Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân

Chương 65: Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, chẳng nghe thấy gì cả



"Không có Tần Đạc Dã bên cạnh, lòng hắn cứ như thiếu mất thứ gì đó quan trọng."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・

 

Tần Huyền Hiêu ở xa tận kinh thành, quả thật đã không thể kiềm chế được nỗi nhớ thương dâng trào trong lòng.

Những lá thư gửi về từ quận Kỳ Xuyên lần lượt được chuyển đến, nét chữ trên giấy vừa cẩu thả vừa sắc bén, từng nét bút đều tràn ngập sự vụ quan trọng, từ tình hình thiên tai và cứu trợ ở sông lớn cho đến việc Quận thú Kỳ Xuyên tham ô khiến kho lương bị hư hại, rồi cả chuyện Châu mục Tị Thuỷ cắt xén bốn phần thuế trong mười phần đáng ra phải nộp.

Tần Đạc Dã xử lý công việc với tốc độ chẳng khác gì cơn lốc quét qua, chẳng mấy chốc y đã rà soát hết sổ sách trong phủ nha, vạch trần chứng cứ phạm tội về dòng chảy của ngân lượng và lương thực, rồi gửi thẳng về kinh thành.

Tần Huyền Hiêu lập tức hiểu rõ ý y. Hắn ra lệnh phong tỏa liên lạc giữa kinh thành và các địa phương, nhân lúc hai bên chưa kịp ứng phó mà lật tung cả hoàng cung lên.

Kinh thành biến động như sấm, trong cơn giận dữ, Hoàng đế dùng thủ đoạn cứng rắn để điều tra và tịch thu tài sản của các thế gia đại tộc. Cộng thêm chứng cứ mà Tần Đạc Dã cung cấp, dù các thế gia có chuẩn bị thế nào cũng không thể biện hộ trước sự thật rành rành.

Dù cách nhau ngàn dặm, nhưng Tần Huyền Hiêu vẫn cảm nhận được sự ăn ý vô hình giữa mình và Tần Đạc Dã, khiến việc xử lý lần này diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ.

Chỉ là...

Công văn chính sự ngay ngắn kia chỉ toàn công việc.

Không có lấy một chữ quan tâm đến hắn!

Ngay cả những lá thư hỏi han hắn chủ động gửi đi, cũng như đá chìm đáy biển, không nhận được bất kỳ hồi âm nào!

Tần Huyền Hiêu biết điều kiện Kỳ Xuyên khắc nghiệt, đối phương lại bận rộn công vụ, lý trí bảo hắn không nên quá nôn nóng.

Nhưng cảm xúc chẳng thể kìm nén.

Hôm đó, sau khi xử lý xong mọi việc trong kinh thành, hắn đứng giữa cung điện trống trải, nhìn chiếc giường lạnh lẽo mà đáng ra nơi đó phải có một người khoác áo ngủ mềm mại, mái tóc đen xõa trên vai, dù trên mặt có thể hiện sự chán ghét nhưng vẫn đợi hắn trở về. Có lẽ chỉ cần hắn đưa lên một chén trà trắng nóng hổi, là có thể dỗ dành được người kia.

Nhưng bây giờ, nơi này chẳng còn ai, chỉ có chăn gối đặt chơ vơ trên giường.

Tần Huyền Hiêu không chịu nổi nữa, có trời mới biết mấy đêm nay hắn đã phải trải qua như thế nào!

Không có Tần Đạc Dã bên cạnh, lòng hắn cứ như thiếu mất thứ gì đó quan trọng.

Thế là hắn lao ra khỏi cung điện, nhìn về phương Nam xa xa rồi hạ quyết tâm, không chần chừ thêm nữa, lập tức ra lệnh cho Câu Hoằng Dương dắt ngựa Quan Nguyệt đến. Hắn phi thân lên ngựa, giao phó sơ lược công việc ở kinh thành cho Xích Huyền, dặn Lận Tê Nguyên bảo vệ kinh đô, rồi dẫn theo một đội Huyền Y vệ, lao thẳng ra khỏi cổng hoàng cung.

Xích Huyền ngơ ngác, đầu óc choáng váng: ?

Trên đường xuôi Nam, tiếng vó ngựa Quan Nguyệt vang lên giòn giã, gió mát lướt qua trán và mái tóc, Tần Huyền Hiêu cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được gặp lại người mà hắn ngày nhớ đêm mong, khóe môi hắn bất giác cong lên.

Từ xa, khi vừa đến ranh giới quận Kỳ Xuyên, trong sắc cam dịu dàng của bình minh, giữa khoảnh khắc giao hòa giữa bóng tối và ánh sáng, Tần Huyền Hiêu nhìn thấy bóng lưng người nọ, bóng lưng khiến hắn ngày đêm thao thức.

