Trăm Ngày Hôn Nhân

Chương 12: Kết thúc



Giang Xuân Tuệ mới nghĩ như vậy, trời cao lại giống như luôn muốn làm khó cô.

Tối nay, cô đặc biệt mua bánh ngọt về nhà, đang muốn tẩy hết những kí ức không thoải mái này, cho hắn một cái “bắt tay thân thiện” đầy kinh hỉ. Không ngờ rằng đợi đến lúc ông xã tan tầm về, hắn lại còn mang theo một “món quà bất ngờ” về cho cô…

Chu Hân Bội…… Người cô không mong muốn nhìn thấy nhất!

“Hi.” Vừa vào cửa, Chu Hân Bội hết sức thoải mái lên tiếng bắt chuyện, rồi lại tự tiện đi vào phòng khách tìm chỗ ngồi xuống, chân dài bắt chéo. “Cho tôi nước lọc là được rồi.” Cô ta kiêu ngạo hất cái khuôn mặt trắng muốt của mình mà nhìn Giang Xuân Tuệ.

Té ra là coi cô, nữ chủ nhân nhà này, thành nữ giúp việc!

Hừ… Giang Xuân Tuệ hung hăng trừng mắt nhìn chồng, coi hắn hiện giờ rốt cuộc là muốn thế nào, dẫn người phụ nữ này về là muốn tìm cô thị uy, trực tiếp làm thủ tục ly hôn với hắn sao?!

“Chu Hân Bội, anh gọi em đến làm khách sao?” Hắn cũng hừ… Hung hăng liếc xéo cô gái đáng đánh đòn đang ngồi trên sofa kia, dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhắc nhở công dụng của cô ta hôm nay khi bị “mời” đến đây.

“Uống ly nước cũng không được sao?” Quả thực là vật khắc vật. Chu Hân Bội thả chân dài xuống, quy củ ngồi thẳng. “Cô, lại đây ngồi xuống.”

Hắn nheo con ngươi đen lại, lại bắn ánh mắt lạnh về phía người phụ nữ kia.

“… Mời ngồi xuống.” Cô ta miễn cưỡng sửa miệng, tăng mạnh ngữ điệu lễ phép.

Không tài nào hiểu được, Giang Xuân Tuệ nhìn cô gái kia rồi lại nhìn chồng, không hiểu rõ lắm tình hình trước mắt là sao, rốt cuộc hai người bọn họ đang diễn cái gì đây?

“Đây, ngồi xuống rồi nói sau.” Hắn quay đầu, nở nụ cười ấm áp, ôn nhu ôm bả vai của vợ yêu, đi về phía sofa.

Vừa quay đầu lại, hắn lại thay đổi sắc mặt nhìn chằm chằm Chu Hân Bội, hất cằm, ý bảo cô ta lập tức phát huy “công năng” tới đây của cô ta hôm nay.

Chu Hân Bội méo miệng nhíu mày, dường như cô hoàn toàn không tình nguyện, lại mang theo một chút xấu hổ mà nhìn Giang Xuân Tuệ…

“Xin lỗi.”

Oh my God! Người phụ nữ kia nói cái gì với cô? Xin lỗi?! Hai chữ này quả thực so khiến cô còn ngạc nhiên hơn so với việc trúng ba số cuối dãy số vé số, giá trị tuyệt đối vượt trên hai trăm nguyên.

Theo bản năng, cô dựa gần vào người chồng mình, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn. Sợ người phụ nữ kia có phải là dây thần kinh bị co rút hay không, một lát không chừng lại có thể làm ra những hành động điên cuồng nào đó đối với cô.

“Vì sao… Cô muốn xin lỗi tôi?” Thái độ của đối phương đã nhẹ nhàng như vậy, chính cô lại trở nên “hèn mọn” hơn nữa, không tính làm lớn chuyện lên.

“Còn không phải là do anh ta ép tôi!” Chu Hân Bội nhìn người đàn ông phía sau Giang Xuân Tuệ.

“Em đã làm ra những chuyện tốt gì rồi mà còn dám lớn tiếng như vậy!” Hắn cũng hung dữ hét trở lại, trừng mắt nhìn người phụ nữ chết tiệt kia, đến bây giờ mà cô ta còn dám hùng hổ.

“Rốt cuộc… Là chuyện gì?” Giang Xuân Tuệ bị kẹp ở giữa, sợ hãi hỏi. A hiện tại là sao? Bọn họ đã căng thẳng gay gắt như vầy, chẳng lẽ còn muốn người vô tội nhất là cô đứng ra điều đình khuyên can sao?

“Nói a, nói với Xuân Tuệ em đã làm ra chuyện tốt gì, làm hại anh bị toàn bộ người Đài Loan chỉ trỏ, thiếu chút nữa gia đình bất hoà!” Nhắc tới chuyện này, hắn lại nổi lên lửa giận, lửa vẫn còn rất lớn. Nếu cô ta không phải là phụ nữ, thử coi hắn có còn có thể nhẫn nhịn nữa mà trực tiếp vung cô ta mấy quyền hay không.

