Cận Ngụ Đình nghe thấy bên kia truyền đến tiếng tút tút, lúc gọi lại Cố Tân Tân cũng không nhận nữa.
Hiện tại anh cũng không có thời gian mà tức giận, cô cứ như vậy ném lại một đám hỗn loạn cho anh rồi chạy, lẽ nào chưa từng nghĩ việc làm này của mình sẽ khiến mọi chuyện phức tạp đến thế nào?
Cận Ngụ Đình nghĩ lại, cũng đúng thôi, cô mà nghĩ được thì còn dám mang theo Thương Lục chạy loạn chắc?
Cận Hàn Thanh nhất định sẽ kiểm tra camera giám sát, một khi tra ra Cố Tân Tân, anh thấy là cái mạng nhỏ của cô cũng không khác gì ném cho chó ăn là mấy.
Cận Ngụ Đình không do dự nữa, xoay người đi về hướng ngược lại, bước nhanh vào thang máy sau đó bấm tầng cao nhất.
Xe chạy băng băng trên đường, Thương Lục vẫn nằm nhoài bất động, Tống Vũ Ninh liếc cô ấy một cái sau đó lên tiếng. "Cho xuống chỗ này đi, phía trước là ga tàu rồi."
"Không được." Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi từ chối. "Chị ấy nhất định là đến cả thẻ căn cước cũng không mang theo bên mình thì có thể đi đâu chứ? Mà dù có chạy đi được thì cũng sẽ vì không quen với cuộc sống bên ngoài mà chật vật, lại nói nếu như Cận Hàn Thanh cho người tra tên hành khách là sẽ biết chị ấy đi đâu rồi."
"Vậy em nói đi, em muốn mang cô ta đi đâu?" Tống Vũ Ninh thật sự không muốn Cố Tân Tân dính vào vũng nước đục này.
"Về nhà trước đã."
Tống Vũ Ninh càng ngày càng bị cô dọa cho khiếp sợ. "Em...... em muốn mang cô ta về nhà?"
"Bây giờ ở đâu cũng không an toàn, mang về rồi tính tiếp."
Mọi chuyện Tống Vũ Ninh vẫn là phải nghe theo Cố Tân Tân, cần khuyên thì cũng đã khuyên rồi, nếu như Cố Tân Tân vẫn cương quyết thì cô ấy cũng hết cách.
Tiểu Vu lôi kéo với đối phương một hồi, người kia thầm nghĩ đụng phải kẻ thần kinh. "Ai lấy trộm điện thoại của cô chứ. Cô nói cho rõ ràng, hơn nữa cô nhìn tôi đi, chiếc ví nhỏ này thì đựng được cái gì hả?"
Người phụ nữ đó vừa nói xong thì kéo khóa ra để cho tiểu Vu nhìn vào trong, lại móc cả túi quần lộn ngược ra, cuối cùng đưa hai tay đến trước mặt tiểu Vu, "Thấy điện thoại của cô không?"
"Không thể nào." Tiểu Vu soát lại một lượt trên người mình, điện thoại đúng là đã mất, mà vừa rồi trong đó cũng chỉ có người phụ nữ này đi ra ngoài.
"Có phải cô còn đồng bọn đi cùng không?"
"Đúng là bệnh thần kinh!" Người phụ nữ tức giận nhấc chân bỏ đi. "Tôi đến đây là vì muốn trộm điện thoại của cô? Cô thấy tôi còn thiếu chút tiền đó sao?"
Tiểu Vu còn muốn kéo lại, đối phương lập tức hất văng tay cô ấy ra. Tiểu Vu cũng không dám tiếp tục đuổi theo, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo mà quay lại, dù sao Thương Lục vẫn còn ở trong đó.
Tiểu Vu quay lại nhà vệ sinh, càng nghĩ càng bực mình, nghĩ thầm lát nữa nhất định phải báo cảnh sát. Cô ấy đứng bên ngoài thêm một lúc nữa, sau đó nâng cao giọng gọi. "Cận phu nhân, phu nhân xong chưa?"
