng tiếp xúc qua cái nghề này nên có chút hiếu kỳ. "Em làm thế nào để khiến bọn họ lung lay? Dù sao sử dụng bút danh mới cũng kèm theo mạo hiểm rất lớn."

"Dựa theo số lượng chương và độ dài chương cập nhật, một chương sẽ trả từ một trăm đến hơn một ngàn. Nếu như tính theo số chương hiện tại của bọn họ thì một ngày có thể thu được mấy ngàn, đây chính là thứ mà Danh Động Mạn không thể cho được." Cố Tân Tân đương nhiên hiểu rõ kế hoạch của mình có bao nhiêu mạo hiểm. "Bọn họ đều sẽ được thêm vào danh sách đề cử của mỗi kênh. Đây giống như một canh bạc, nhưng những tác giả này em cũng coi như từng nghiên cứu qua, với thực lực này của bọn họ thì chỉ cần được đề cử thỏa đáng, nhuận bút kiếm về cũng sẽ bù lại được."

Tầm mắt Tu Tư Mân trở lại màn hình máy tính, "Tôi tin em, cứ mạnh tay làm đi."

"Sao anh không ăn tối sớm hơn một chút, bây giờ đã rất muộn rồi."

"Cứ vào công việc là sẽ bận túi bụi quên cả thời gian." Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ hai lần trên bàn phím. "Tôi thấy tin tức chúng ta ở nơi này đã bị không ít người biết."

"Anh vẫn cảm thấy phục vụ phòng vừa rồi có điểm kỳ lạ sao?"

Tu Tư Mân nghiêng người đối mặt với Cố Tân Tân, "Nói không chừng lát nữa sẽ lại đến."

Nhân viên phục vụ đẩy xe từ trong thang máy đi ra ngoài, qua màn hình máy tính tại phòng nghỉ Cận Ngụ Đình có thể quan sát được động tĩnh trên hành lang. Cô ta đi đến trước cửa phòng của Tu Tư Mân và Cố Tân Tân, nhấn chuông cửa. "Chào ngài, đồ ăn đã gọi của ngài."

"Tự vào đi."

Nhân viên phục vụ nghe vậy, móc thẻ phòng từ trong túi quẹt lên, cánh cửa cạch một tiếng rồi mở ra.

Nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí đẩy xe đồ ăn vào trong sau đó tiện tay đóng cửa lại, âm thanh từ trong phòng ngủ truyền tới càng thêm rõ ràng.

"Anh đừng có động, thôi nào, đừng lộn xộn......." Tiếng nói chuyện này rõ ràng là của Cố Tân Tân.

"Em không cho tôi động thì làm sao tôi nhịn được, được rồi, làm nhanh chút đi nào." Thanh âm trầm thấp của Tu Tư Mân còn mang theo ý cười, Cận Ngụ Đình nghe được, sắc mặt lập tức tái nhợt. Anh cắn chặt răng, ánh mắt gắt gao nhìn lên màn hình không tha.

Nhân viên phục vụ dĩ nhiên cũng nghe được, không biết tiếp tục tiến lên hay làm sao. "Chào ngài, đồ ăn ngài gọi."

"Vào đi, đặt lên trên bàn ấy."

"Vâng."

Chiếc xe chậm rãi đẩy dến, cảnh trong căn phòng cũng dần dần hiện ra trước mắt những người ngồi trong phòng nghỉ. Hình ảnh quét qua, Cận Ngụ Đình nhìn thấy máy tính trên bàn sách. Nhân viên phục vụ đẩy xe đi đến trước bàn, bày mấy đĩa thức ăn lên sau đó chuyển đầu xe, cảnh trên màn hình chuyển sang chiếc giường lớn.

Trên giường ngổn ngang không thể tả, Cố Tân Tân đưa lưng về phía ống kính. Cô mặc chiếc áo hai dây đến ngang lưng, hai chiếc dây nhỏ lộ ra bả vai trắng nõn, phía sau lưng cũng lộ ra phân nửa.

