Cận Ngụ Đình không biết phải đáp lại thế nào, anh đưa tay ra kéo Cố Tân Tân ngồi dậy. Tình trạng của Cố Tân Tân hiện tại chính là đầu nặng thân nhẹ, cô cảm giác được xung quanh đang có mấy ngôi sao bay vòng vòng. Cận Ngụ Đình vừa buông tay ra cô đã phải vội vàng dùng chút sức lực cuối cùng níu lấy cánh tay anh, người đàn ông thấy vậy thì nhanh nhẹn giữ lấy bả vai cô. "Làm sao thế?"
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, yếu ớt đến mức nói không ra lời, mất một hồi lâu cho bản thân tỉnh táo lại mới lên tiếng, "Vừa rồi suýt chút nữa ngồi không vững mà ngã xuống rồi."
Cận Ngụ Đình lo lắng ngồi xuống bên cạnh cô, "Có phải là không có sức?"
"Ừ." Cố Tân Tân đặt tay đè lên ngực, Cận Ngụ Đình nắm nhẹ cánh tay cô. "Tôi bế em đi."
"Không cần." Đi vệ sinh cũng phải có người ôm, muốn biến cô thành trò cười sao.
Cô chật vật đứng dậy, thế nhưng vừa muốn bước đi thì nhận ra đến cả chân cũng đang truyền đến cơn đau nhức.
Cận Ngụ Đình ngồi đó liếc cô một cái, "Chân em cũng bị thương, em không cảm nhận được à?"
Ông trời muốn cô sống sao đây? Bây giờ cô như người què rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể vào được nhà vệ sinh. Cố Tân Tân không nghĩ nữa ngồi xuống mép giường, "Có thể giúp tôi mời một hộ sĩ không?"
"Em cần hộ sĩ làm gì?"
"Bây giờ tôi không tiện hoạt động, anh muốn nhìn tôi tự mình làm mọi việc chắc?"
Cận Ngụ Đình khẽ cười, "Không phải còn có tôi à?"
Cố Tân Tân lườm anh một cái, chuyển tầm mắt sang hướng khác. "Anh không đến công ty à?"
"Tôi có thể nói Khổng Thành chuyển công việc đến đây, tôi có thể vừa chăm sóc em vừa làm việc."
Cố Tân Tân tưởng tượng thôi đã thấy đau đầu, "Anh là muốn chăm sóc tôi hay là giám sát tôi?"
"Giám sát là sao?"
"Đừng có ra vẻ đạo mạo trước mặt tôi."
Cận Ngụ Đình khom lưng, không tốn chút sức lực đã có thể nhấc bổng Cố Tân Tân lên, bởi vì sợ động vào vết thương của cô mà lúc di chuyển cũng đặc biệt chậm rãi.
Cố Tân Tân muốn giãy dụa, thế nhưng đừng nói là lúc bị thương, ngay cả khi khỏe mạnh cô còn không đấu lại Cận Ngụ Đình. Cận Ngụ Đình ôm Cố Tân Tân sải bước về phía trước, Cố Tân Tân hiện tại đến sức đá anh còn không có huống chi là sức lực từ trên người anh nhảy xuống.
"Anh cho tôi xuống."
"Không cho."
"Cận Ngụ Đình, anh hơi bị quá đáng rồi đấy!"
Cận Ngụ Đình cẩn thận từng li từng tí ôm cô tiến vào nhà vệ sinh, lại cẩn thận đặt cô xuống bên cạnh tay vịn gắn trên tường dành riêng cho bệnh nhân. Hai chân Cố Tân Tân đặt xuống nền đá, gắng sức chịu đựng, cô thật sự sắp chịu không nổi nữa, "Anh còn không chịu ra ngoài?"
"Em tự làm được không?"
Lời này nghe thế nào cũng quá kì quặc đi, "Nếu tôi không tự làm được, không lẽ anh còn muốn giúp chắc?"
"Tôi có thể giúp em," Cận Ngụ Đình nói xong, đưa tay về phía eo cô.
Cố Tân Tân hoảng đến mức đánh mạnh lên cổ tay anh, nhưng cũng vì thế mà cơ thể theo đà nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã nhào. Cô cắn răng miễn cưỡng bám vào tay vịn, tránh được một lần vồ ếch. Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh vội vàng đỡ một tay Cố Tân Tân để cho cô dùng lực nâng người lên.
"Anh...... anh ra ngoài."
Cận Ngụ Đình biết cô khó chịu nên không lưu lại thêm nữa, anh đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Cố Tân Tân vội vàng ngồi xuống, cô thật sự xấu hổ gần chết rồi.
"Này, anh đi xa ra một chút!"
Dù sao cũng chỉ có một cánh cửa ngăn cách, bên trong có âm thanh gì chưa biết chừng bên ngoài đều có thể nghe thấy hết.