Bên trong không có ai trả lời lại, tiểu Vu cảm thấy không đúng, cô ấy đi vào trong hai bước. "Cận phu nhân, nghe thấy thì đáp lại tôi một tiếng đi ạ."
Xung quanh không có lấy một tiếng đáp lại, tiểu Vu gấp đến mức chạy vội vào trong. Mấy cánh cửa mở đều không có ai, cô ấy đi vào trong cùng, thấy giống như bên trong có người thì lập tức không do dự giơ tay gõ nhẹ lên cánh cửa. "Cận phu nhân?"
"Ai vậy!" Bên trong truyền ra giọng nói xa lạ, tiểu Vu sợ đến mức rụt vội tay về. Cô ấy tìm trong đó thêm một vòng nữa, vẫn không hề thấy bóng dáng Thương Lục đâu.
Tiểu Vu hồn vía đã sớm lên mây quay lại nơi Cận Hàn Thanh đang xem nhạc kịch, cô ấy hiện tại chỉ có thể hi vọng Thương Lục đã tự quay về, thế nhưng đứng từ phía xa nhìn lại liền có thể thấy được hai ghế bên cạnh Cận Hàn Thanh đều trống không.
Tiểu Vu thật sự rất muốn khóc, mang theo vành mắt đỏ ửng tiến lên, hai chân dần nhũn ra. Cận Hàn Thanh vốn dĩ chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa, tiểu Vu bước vào đúng lúc anh ta quay đầu lại, vừa thấy một mình tiểu Vu đi vào thì sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi.
"Cận tiên sinh......" Tiểu Vu vừa nói được ba chữ này nước mắt liền chảy ròng ròng.
"Thương Lục đâu?" Sống lưng Cận Hàn Thanh lạnh toát, lo lắng đứng dậy.
"Tôi không thấy phu nhân trong nhà vệ sinh."
Cận Hàn Thanh vừa nóng nảy vừa điên tiết. "Không phải là cho cô đi theo cô ấy hả? Làm sao lại không thấy?"
"Tôi...... điện thoại của tôi bị trộm, tôi đuổi theo đòi lại, nhưng đến lúc quay về......"
Cận Hàn Thanh đẩy cô ta bước nhanh ra ngoài, hai người đi ra đến hành lang, người đàn ông lúc này mới nâng cao giọng hỏi. "Tìm hết trong nhà vệ sinh chưa?"
"Rồi ạ, phòng nào cũng đã tìm qua."
"Xung quanh thì sao?"
Tiểu Vu run rẩy kịch liệt, "Tôi nóng lòng muốn quay về báo cho ngài nên chưa đi tìm."
Cận Hàn Thanh cố gắng tự trấn an bản thân, nghĩ đến chuyện lần trước ở trung tâm thương mại, đoán chừng Thương Lục chỉ là bị lạc đường thôi, "Chia nhau ra tìm."
"Vâng."
Thế nhưng dù Cận Hàn Thanh đã tìm bốn phía xung quanh một lượt thì vẫn không thấy bóng dáng Thương Lục, trên mặt anh ta tràn ngập lo lắng, vội vàng gọi điện cho Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông nhận được điện thoại, vừa nhìn biểu hiện trên màn hình liền không chậm trễ một phút ấn nghe. "A lô."
"Không thấy Thương Lục."
Giọng nói của Cận Ngụ Đình có chút chập trùng, "Xảy ra chuyện gì?"
"Chú mau đến đây đi."
"Được."
Cận Hàn Thanh đứng trong sảnh, vừa thấy Cận Ngụ Đình từ trong thang máy đi ra liền vội vàng đi lên hai bước. "Không phải chú cũng đang xem à?"
"Khổng Thành vừa mang tài liệu khẩn đến muốn em ký tên nên em ra bãi đỗ xe một chút. Xảy ra chuyện gì? Sao lại không thấy Thương Lục?"
