Tu Thiện Văn không ngừng đập tay lên quan tài, cách một tấm kính, cô bé có thể nhìn thấy rõ ràng Tu Tư Mân nằm bên trong.
"Anh, anh mau ra đây, anh đừng làm em sợ, anh hai!" Tu Thiện Văn thảm thiết gọi, bàn tay đánh trên mặt kính một hồi lâu không có ý định dừng lại. Tống Vũ Ninh mang theo khuôn mặt ú ám tiến lên, "Văn Văn."
"Đây không phải sự thật có phải không? Vì sao lại như vậy?" Tu Thiện Văn ôm mép quan tài băng không chịu buông. "Mở nó ra đi, anh của em nằm trong đó sẽ bị buồn chết đấy, mọi người muốn làm gì anh ấy?"
Một cô gái ngày thường mềm yếu như thế, nhưng hiện tại Tống Vũ Ninh lại không có cách nào kéo được cô bé ra. Tu Thiện Văn khóc đến tan nát cõi lòng, khóc đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên, cổ họng cũng nghẹn đắng.
"Chị dâu, vì sao lại như vậy? Em không tin......"
Cố Tân Tân khó khăn tiến lên, cô không dám đến gần quan tài, càng không dám nhìn người nằm bên trong đó.
Cô cũng không muốn tin tưởng, nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ có thể hết hi vọng mà tiếp thu sự thật.
Cố Tân Tân kéo cánh tay Tu Thiện Văn, "Chúng ta mang anh em vào trước có được không?"
"Anh ấy sẽ tự mình đi vào, chân anh ấy đã khỏi từ lâu rồi mà, hu hu-------" Tu Thiện Văn hiện tại không chịu nghe lời của bất kỳ ai, "Anh ấy còn sống mà, vì sao lại để anh ấy nằm đó?"
"Văn Văn." Cố Tân Tân ôm lấy bả vai cô bé, "Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm cũng ta, mang anh em vào nhà trước, có được không?"
Bàn tay níu lấy quan tài của Tu Thiện Văn cuối cùng cũng chịu nới lỏng, Cố Tân Tân nhân cơ hội đó kéo cô bé ra, Tống Vũ Ninh cho người bên cạnh nhấc quan tài băng lên mang vào trong.
Tất cả người giúp việc trong nhà đều được gọi ra phòng khách, bọn họ nhìn thấy thứ mang vào trong nhà, trên mặt đều mang theo nét bối rối, rất nhanh toàn bộ Tu gia chìm trong mây đen phủ kín. Tu Thiện Văn quỳ gối bên cạnh quan tài băng, khóc đến mức giọng cũng khàn khàn.
Cố Tân Tân ngồi bên cạnh, nước mắt cũng đã không kìm nén được chảy xuống, nhưng cô biết mình vẫn còn rất nhiều chuyện khác phải làm.
Ngoài cửa có người đi vào, dè dặt nói. "Tu phu nhân, người đến rồi."
Cố Tân Tân nghe liền biết là ai đến.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, cô cố gắng nhấc mi mắt, nhìn thấy Tu Phụ Thành nhanh chân tiến đến, vừa vào liền hỏi. "Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?"
Tu Thiện Văn gào lên một tiếng, vồ tới, Cố Tân Tân nhanh tay nhanh mắt đưa tay ôm lấy cô bé. "Văn Văn!"
Tu Thiện Văn gập cánh tay, hai bàn tay nắm chặt thành quyền. "Là anh, là anh! Anh trả anh hai cho tôi, tôi muốn giết anh!"
Tu Phụ Thành xanh mặt, "Văn Văn, em làm cái gì vậy?"
"Vì sao anh phải làm vậy?" Tu Thiện Văn muốn thoát khỏi vòng tay của Cố Tân Tân, "Rốt cuộc là anh hai đã làm chuyện gì có lỗi với anh, anh trả lại anh ấy cho tôi!"
"Văn Văn!" Cố Tân Tân muốn cản cô bé lại, "Đừng như vậy, đừng mà."
"Chị dâu, chị nói đi, có phải chính anh ta là người giết anh em không?" Trong mắt Tu Thiện Văn đều là hận ý, "Chính là anh ta!"
Tu Phụ Thành không tính toán với cô bé, liếc nhìn quan tài băng trong phòng khách. "Chuyện gì thế này?"
Cố Tân Tân cắn răng, hung hăng nhìn anh ta, "Đã xảy ra chuyện gì sao? Đừng nói với em là anh không biết gì?"
"Tôi vẫn luôn ở nhà, làm sao mà biết được?" Tu Phụ Thành tiến lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống Tu Tư Mân nằm trong quan tài băng. Hắn đã được đổi sang một bộ quần áo mới, hiện tại nằm ở đó không nhúc nhích. Tu Phụ Thành cúi người xuống. "Sao lại thế này? Chuyện xảy ra khi nào?"