Cận Ngụ Đình thuận theo cô đi ra ngoài, thế nhưng Cố Tân Tân vẫn không thể yên tâm, muốn để cô lại bệnh viện là vì muốn giày vò cô đến chết sao?
Trên bồn rửa tay bày không ít đồ, đều là đồ mới hoàn toàn đêm qua Khổng Thành mua mang tới. Cận Ngụ Đình thật sự buồn cười, chuẩn bị kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt đã không nói làm gì, anh còn dặn dò Khổng Thành mua cả nước súc miệng, thậm chí còn cả một bộ mỹ phẩm dưỡng da và hai hộp mặt nạ. Đây là ý muốn để cho cô trong lúc nằm viện cũng phải chăm sóc sắc đẹp hả.
Cố Tân Tân rửa mặt qua loa rồi đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình nghe được tiếng mở cửa, nhanh chóng đi tới.
"Em vừa làm cái gì hả?"
"Làm sao nữa?"
Cận Ngụ Đình chỉ mái tóc ướt sũng nước của cô, cả một mảng áo ướt sượt, "Sao lại để dính nước thế kia?"
"Rửa mặt thôi."
Người đàn ông khom lưng bế cô lên, Cố Tân Tân dùng bàn tay tự do còn lại đánh lên người Cận Ngụ Đình. "Tôi tự đi được."
Anh đặt Cố Tân Tân xuống giường, đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Khổng Thành tiến vào, thần sắc vẫn không có gì đặc biệt, chỉ là hôm nay anh ta còn chưa kịp cạo râu. Khổng Thành đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, Cố Tân Tân liếc một cái, "Hai người về hết cả đi, tôi ở đây một mình được rồi."
Lời của cô dĩ nhiên Cận Ngụ Đình không nghe lọt, anh hỏi Khổng Thành. "Quần áo của tôi có mang đến không?"
"Rồi đây ạ."
"Cậu đứng đây trông chừng."
"Được."
Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình đi vào, bất đắc dĩ lặp lại lời vừa rồi với Khổng Thành, "Mang tới đây cho tôi một hộ sĩ đi, hoặc là gọi điện thoại giúp tôi, để vú nuôi nhà tôi đến."
"Cô chỉ cần ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh, Cửu gia đã nói một mình ngài ấy có thể chăm sóc tốt cho cô."
"Anh vậy mà lại tin anh ta khoác lác hả?"
Khổng Thành nghiêm túc trả lời, "Tôi tin."
Hai mắt Cố Tân Tân trợn trừng, không còn gì để nói với anh ta. Cận Ngụ Đình tắm rửa sạch sẽ đi ra, Khổng Thành không một phút chần chừ lập tức đi ra ngoài. Người đàn ông đi đến trước giường bệnh, nhìn Cố Tân Tân đang nằm. "Ăn sáng thôi."
"Không ăn."
"Em muốn chết đói hả."
"Không ăn là không ăn."
Cận Ngụ Đình lấy từng hộp thức ăn bên trong ra. "Có phải sợ sau nửa tháng nằm giường dưỡng thương béo lên nên nghĩ đến giảm béo ngay từ đầu?"
"Tôi bị thương nghiêm trọng thế à?"
Nét mặt Cận Ngụ Đình thoáng dịu lại, lấy bát và thìa ra, "Em vẫn còn nghi ngờ tôi làm chuyện bé xé ra to?"
Người đàn ông điều chỉnh góc độ giường để Cố Tân Tân có thể ngồi thoải mái, còn anh cầm bát ngồi xuống mép giường, đưa chiếc thìa đến bên khóe miệng cô.
Cô đúng là đói muốn chết rồi, Cố Tân Tân há miệng ngậm lấy thìa cháo, nuốt xuống, đúng là khiến cho cô thoải mái lên không ít. "Cháo ngon."
"Đầu bếp của tòa nhà Tây vẫn là người trước đây, mùi vị này em phải quen thuộc nhất mới phải."
Cố Tân Tân không biết anh là vô tình hay cố ý nhắc đến chuyện trước kia, nhưng lúc này cô cũng không có tâm tình tranh luận với anh. Tu Tư Mân không thể đưa cô đi chứng tỏ lần này Cận Ngụ Đình đã hạ quyết tâm, bây giờ cô còn không thể hành động bình thường, càng không thể cứng đối cứng với anh.
Ăn sáng xong, y tá vào chuẩn bị cho cô tiếp nước, Cố Tân Tân nhìn mu bàn tay của mình, đúng là thời gian không có gì tốt đẹp mà.
Có người đi vào, Cố Tân Tân nhận ra cô ấy là người giúp việc của tòa nhà Tây. Cô vốn nghĩ là Cận Ngụ Đình đã cho người đến chăm sóc mình, lại thế nào cũng không ngờ được cô ấy chỉ cầm hộp cơm sau đó đi luôn.