Khuôn mặt Cận Hàn Thanh tái xanh. "Đi vào nhà vệ sinh một chuyến, điện thoại của tiểu Vu bị trộm nên đuổi theo người ta, lúc quay lại thì đã không thấy Thương Lục đâu rồi."
"Đây là nơi nào, sao có thể có thành phần trộm cắp?"
Cận Hàn Thanh nhìn về phía tiểu Vu, "Chính cô phát hiện ra mất điện thoại?"
"Không, không phải. Có người nói cho tôi biết."
"Ai?"
Tiểu Vu cẩn thận nghĩ lại, lúc đó phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là tìm điện thoại trong túi, sau khi phát hiện ra túi trống rỗng thì lập tức đuổi theo người kia, thật sự không nhớ ra nổi bộ dạng người phụ nữ nhắc nhở mình ra sao. "Tôi...... tôi không để ý."
"Cô -------"
Cận Ngụ Đình nghe vậy thì không khỏi thở ra một hơi, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, "Xem ra chuyện chị dâu mất tích không có đơn giản như vậy, nếu cô ấy là tự mình đi thì chắc chắn sẽ không đi được xa. Bốn phía chỗ này đều có camera, chúng ta đi kiểm tra thử trước đã."
Cận Hàn Thanh hung hăng lườm tiểu Vu một cái, cô ấy hiện tại như chim sợ cành cong, gần như bị dọa chết rồi. Mỗi lần đưa Thương Lục ra ngoài đều phải lo lắng đề phòng, chỉ lo sẽ xảy ra chuyện.
Bọn họ cùng đi vào phòng giám sát, Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh Cận Hàn Thanh, yên lặng nghe anh ta nói chuyện với người quản lý. Đối phương bày ra bộ dạng khó xử. "Thật ngại quá Cận tiên sinh, hệ thống camera giám sát của cả tòa nhà này đã hỏng rồi, hai ngày nay đang sửa chữa......"
"Cậu nói cái gì?"
"Ngài xem biên bản đây. Hệ thống hôm qua xuất hiện vấn đề, hiện tại còn đang gấp rút sửa chữa."
Cận Hàn Thanh hất văng cuốn sổ của anh ta ra, "Có một người vừa mới mất tích ở chỗ này đấy, vậy mà cậu lại nói với tôi camera giám sát hỏng rồi? Cậu muốn chết có phải hay không hả?"
"Chuyện này đâu có liên quan gì đến chúng tôi chứ."
Cận Ngụ Đình đè cánh tay Cận Hàn Thanh xuống, "Chuyện quan trọng bây giờ là tìm ra chị dâu, nếu camera đã hỏng rồi thì chúng ta phải nghĩ cách khác."
Cận Hàn Thanh đi ra ngoài, nỗi lo sợ không tên trong lòng không ngừng trào lên mãnh liệt, "Cô ấy có thể đi đâu chứ? Không tìm được anh nhất định cô ấy sẽ rất sợ hãi. Anh đã cho cô ấy học thuộc số điện thoại của mình, nhưng cô ấy cũng không có điện thoại......"
"Anh hai, anh đừng sốt ruột."
"Sao có thể không sốt ruột?" Yết hầu Cận Hàn Thanh khẽ lăn. "Biết đâu là vì có người muốn hại cô ấy, có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi không?"
"Bây giờ em lập tức gọi người đến, lục soát lại một lượt tòa nhà này thử xem sao."
Tiểu Vu ngồi xổm một bên khóc, sợ hãi chồng chất sợ hãi, nếu Thương Lục thật sự mất tích thì chưa biết chừng Cận Hàn Thanh sẽ lột da cô ấy mất.
Xe của Cố Tân Tân chầm chậm rẽ vào trong sân, dừng lại trước cửa lớn, cô đi xuống trước.
Thương Lục đi phía sau, Tống Vũ Ninh cũng theo vào trong, Cố Tân Tân giúp Thương Lục lấy ra một đôi dép lê mới, "Đổi dép trước đã."
"Cám ơn."