Cố Tân Tân biết anh ta diễn trò, nhưng dù cô có biết thì có thể làm gì đây?
"Tối qua, đang trên đường về thì xảy ra tai nạn xe." Cố Tân Tân tận lực đè lại bi thương.
"Là tai nạn bất ngờ sao?"
Tu Thiện Văn quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đứng sau lưng. "Là bị anh hại chết đấy, đều là do anh!"
"Văn Văn," Tu Phụ Thành cũng quay đầu lại, tầm mắt dừng trên khuôn mặt của Tu Thiện Văn. "Vì sao anh phải hại chú ấy? Đó là em trai của anh đấy, hại chết người thì anh được lợi gì?"
"Như vậy anh mới có được tất cả, hết lần này đến lần khác anh muốn hại chết chúng tôi, đều là anh!"
Tầm mắt của Tu Phụ Thành lần nữa quay lại chiếc quan tài băng, "Chú ấy đi rồi, anh rất đau lòng, thật đấy. Dù các người nghĩ thế nào thì hiện tại trong lòng anh chính là không thể chấp nhận, anh cũng không dám tin."
Cố Tân Tân thật sự không nhìn nổi, hận đến mức chỉ muốn xông lên xé nát cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó của anh ta. Nhưng cô lại không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói sợ là vô dụng.
Cô lên tiếng, hàm răng còn run rẩy, trong lời nói đều là thù hận, cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này, cô tạm thời còn phải nhờ vào anh ta.
"Anh cả, trưởng bối và họ hàng trong nhà phải nhờ đến anh thông báo rồi. Văn Văn còn nhỏ, em cũng không hiểu những chuyện này, càng không còn sức đi quản, làm phiền anh rồi."
Tu Phụ Thành khẽ gật đầu. "Em dâu yên tâm, xảy ra chuyện lớn như vậy anh dĩ nhiên sẽ dốc sức đến cùng."
"Chị dâu......" Tu Thiện Văn khóc đến kiệt sức, ngồi bệt xuống đất. "Vì sao còn phải dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh ta? Rõ ràng là anh ta hại chết anh em, em hận không thể giết chết anh ta!"
"Văn Văn," ý nghĩ đó Cố Tân Tân cũng có, mỗi giờ mỗi khắc đều có, nhưng càng bị bi thương đè nén thì cô càng phải càng tỉnh táo hơn. "Chúng ta đưa anh của em đi trước đã, để anh ấy được ra đi."
"Em không muốn!" Tu Thiện Văn đẩy Cố Tân Tân ra, bò đến bên cạnh quan tài, nửa người trên nằm nhoài trên mặt quan tài, hết lần này đến lần khác gọi tên Tu Tư Mân, nhưng rốt cuộc hắn đều sẽ không nghe được.
Khi Tu Tư Mân còn sống, đối với cô em gái này cưng chiều thế nào không ai không nhìn ra. Không nỡ nhìn cô bé rơi nước mắt, cũng không nỡ nhìn cô bé buồn bã, nhưng hôm nay Tu Thiện Văn đau lòng thành như vậy, hắn cũng chỉ có thể nằm đó bó tay không có biện pháp.
Tu Phụ Thành đi qua hai người, rất nhanh liền rời đi, hẳn là đã bắt đầu sắp xếp hậu sự cho Tu Tư Mân.
Cố Tân Tân ôm vai Tu Thiện Văn tìm kiếm sự an ủi, cô cũng sợ chính mình không gắng gượng được nữa, giống như chỉ có thể ôm Tu Thiện Văn như vậy Cố Tân Tân mới biết được mình còn có động lực để tiếp tục chống đỡ.
Cận Ngụ Đình là một đường theo tới, Khổng Thành có cách trong một khoảng thời gian ngắn tìm được nhà của Tu Phụ Thành, nhưng vì thời gian gấp gáp, lại muốn bảo đảm an toàn cho Cận Ngụ Đình nên tạm thời phải sắp xếp cho anh nghỉ ngơi trong một khách sạn gần đó.
Chiều tối, tin tức Tu Tư Mân gặp tai nạn cũng đã truyền ra.
Thân thích Tu gia lũ lượt kéo nhau đến.
Cận Ngụ Đình nằm trên giường, luôn có cảm giác không thể lờ đi tiếng khóc bên tai, hình như là Cố Tân Tân, lại giống như không phải. Ảo giác như cô xung đột với Tu Phụ Thành, lại giống như không phải. Mơ hồ thấy được cô bị người Tu gia vây lấy, muốn ép cô giao ra toàn bộ những gì của Tu Tư Mân để lại, lại...... giống như không phải.