Phan Tạ Dương chăm chú nhìn kỹ. "Người này sao nhìn quen quen?"

Cố Tân Tân hơi nghiêng mặt, Phan Tạ Dương gõ gõ ngón tay vào huyệt thái dương, giống như đang rất nghiêm túc ngẫm nghĩ. Cận Ngụ Đình giơ tay che lại đôi mắt anh ta, "Nhắm mắt lại."

"Sao thế?"

Khổng Thành đứng phía sau, nghe được lời này của Cận Ngụ Đình liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại trước.

"Đừng có để tôi phát hiện ra cậu nhìn lén."

Cận Ngụ Đình có phải là càng ngày càng kỳ quái rồi không, Phan Tạ Dương đẩy tay anh ta, "Được, được, tớ cũng không có như cậu, hứng thú với mấy chuyện phòng the của nhà người ta."

Cận Ngụ Đình thu lại tầm mắt, ánh mắt tiếp tục chòng chọc nhìn màn hình. Anh không biết phải lấy từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình hiện tại, chỉ biết là trong lòng giày vò như có hàng vạn con kiến bò qua. Anh đã hết lần này đến lần khác cảnh cáo mình đừng làm chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn như bị quỷ thần xui khiến chạy tới đây.

...Mà chuyện khiến anh không thể chấp nhận được nhất chính là, Tu Tư Mân ngồi quay mặt về phía ống kính đang để nửa thân trần, dựa lưng lên đầu giường. Trong phòng chỉ để một chiếc đèn tường, ánh đèn màu cam hắt lên mái tóc rối có phần lười nhác cùng bắp thịt rắn chắc của người đàn ông.

Cố Tân Tân cầm bảng vẽ điện tử và bút, nửa người dưới của hai người được chiếc chăn phủ lên. Cận Ngụ Đình mím môi, hai tay không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể đan chặt vào nhau.

"Sắp xong rồi, một chút nữa thôi."

"Em vẽ truyện tranh thì cứ vẽ, sao lại vẽ tôi vào làm gì?" Tu Tư Mân tựa ở đó không nhúc nhích.

"Mỗi nhân vật đều phải có những cảnh nhìn sao để độc giả say mê hấp dẫn, em vẽ phác họa anh vào đây, như vậy những lần vẽ sau sẽ có thể dễ dàng vẽ ra được anh."

Tu Tư Mân nghe lời này cũng không tệ, hắn ngồi dậy, khóe mắt xinh đẹp mang theo ý cười, nhích lại gần Cố Tân Tân hơn một chút, "Thật sao?"

Cố Tân Tân giơ chân lên, đá nhẹ lên ngực người đàn ông, "Mau ngồi về đi."

Động tác này rơi vào trong mắt Cận Ngụ Đình không thể nghi ngờ đã đâm anh một nhát đau đớn. Thân mật như vậy nhưng anh cũng không thể ngăn cản, mỗi một câu chữ đều hung hăng khoét vào lòng anh. Một nhát nhẹ, rồi một nhát mạnh, một lúc sau sẽ lại từ trước sau cùng đâm tới, không cho anh dù chỉ một cơ hội thở dốc.

***

Bát Bát: Chương 8k từ nhưng ta không hề chia đôi nha, mau khen ta đi kkk~

P/s: Mấy ngày nay phải đi làm kiếm tiền vì đang tính mua notebook mới, đợt này dự là sẽ mất hai tháng thay vì làm một tháng nghỉ một tháng như trước, hiuhiu~~

P/ss: Ta thật sự khâm phục những người quanh năm làm văn phòng, ta mới có đi mấy ngày mà tâm trạng đã xuống dốc không phanh rồi, văn phòng đúng là cái nơi triệt để hủy hoại những con người yêu tự do như ta mà, hiuhiu~~

Túm lại ta là muốn nói ta đang rất cần mn gom góp động lực a, mau like mau vote đi nào kkk~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.