Hắn không kìm được mà ghìm cương chậm lại, bước từng bước đến gần. Thân ảnh đó có vẻ gầy đi nhiều, chắc hẳn vì lao lực quá độ.

Nhưng không hiểu sao, lúc này hắn lại cảm thấy có chút bối rối, không biết nên ôm chặt y từ phía sau, hay bế thốc lên ngựa, hay nhẹ nhàng che mắt y để tạo một bất ngờ?

Vừa nghĩ đến đây, hắn rón rén tiến lại gần. Chẳng ngờ, chỉ mới đến gần thêm một chút, hắn đã chứng kiến một cảnh tượng khiến tim gan mình như vỡ nát, Tần Đạc Dã cúi đầu ho dữ dội, cả thân hình run rẩy như chiếc lá mỏng manh, rồi từ từ ngã về phía sau.

Tần Huyền Hiêu gần như hồn bay phách lạc. Hắn lập tức phi thân xuống ngựa, lao tới đỡ lấy Tần Đạc Dã, ôm chặt vào lòng.

Tần Đạc Dã nằm trong vòng tay hắn, thân thể y nhẹ bẫng. Tần Huyền Hiêu nhìn thấy khóe môi y vương vết máu đỏ thẫm, cơ thể gầy guộc có thể cảm nhận rõ qua lớp áo vải thô.

Y đã sớm cởi bỏ quan phục đỏ thẫm, chỉ để tiện hành động mà mặc một bộ y phục thô sơ. Áo rộng thùng thình không vừa người, khiến dáng người vốn gầy yếu lại càng thêm hốc hác.

Trước đây, Tần Huyền Hiêu ép y uống thuốc đúng giờ, ăn cơm ngủ nghỉ đầy đủ, nhọc công bồi dưỡng mấy lạng thịt trên người, thế mà giờ đây lại gầy đi sạch sẽ. So với lần đầu gặp khi bệnh tình còn nặng, bây giờ trông y còn ốm yếu hơn. Giờ phút này, đối phương cuộn tròn trong lòng hắn như một chú mèo gầy guộc, bộ lông vốn mềm mượt nay đã biến mất, chỉ còn lại thân hình ốm yếu trơ trọi.

Hai mắt Tần Huyền Hiêu đỏ lên, bên trong là những tia máu chằng chịt.

Hắn run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng v.uốt ve khuôn mặt Tần Đạc Dã, đầu ngón tay chạm vào má y, khẽ lau đi lớp phấn trang điểm, để lộ quầng thâm dưới mắt.

Sắc mặt và màu môi của Tần Đạc Dã đều tái nhợt, vết máu đỏ thẫm nơi khóe môi càng khiến người ta giật mình kinh hãi.

Đã bao lâu rồi y chưa được nghỉ ngơi?

Lúc này, xung quanh đột nhiên huyên náo.

"Văn sứ quân!"

"Sứ quân! Sứ quân làm sao vậy?!"

"Ôi, sứ quân ngất xỉu rồi! Mau gọi đại nhân Thanh Huyền! Mau gọi đại phu!"

Cao địa bên ngoài quận thành Kỳ Xuyên là nơi đầu tiên tiếp nhận nhóm dân tị nạn ban đầu. Họ thực sự đã nhận được sự giúp đỡ từ Tần Đạc Dã. Giờ phút này, khi nhìn thấy y nôn ra máu rồi ngất xỉu, trái tim của tất cả mọi người đều thắt lại. Một nhóm người gần đó vội vàng buông công việc trong tay, ùn ùn chạy đến vây thành một vòng tròn, vừa lo lắng vừa sốt ruột. Tin tức nhanh chóng lan ra, cả doanh trại ầm ĩ cả lên, mọi người đồng loạt đứng dậy, đổ dồn ánh mắt về phía này.

Trước đây nhóm dân chúng Kỳ Xuyên luôn sống trong thôn làng, từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc với quan lại lớn hơn nhóm quan viên huyện thành phụ trách thu thuế lương thực. Bởi vậy, họ chưa kịp nhận ra kiểu dáng long bào của Tần Huyền Hiêu, chỉ thấy người này mang khí chất cao quý khác thường.

Nhưng dù cao quý thế nào đi nữa, cũng không thể sánh bằng sứ quân trong lòng họ.

"Ngươi là ai? Sao trước giờ chưa từng thấy mặt? Mau đặt sứ quân xuống, có người đã đi gọi đại phu rồi!"