Đầu Cận Ngụ Đình đau như búa bổ, bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh nhắm mắt lại không muốn để ý tới, nhưng Khổng Thành vẫn đi vào.
Người đàn ông đóng cửa lại, đi vài bước lên trước giường. "Cửu gia, ăn chút gì đó đi."
"Mấy cậu ăn trước đi, tôi không đói."
"Bận rộn hai ngày rồi, dù thế nào thì ngài vẫn phải giữ sức."
Cận Ngụ Đình chống tay ngồi dậy, Khổng Thành đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, lại đưa đũa cho Cận Ngụ Đình. Người đàn ông mở hộp cơm ra, "Hiện trường tai nạn xe đã cho người đến kiểm tra chưa?"
"Rồi, tài xế gây ra chuyện chắc cũng biết là chạy không được nên sau khi đụng phải liền dừng lại ngay lập tức. Nhưng lúc Tu Tư Mân trở về còn có xe đi xung quanh hộ tống, họa này e là không chỉ có một chiếc xe đó gây ra. Chỉ là sau khi gây họa thì những chiếc xe đánh yểm trợ khác đều nhân lúc rối loạn mà đào tẩu cả rồi."
"Vậy thì tra toàn bộ những chiếc xe xuất hiện trước và sau khi xảy ra chuyện một lượt, có camera giám sát thì kiểm tra camera giám sát, không có thì kiểm tra hộp đen trên xe Tu Tư Mân. Tôi cũng không tin là không thể tìm ra được bọn họ."
"Vâng." Khổng Thành đáp, mở hộp cơm ra, "Ngài ăn trước đã."
"Bên Cố Tân Tân thế nào rồi?"
"Tu gia đã có không ít người đến rồi, trong thời điểm này, e là bên đó đang loạn thành một đoàn."
Cận Ngụ Đình đặt đũa xuống chiếc hộp bên cạnh, "Với cái tính đó của cô ấy, có thể đoán được lại không ăn không uống gì rồi."
"Cửu gia, sau khi Tu Tư Mân qua đời, không chỉ có Tu Phụ Thành mà ngay cả những trưởng bối trong nhà đều sẽ nhìn chằm chằm cô ấy, ngài vào lúc này ngàn vạn lần......"
"Tôi biết." Cận Ngụ Đình ngắt lời Khổng Thành.
"Vừa rồi Cận thị trưởng cũng gọi điện tới."
Cận Ngụ Đình nhét một miếng cơm trắng vào miệng, "Nói gì?"
"Chuyện Tu Tư Mân cũng đã truyền đến tai ngài ấy, Cận thị trưởng nói ngài không được làm bừa. Cận gia và Tu gia trước giờ nước sông không phạm nước giếng, không cần phải tự đi tìm phiền phức."
Cận Ngụ Đình ăn hai miếng cơm, không lên tiếng, Khổng Thành cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lễ truy điệu của Tu Tư Mân đã xác định là hai ngày sau, Cố Tân Tân cũng không biết trong hai ngày này cô đã dựa vào cái gì mà chống đỡ.
Cố Đông Thăng và Lục Uyển Huệ cũng chạy tới, Lục Uyển Huệ vừa nhìn thấy bộ dạng của Cố Tân Tân, đau lòng không thôi, "Tân Tân."
Dây thần kinh căng như dây đàn của Cố Tân Tân có chút thả lỏng. "Mẹ."
Nước mắt của Lục Uyển Huệ không ngừng rơi xuống, cô và Tu Tư Mân mới kết hôn được bao lâu chứ, "Đứa nhỏ này......."
Sao mệnh lại khổ như vậy?
Ngày diễn ra lễ truy điệu, Tu Phụ Thành bận rộn đi xung quanh tiếp đón khách khứa, Cố Tân Tân và Tu Thiện Văn đứng một chỗ, nếu không có chút bi thương cuối cùng chống đỡ thì e là hai người đã sớm không chịu được rồi.
Lục Uyển Huệ ngồi trước quan tài khóc một trận, sau đó rót một cốc nước mang đến cho Tu Thiện Văn.
"Con ngoan, uống một ngụm nước."
Môi Tu Thiện Văn khô khốc, từng mảng da nứt nẻ, ngơ ngơ ngác ngác như thể bất cứ lúc nào cũng có thể gục ngã, cô bé cứ dùng cái ánh mắt mất hồn đó mà nhìn Lục Uyển Huệ một lúc lâu.
Lục Uyển Huệ đặt miệng cốc đến bên miệng cô bé. "Uống đi, uống hai ngụm thôi."
Tu Thiện Văn nhấc môi, để nước chảy xuôi vào cổ họng.