Cận Ngụ Đình ngồi xuống mép giường, Cố Tân Tân nằm đó không nhúc nhích, nhìn anh xắn ống tay áo lên.
"Em nói xem, sau khi bị từ chối thẳng thừng Tu Tư Mân sẽ lên mưu đồ gì tiếp theo?"
"Anh ấy không có xấu như vậy."
Cận Ngụ Đình thật sự không chịu được bộ dạng nói đỡ cho người đàn ông khác của cô. "Anh ta sẽ không thể đi qua cánh cửa này, nhưng anh ta nhất định anh ta sẽ tìm người có thể tiến vào cánh cửa này."
"Ý anh là....."
"Ba mẹ em."
Cố Tân Tân kỳ thực cũng đã nghĩ đến, Cận Ngụ Đình có thể ngăn cản người khác, nhưng sẽ không chặn đường Cố Đông Thăng và Lục Uyển Huệ. Cô mím chặt môi, nhìn người đàn ông khom người chống hai tay bên người mình.
"Để tránh tới lúc đó gặp nhau lại lúng túng nên tôi đã dặn dò Khổng Thành phong tỏa cả tầng phòng bệnh này, đến lúc đó kể cả ba mẹ em cũng không thể vào đây được."
Đôi mắt Cố Tân Tân mở to, "Anh dựa vào cái gì mà làm như thế?"
"Em vẫn nên tập trung dưỡng bệnh cho tốt, nóng nảy sẽ không có lợi cho sức khỏe của em."
"Cận Ngụ Đình, đó là chuyện của riêng tôi!"
Một giây trước vẻ mặt của người đàn ông vẫn nhu hòa, nhưng ngay sau khi nghe cô nói xong lời này đã giận tím mặt. "Em đi theo anh ta rốt cuộc là có gì tốt? Em không cần mạng nữa phải không? Cố Tân Tân, nếu như lần này bị tông chết thì phải làm sao? Tôi hỏi em đấy, phải làm sao hả?"
"Không phải là vẫn không có chuyện gì......."
"Nếu không có tôi ở đó thì chiếc xe kia rất có thể sẽ tông thêm lần thứ hai, thứ ba. Em cảm thấy mạng của mình đủ lớn vậy sao hả?"
Cố Tân Tân không ngờ anh sẽ phản ứng lớn như vậy, "Cận Ngụ Đình, anh không thấy bây giờ tôi vẫn rất khỏe mạnh đó à?"
"Thế sao?" Cận Ngụ Đình nhấc tay gõ nhẹ xuống lớp cố định cổ của cô, "Thế này mà nói là khỏe mạnh?"
Cố Tân Tân kêu đau, người đàn ông đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống, "Đáng lẽ tôi phải mặc cho em bị đâm thành liệt nửa người luôn đi mới đúng, như vậy tôi cũng sẽ nhàn nhã hơn một chút."
"Anh mong tôi thảm như vậy hả?"
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình tăm tối, lời thốt ra khỏi miệng càng không thể hay ho. "Dù sao còn hơn là để cho em thân thiết với kẻ khác."
Anh cứu cô, Cố Tân Tân dĩ nhiên là có cảm kích, nhưng chung quy bọn họ sẽ không thể nào có hi vọng quay lại. Cố Tân Tân đã sớm nghĩ đến thấu triệt, cô thật sự không muốn để lại một chút ám muội hay dây dưa không rõ gì với anh, cô càng không thể chịu được anh hết lần này đến lần khác can thiệp vào cuộc sống của cô.
"Tôi qua lại với ai, ở cùng ai đã sớm không liên quan gì đến anh. Cận Ngụ Đình, vì sao anh mãi không chịu tiếp nhận sự thật chứ?"
Cận Ngụ Đình lập tức phóng ánh mắt đáng sợ về phía cô, sau đó im lặng một lúc không nói.
Cô chuyển tầm mắt đi quyết định không để ý đến anh, thế nhưng người đàn ông đã ở miệng, trong giọng nói đã tràn ngập tức giận.
"Được, từ giờ em sống hay chết tôi cũng mặc kệ, em đi theo Tu Tư Mân chịu chết tôi cũng không cản em lại nữa. Em cho là vụ tai nạn này đơn giản như em nghĩ sao? Tu Phụ Thành chính là muốn Tu Tư Mân chết! Em có biết đám cưới của hai người có nguy cơ lớn với anh ta thế nào không? Sau nhiều lần mà anh ta vẫn không thể trừ khử được Tu Tư Mân nhất định sẽ chuyển mục tiêu sang em, em có bao nhiêu cái mạng để cho anh ta giết nữa đây?"