Tai Tần Huyền Hiêu ù đi, dường như hắn chẳng nghe thấy gì cả, vẫn ôm chặt Tần Đạc Dã vào lòng.

"Sao ngươi cứ như khúc gỗ vậy? Mau đặt sứ quân xuống đi!"

"Này, chẳng lẽ là kẻ đến gây rối?"

Có người sốt ruột muốn xem tình trạng của Tần Đạc Dã, bèn tiến đến định gỡ tay Tần Huyền Hiêu ra.

Ồn ào quá.

Tần Huyền Hiêu đột nhiên mạnh mẽ quay đầu sang một bên, trừng mắt giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, hung hăng nhìn chằm chằm đám người xung quanh.

"Tránh ra!"

Như một con dã thú phát điên mang theo sát khí bức người, nó nhe nanh trợn mắt, tựa hồ đang canh giữ bạn lữ bị thương trước cửa hang, không cho phép bất kỳ ai tiến lại gần, cũng không cho phép bất kỳ nguy hiểm nào ập tới

Ngay sau đó, đội Huyền Y vệ mặc giáp nhẹ hộ tống Tần Huyền Hiêu ùa lên vây quanh hắn, đẩy lùi những người định tiến tới.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ lưỡi kiếm sắc bén, âm vang rợn người, khiến nhóm dân chúng lo lắng cho Tần Đạc Dã nhất thời bị ngăn lại bên ngoài.

Tâm trạng nóng ruột của họ bị đao kiếm thực sự dọa sợ, mọi người lập tức tỉnh táo.

Y phục của đám người này trông có vẻ giống những người đã cứu bọn họ trước đây, nhưng lại đeo đao mặc giáp, sắc mặt đầy vẻ phòng bị như thể có địch ý. Dân chúng đưa mắt nhìn nhau, hoang mang vô cùng.

Lúc này, có kẻ đột nhiên nhận ra, người đang được bảo vệ ở trung tâm, người kiên quyết không buông tay khỏi sứ quân của bọn họ... dường như đang mặc y phục có thêu hình rồng?

"Là... là thiên, thiên gia?!"

Cái gì?!

Đám đông lập tức xôn xao, ai nấy đều kinh hãi, sợ sệt, do dự, chấn động.

Vô số cảm xúc hiện rõ trên gương mặt họ, mọi người run rẩy chết lặng tại chỗ.

Bởi lẽ trong dân gian, danh tiếng của Tần Huyền Hiêu vô cùng tồi tệ, hắn là một bạo quân giết người không chớp mắt, thậm chí không ai dám nhắc đến. Nếu có kẻ dám chỉ ngón tay lên trời, đám người xung quanh sẽ lập tức im bặt, hoảng sợ tột độ.

"Bệ hạ giá lâm, ai dám ồn ào, hành sự vô lễ, đó chính là tội bất kính! Các ngươi diện kiến Thiên tử, sao còn chưa quỳ?!"

Tiếng quát lạnh lùng của Huyền Y vệ vang lên, đám người xung quanh lập tức đồng loạt quỳ rạp xuống, từng người câm như hến, đầu đập xuống đất, toàn thân run rẩy.

Xa xa vẫn còn có người chưa hiểu rõ tình hình, vội vã chạy tới, cao giọng hô: "Tránh ra, tránh ra! Sao ai cũng quỳ thế? Mau nhường đường, đại nhân Thanh Huyền dẫn đại phu đến rồi!"

Đột nhiên, người nọ bị đồng bạn bên cạnh mạnh mẽ kéo chân, lôi xuống đất.

Giây tiếp theo, Thanh Huyền kinh ngạc thốt lên: "Bệ hạ?! Sao người lại ở đây?!"

Lúc này, hồn phách phiêu tán của Tần Huyền Hiêu mới dần dần quay trở lại, hắn cố gắng kìm nén tâm trạng, ôm chặt Tần Đạc Dã, sải bước chạy đi.

"Vào thành chữa trị."

Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng, cước bộ nhanh hơn cả gió.

Thanh Huyền lập tức túm cổ áo đại phu kéo theo sau.

Bước chân của Tần Huyền Hiêu vừa dài vừa gấp, chẳng mấy chốc đã đến phủ nha. Hắn dùng chân đá tung cánh cửa bước vào phòng, nhưng lại cực kỳ nhẹ nhàng mà đặt Tần Đạc Dã lên giường.

Phía sau lưng, Thanh Huyền lôi theo đại phu vào phòng.

Đại phu lăn một vòng đến bên giường, lập tức mở hòm thuốc, đặt tay bắt mạch.