Cô dẫn Thương Lục vào phòng khách, đợi cô ấy ngồi xuống rồi nói người giúp việc mang trà ra.
"Chị dâu, bệnh của chị đã khỏi hoàn toàn rồi sao? Có cần đi bệnh viện kiểm tra lại không?"
Thương Lục khẽ lắc đầu, "Không cần."
"Tân Tân, em thật sự không chú ý thấy? Ngộ nhỡ Tu tiên sinh nghe được em gọi cô ta là chị dâu, trong lòng ngài ấy sẽ nghĩ gì chứ?"
Cố Tân Tân biết Tống Vũ Ninh còn đang tức giận, dù sao chuyện này cũng quá nguy hiểm, "Em đã nói rồi, anh ấy không có dễ tức giận vậy đâu."
Thương Lục hướng về phía Cố Tân Tân khẽ cười. "Cô có thể gọi tên của tôi."
"Được."
Cố Tân Tân nhìn đồng hồ. "Cận Hàn Thanh nhất định là sắp điên rồi, cũng không biết mọi chuyện đã xử lý đến đâu."
"Cô mang tôi về nhà mình, ngộ nhỡ bị anh ta tìm ra......"
Cố Tân Tân dĩ nhiên cũng sợ. "Yên tâm, em đã nói Cận Ngụ Đình giúp rồi."
"Cô nói với anh ấy rồi hả?"
"Chỉ dựa vào một mình em thì thật sự là hết cách, chỉ có thể tiền trảm hậu tấu, em tin là Cận Ngụ Đình sẽ không nói cho Cận Hàn Thanh biết. Ở đó có camera giám sát, cũng chỉ có anh ta mới có thể xử lý chuyện đó."
Tống Vũ Ninh nghe vậy thì sắc mặt càng thêm nghiêm túc, làm như vậy không phải là loạn càng thêm loạn sao?
"Bây giờ trong nhà cũng chỉ có một mình em, trên phòng có mấy phòng trống. Em sẽ nói người giúp việc dọn một phòng cho chị."
"Tân Tân, cám ơn."
Cố Tân Tân cười khẽ. "Có thành công hay không còn chưa biết được, ngộ nhỡ Cận Hàn Thanh tìm được đến nơi thì e là sau này chị càng có thêm nhiều rắc rối."
Thương Lục dĩ nhiên đã nghĩ đến hậu quả, "Nếu anh ta tìm ra được thì cứ nói cho anh ta biết tôi đã khôi phục là được."
Cố Tân Tân hiểu được hàm ý trong lời nói của cô ấy. Thương Lục sẽ không để cô chịu liên lụy, nếu thật sự đi đến bước đường cùng thì cô ấy sẽ để cho Cận Hàn Thanh biết rằng là do bản thân tự nguyện, mà cách duy nhất chứng minh cô ấy tự nguyện cũng chỉ có mình Thương Lục làm được thôi.
Tống Vũ Ninh không còn sức chen vào giữa. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ.
Mãi cho đến chiều tối, cả một tòa nhà lớn gần như đã bị lục tung nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng Thương Lục.
Cận Hàn Thanh càng ngày càng điên cuồng, giống như một con thú hoang bị vây hãm không ngừng tìm kiếm bốn phía. Cận Ngụ Đình biết trong lòng anh ta hẳn là nóng như lửa đốt, nhưng lúc này anh cũng chỉ có thể lừa Cận Hàn Thanh. Một khi để cho anh ta biết chuyện này có liên quan đến Cố Tân Tân, ngày tháng sau này chỉ sợ cô sẽ không có một ngày an ổn.
Cận Hàn Thanh gần như muốn phát điên rồi, gặp ai cũng đưa ảnh của Thương Lục ra cho bọn họ xem, nhưng khi đó mọi người đều đang theo dõi vở kịch trên sân khấu, làm sao có khả năng gặp được chứ?
Cận Ngụ Đình đi lên vài bước. "Anh hai, bức ảnh này nếu để người ta nhìn thấy được, e là tin tức chị dâu mất tích sẽ bị truyền đi......"