Hôm nay có không ít khuôn mặt xa lạ đến viếng, có bạn bè của Tu Tư Mân, có đối tác làm ăn, cũng có cả những người chỉ gặp qua mấy lần.
Cố Tân Tân rũ mắt, chỉ mong sao thời gian nhanh chóng trôi đi, nhưng cô lại sợ đến một khắc đó sẽ không chịu được nữa.
Một đôi chân bỗng xuất hiện trước tầm mắt cô, Cố Tân Tân nhìn, cũng không có vẻ mặt dư thừa.
Lục Uyển Huệ đứng bên cạnh có chút giật mình, "Ngụ...... Ngụ Đình?"
Cô không ngờ được trong trường hợp như thế này mà Cận Ngụ Đình lại đến, Cố Tân Tân nghe được tên anh, ngẩng đầu lên.
Nét mặt của người đàn ông cực kỳ nghiêm túc, tầm mắt dừng trên khuôn mặt của Cố Tân Tân. Chỉ mới hai ngày không gặp nhưng cô rõ ràng đã gầy rộc đi, khuôn mặt đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn, giữa hai hàng lông mày tràn ngập mệt mỏi, bộ dạng tiều tụy không chịu được. Cố Tân Tân nhìn anh, nước mắt đột nhiên trào ra. Cô nghĩ rằng bản thân sớm đã không còn nước mắt nữa, nhưng lúc này lại không sao ngừng được.
Cố Tân Tân nhanh chóng chuyển tầm mắt đi, Cận Ngụ Đình muốn mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Tu Phụ Thành đứng cách đó không xa, thu toàn bộ cảnh này vào trong mắt. Anh ta ra hiệu cho mấy người đứng bên cạnh nhìn sang, bọn họ liếc nhìn, chỉ thấy Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đứng đối mặt nhau, bộ dạng giống như có nhiều điều muốn nói.
Cận Ngụ Đình thật sự không yên tâm về cô, anh biết mình không tiện đến Tu gia, nhưng hôm nay là lễ truy điệu của Tu Tư Mân, nhiều người như vậy đều đến, anh và Tu Tư Mân cũng có thể coi như từng qua lại, đến đây đưa hắn đi cũng không phải không thể.
Cận Ngụ Đình thấy cô còn đang gồng mình chống đỡ, trái tìm cũng coi như hạ xuống, chí ít thì cô nhất định sẽ còn có thể tiếp tục chống đỡ.
Anh nhấc chân đi vào trong, Cố Tân Tân lại rũ mắt xuống, trong mắt không có chút sóng lớn.
Tu Thiện Văn đứng bên cạnh đột nhiên lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào, Lục Uyển Huệ vội vàng đỡ lấy cô bé, "Không sao chứ?"
"Mẹ, mẹ mang Văn Văn vào trong nghỉ ngơi trước đi."
"Được."
Tầm mắt Cố Tân Tân dừng lại trên bóng lưng của Cận Ngụ Đình, người đàn ông thắp một nén hương, Khổng Thành cũng đi theo bên cạnh. Ánh mắt cô hơi trầm xuống, cô biết anh không yên tâm về cô, hai ngày nay anh gọi điện thoại tới, lại nhắn cho cô không ít tin nhắn, nhưng Cố Tân Tân đều không trả lời.
Anh thật sự không nên đến đây, anh cảm thấy mình ngay thẳng không có gì trái lòng, nhưng những người có tâm tư sẽ không nghĩ như vậy.
Tu Thiện Văn được Lục Uyển Huệ đưa vào phòng nghỉ, những người đến phúng viếng đều được sắp xếp nghỉ ngơi ở căn phòng sát vách.
Cố Tân Tân đứng đến mức hai chân đều tê dại, sống lưng cũng như muốn gãy đôi.
Cô thật sự không chịu được nữa ngồi xổm xuống, lại nghe được đủ lời xì xào bàn tán truyền vào trong tai.
"Đây không phải là Cận Ngụ Đình sao?"
"Đúng đấy, sao thế?"
"Cô không biết à? Anh ta là chồng trước của Tu phu nhân, quan hệ của hai người này vẫn luôn mập mờ không rõ ràng. Có người nói sau khi Tu phu nhân đã tái hôn vẫn ở Lục Thành, không những vậy bọn họ còn......."
Cố Tân Tân nghe vào tai, nghe đến cả người khó chịu.
"Không thể nào?"
"Không biết hả, có người nói anh ta còn liên tục ra vào Tu gia bên đó, bây giờ Tu tiên sinh mất rồi, không phải là quá đúng dịp hả?"
"Có phải là bọn họ......."
Cố Tân Tân ngồi xổm trên nền gạch lạnh lẽo, ngồi lâu đến mức đầu óc hỗn loạn, muốn đứng lên cũng không đứng nổi nữa.