Tần Đạc Dã là ân nhân của quận Kỳ Xuyên, dù không có Hoàng đế đứng một bên nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống thì đại phu cũng không dám chậm trễ dù chỉ một giây.

Đúng vậy! Ánh mắt như hổ đói rình mồi, từ ngữ đầu tiên hiện lên trong đầu đại phu chính là câu này. Ông luôn cảm thấy ánh mắt của vị Hoàng đế này cứ như muốn nuốt chửng mình vậy.

Đại phu căng thẳng bắt mạch xong mới dần dần thả lỏng, thở phào một hơi nặng nề, lập tức bẩm báo với Tần Huyền Hiêu: "Xin bệ hạ yên tâm, sứ quân không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng."

Nói xong, đại phu mở hòm thuốc, lấy dụng cụ ra bắt đầu châm cứu.

Tần Huyền Hiêu chăm chú quan sát từng động tác của ông, đến khi nhận ra lòng bàn tay mình đã toát đầy mồ hôi lạnh, hắn cũng không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Châm cứu cần phải vén y phục, đại phu không được tính là người ngoài, nhưng có vẻ Tần Huyền Hiêu quá mức lo lắng, chẳng còn tâm trí để bận tâm đến những điều khác. Thanh Huyền đứng bên cạnh nhìn trái liếc phải, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, bèn lặng lẽ rời khỏi phòng, đứng canh ở cửa.

Bên trong phòng, đại phu cẩn thận cầm lấy kim dài, tập trung tinh thần, chậm rãi đâm vào huyệt vị.

Nửa canh giờ sau, hàng mi của Tần Đạc Dã khẽ động.

Đại phu thở phào nhẹ nhõm, lần lượt rút kim bạc ra cất kỹ rồi quỳ xuống đất, hướng về phía Tần Huyền Hiêu hành lễ: "Xin bệ hạ chớ quá lo lắng. Thân thể sứ quân không có gì đáng ngại, chỉ là do lao lực quá độ, hao tổn khí phổi, dẫn đến phế âm bất túc, hỏa khí hư suy, làm tổn thương kinh mạch, từ đó dẫn đến ho ra máu. Việc ngất xỉu là do kiệt sức quá độ, cơ thể tự bảo vệ mà rơi vào trạng thái hôn mê sâu."

"Bệ hạ, thảo dân sẽ kê vài phương thuốc dưỡng thân bổ khí, định kỳ sắc uống." Đại phu tiếp tục: "Nhưng quan trọng hơn cả là phải ăn uống điều độ, sinh hoạt có quy luật, không được lao tâm lao lực quá độ. Mấy ngày nay sứ quân liên tục thức đêm lo toan việc của chúng thần, ngay cả đêm khuya cũng vẫn còn thắp đèn xử lý công vụ. Có lần còn đích thân đến doanh trại giữa đêm xem thuốc men có đủ hay không. Căn bệnh này chính là do làm việc quá sức mà ra."

"Trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi. Y còn có bệnh tim, phải chú ý đến dược tính khi kê thuốc." Ánh mắt Tần Huyền Hiêu không hề rời khỏi người đang nằm trên giường, nghe xong lời đại phu, chỉ thản nhiên dặn dò.

"Vâng." Đại phu lui xuống.

Gian phòng rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng hô hấp đều đều của Tần Đạc Dã.

Tần Huyền Hiêu bất lực thở dài, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường. Sau khi châm cứu, khuôn mặt y mới hiện lên chút sắc hồng bình thường, nhưng vẫn yếu ớt vô cùng. Ngay cả nốt ruồi son trên sống mũi cũng trở nên nhạt màu, chẳng còn dáng vẻ tràn đầy sức sống như lúc đi săn thu mấy ngày trước.

Hắn lặng lẽ nhìn người nọ, rồi đưa tay, khẽ khàng bao trùm lấy gương mặt của Tần Đạc Dã, nhưng chỉ cách một khoảng ngắn chứ không dám chạm vào, sợ quấy rầy y nghỉ ngơi.

Thật là... chẳng chịu để người khác bớt lo chút nào.

Tần Huyền Hiêu lại thở dài.

Hắn thu tay lại, lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt không rời khỏi người trước mặt dù chỉ một giây.

Không biết qua bao lâu, hàng mi của Tần Đạc Dã bỗng run lên, khóe môi khẽ bật ra một tiếng ho nhẹ.

Tần Huyền Hiêu đột nhiên ngồi thẳng dậy, căng thẳng nghiêng người về phía giường, bàn tay siết lại theo bản năng.

Tần Đạc Dã từ từ mở mắt, trong con ngươi đen láy hiện lên vẻ mơ hồ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.