"Anh không quản được nhiều như vậy," Cận Hàn Thanh vịn một tay lên thang máy bên cạnh. "Không thấy Thương Lục, trong đầu anh toàn là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra với cô ấy. Lão Cửu, chú nói xem hiện tại cô ấy thế nào rồi? Còn sống không?"
"Sẽ không tệ đến mức đó."
"Không thì có thể là gì?" Cận Hàn Thanh đã hoàn toàn mất đi phong thái lãnh đạm ngày thường, "Bản thân cô ấy chắc chắn sẽ không nghĩ muốn rời đi. Cô ấy biết anh sẽ lo lắng, hơn nữa cô ấy cũng không có nơi nào để đi, người duy nhất cô ấy có thể dựa chỉ có anh thôi."
Cận Ngụ Đình nhìn hết mọi thống khổ trên mặt anh ta vào mắt, Cận Hàn Thanh nói như vậy đều là vì anh ta không biết được Thương Lục đã tỉnh lại.
"Tiếp tục tìm đi."
Cận Hàn Thanh ngồi phịch xuống, "Anh không tin cô ấy đã xảy ra chuyện, anh nhất định phải tìm cô ấy trở về."
Cận Ngụ Đình nhấc mi mắt nhìn ra xa, chờ đến khi Cận Hàn Thanh lấy lại tinh thần nhất định sẽ nghĩ đến kiểm tra camera giám sát giao thông bên ngoài, chưa biết chừng sẽ bắt gặp bóng người của Cố Tân Tân.
Anh đã gọi cho Cố Tân Tân cả trăm cuộc, thế nhưng không có ai nghe, có lẽ cô cũng rất sợ hãi.
Cận Ngụ Đình để Khổng Thành ở lại giúp Cận Hàn Thanh, còn mình thì viện cớ đi tìm bạn bè hỏi thăm tin tức.
Chiều tối, Cố Tân Tân đuổi Tống Vũ Ninh về trước, cũng để cho người giúp việc dẫn Thương Lục lên lầu nghỉ ngơi.
Thần kinh của ai cũng căng muốn đứt, chỉ là chuyện đã xảy ra rồi, đành đến đâu tính đến đó vậy.
Cố Tân Tân ngồi trên ghế sô pha, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập, cô đi tới liếc nhìn, sau đó mở cửa.
Cận Ngụ Đình nổi giận đùng đùng đứng bên ngoài, cửa vừa mở ra liền không nói hai lời nhấc chân đi thẳng vào trong.
"Thương Lục đâu?"
Cố Tân Tân đóng cửa lại, đi theo Cận Ngụ Đình vào phòng khách. "Anh nói nhỏ thôi, chị ấy chắc là đã ngủ thiếp đi rồi."
"Cái gì cơ?" Cận Ngụ Đình không thể tin nổi quay đầu lại nhìn Cố Tân Tân. "Lúc này rồi mà vẫn còn có tâm tư nghỉ ngơi?"
"Có vấn đề gì sao?" Cố Tân Tân nhếch môi cười. "Trời ban cơn mưa để mẹ tái giá(*), trời có sập xuống thì vẫn còn có núi cao chống đỡ mà."
(*) hàm nghĩa những gì đã là Thiên ý rồi thì con người không nên và không thể can thiệp
Cận Ngụ Đình giận dữ bật cười. "Câu này của em, ám chỉ núi cao đó là tôi phải không?"
Cố Tân Tân biết rõ tính của anh, nếu anh thật sự muốn nói cho Cận Hàn Thanh thì sẽ không tìm đến đây. "Bớt giận đi nào, dù sao người tôi giúp cũng không phải ai khác, là Thương Lục đó."
"Thương Lục thì sao?"
Cố Tân Tân giơ tay lên, phẩy phẩy trước mặt Cận Ngụ Đình. "Chị ấy là ánh trăng sáng của anh đó nha, tôi cứu cô ấy chính là cứu anh đó."