Cố Tân Tân nhìn dáng vẻ phát điên của Cận Ngụ Đình, Khổng Thành đứng bên ngoài nghe thấy tiếng quát mắng của Khổng Thành cũng không nhịn được đẩy cửa ra nhìn.
"Chỉ cần em rời khỏi anh ta, tôi nhất định có thể bảo đảm em có được một cuộc sống vô ưu vô lo." (Bát Bát: có ai đó trước đây khi ép con nhà người ta gả về cũng đã hứa lèo dù TT nhà ta gặp chuyện gì khó giải quyết cũng sẽ không cần sứt đầu mẻ trán mà có mình thu xếp cho rồi thì phải:)))))))
Cố Tân Tân muốn lắc đầu, nhưng cổ không thể nhúc nhích. "Lúc tôi cần anh bảo vệ, anh không ra mặt. Cận Ngụ Đình, bây giờ mới nói những lời này đã là quá muộn rồi."
"Vì sao chậm? Rốt cuộc là em bán thân cho anh ta hay là gì hả? Chỉ cần em gật đầu một cái, tôi nhất định sẽ có cách giúp em thoát khỏi ổ hang sói đó."
"Tôi không đi." Cố Tân Tân nhàn nhạt lên tiếng.
"Em -------" Cận Ngụ Đình tức giận, đôi mắt cũng tràn ngập lửa giận, "Không đi phải không?"
"Đúng."
"Cố Tân Tân, em đừng trách tôi lần sau sẽ không quản em nữa, mặc em muốn tự sinh tự diệt thế nào thì thế!"
Màng nhĩ Cố Tân Tân như muốn rách toạc, thế nhưng vẻ mặt cô vẫn hết sức bình thản, "Tốt nhất là anh thực hiện luôn từ bây giờ đi."
Ánh mắt người đàn ông như muốn đục một cái lỗ trên mặt cô, "Nghĩ thì hay lắm! Em ở bên cạnh một con cáo già đơn độc như vậy không sợ sẽ có ngày nó quay đầu cắn ngược mình sao?"
Cố Tân Tân cũng là lần đầu tiên thấy được bộ dạng này của Cận Ngụ Đình. Cận Ngụ Đình tức giận đến mức ngực phập phồng, ngọn lửa trong lòng không làm cách nào dập đi được.
Có thể là chuyện lần này đã thật sự khiến anh bị dọa sợ.
Chính Cố Tân Tân lại không biết cái cảm giác đó, cô chỉ biết sau khi tỉnh lại phát hiện mạng này vẫn còn, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì cái cảm giác giày vò lúc canh giữ ngoài phòng cấp cứu kia cô cũng có thể hiểu được.
"Rồi rồi," Cố Tân Tân cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. "Tôi đói rồi."
Cô tìm đại một cái lí do, Cận Ngụ Đình nghe được thì hai hàng lông mày không khỏi giương lên, ngồi xuống mép giường.
"Tôi đói rồi."
"Cố Tân Tân, em vừa mới ăn sáng xong đấy, em có chắc là đang đói không?"
"A?" Cố Tân Tân cười nhẹ, "Đúng nhỉ, tôi nói sai đó, là khát mới đúng. Tôi khát rồi."
"Không phải là em không màng đến tính mạng sao? Tôi cho em chết khát luôn đi."
Cố Tân Tân không nhịn được cười, "Cửu gia, tôi bây giờ đang nằm trong tay anh, chạy không được nhúc nhích cũng không xong. Mong anh đừng thù dai như thế, ít nhiều cũng cho tôi một con đường sống đi mà."
Ngọn lửa trong lòng Cận Ngụ Đình lập tức tắt ngúm, anh xoay người đi đến trước bình lọc nước, cầm cốc rót cho cô một ly.
Cố Tân Tân nhìn bình nước trên đầu đang chậm rãi nhỏ giọt, Cận Ngụ Đình đoán không sai, cô cũng đã nghĩ đến người anh trưởng kia của Tu gia. Tin tức cô và Tu Tư Mân kết hôn đã truyền ra ngoài, đối phương nhất định sẽ không để cho bọn họ được toại nguyện.
Cận Ngụ Đình cầm cốc nước quay lại, Cố Tân Tân nằm đó, người đàn ông khom lưng quan sát cô.
"Muốn uống không?"
"Anh không muốn cho thì thôi."
"Nóng nảy quá nhỉ." Cận Ngụ Đình mở tủ đầu giường, lấy một chiếc ống hút ra.
Đầu của Cố Tân Tân bị cố định nên không thể động đậy, Cận Ngụ Đình nãy giờ quan sát cô một hồi lâu đột nhiên cúi người xuống. "Em nói xem, bộ dạng này của em có phải là nếu như tôi hôn em thì em cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn không?"
"Anh muốn làm gì?" Cố Tân Tân nghe anh nói vậy thì lập tức như một con nhím xù lông, bày ra tư thế phòng bị.