“Bài báo đó… là do tôi cố ý kể lại cho một người bạn làm phóng viên nghe, kích động anh ta viết.”

“Cái gì?!” Giang Xuân Tuệ tức giận đến nổi bật đứng lên, từ trên cao “coi thường” nhìn người phụ nữ đáng giận kia… Cô ta muốn nổi tiếng cũng không thể làm như vậy chứ! Sao có thể kéo chồng người khác xuống nước chứ?

“Đừng tức giận, ngồi xuống trước, nghe cô ấy nói xong.” Hắn cười meo meo kéo vợ ngồi xuống, trực tiếp ôm cô vào trong lòng. Hắn rất vui vẻ vì rốt cục cô đã khôi phục loại bộ dáng đầy sức sống này, mà không phải là “người vợ tạm” không có cảm xúc.

Đúng đúng đúng, đây mới là cô gái mà hắn yêu thương. Nghĩ vậy, hai tay hắn liền thuận tiện vươn ra ôm sát cô, cảm thụ xúc cảm tốt đẹp vốn thuộc về hắn.

Giang Xuân Tuệ ngoái đầu lại trừng, bỏ cặp tặc thủ kia ra, lúc này thứ cô có vẻ quan tâm là người phụ nữ trước mặt.

“Vì sao làm như vậy?”

“Tôi cãi nhau với vị hôn phu, gạt mọi người rời nhà trốn đi, trở về Đài Bắc… Vốn chỉ muốn ở một thời gian để qua cơn buồn, nhưng nhìn thấy hình ảnh hai người ân ái như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy rất khổ sở lại không cam lòng, vì sao đàn ông tôi yêu người nào cũng không quý trọng tôi, đối xử với tối tốt một chút… Rõ ràng bọn họ đều đối xử rất tốt với người phụ nữ khác, nhưng đối với tôi lại không…” Cô ta nhìn Đoàn Bồi Nguyên một cái rồi lại cúi đầu, hốc mắt đỏ, thở dài hai cái…

“Đừng khóc…” Hắn ôn nhu nhẹ giọng dỗ dành. Giang Xuân Tuệ đang muốn quay đầu trừng hắn, tiếp theo lại nghe hắn nói: “Nói cho xong rồi hẳn khóc.”

Giang Xuân Tuệ thu hồi ý nghĩ muốn trừng hắn, đột nhiên tâm tình cô lại phức tạp. Cô cảm thấy người đàn ông này thật là hơi chút đáng bị đánh đòn, lúc này vậy mà còn nói ra những lời nói vô cảm như vậy được.

Chu Hân Bội tựa như nhận phải kích thích mà ngẩng đầu lên, triển khai màn phản công cuối cùng đối với hắn…

“Trước kia lúc chúng ta quen nhau, mỗi lần cãi nhau mặc kệ ai đúng ai sai, đều là em cúi đầu cầu hòa với anh trước. Về sau em chủ động nói lời chia tay, nói phải di dân, anh cũng không nói được một câu giữ em lại, anh thực sự không có lương tâm, đối xử rất xấu với em!”

Thình lình bị lên án, hắn không kịp trở tay, lộ vẻ mặt kinh ngạc…

Thảm nhất là vợ yêu của hắn về phe địch, nhìn hắn bằng một ánh mắt khinh thường khó tin rồi lắc đầu.

“Chu…”

“Vị hôn phu của tôi cũng giống như vậy.” Cô ta lại nghẹn ngào nói tiếp: “Tôi rời nhà trốn đi anh ta cũng không tìm tôi, chỉ kêu tôi đừng quậy nữa, mau trở về chuẩn bị hôn lễ… Tôi rất tức giận, cho nên mới cố ý ở đây lâu một chút, thường xuyên đi tìm ba Đoàn, mẹ Đoàn, muốn lợi dụng sự nổi tiếng của Bồi Nguyên mà gây ra tin tức… Tốt nhất tin tức phải lớn đến nỗi vị hôn phu của tôi cũng có thể biết được, như vậy… anh ta mới có thể ghen, có lẽ sẽ để ý tôi một chút.” Cô chảy xuống hai giọt lệ, khai ra toàn bộ hành động trả thù ngây thơ của mình.

“Em coi, cô ấy vô vị đến cỡ nào! Vì việc nhỏ như vầy mà hại anh thảm như vậy, gánh phải oan ức lớn như vậy.” Hắn tức giận khó chịu chỉ trích hung thủ phía sau màn kịch kia. Trước đó hắn đã cảm thấy cô ta hơi kỳ quái, về sau những thứ trên báo viết hầu như toàn là tất tần tật mọi cử động người cả nhà bọn họ, thậm chí ngay cả chuyện mẹ đi bệnh viện cũng có thể viết ra một cách rõ ràng. Lúc đó hắn đã nghi ngờ rằng tin tức truyền ra có thể là do người rất thân cận với bọn họ, vì thế hắn lén phái người đi thăm dò gã phóng viên kia, cũng thông qua một số người bạn mà tìm ra được cách liên lạc với Chu gia, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho cha mẹ cô ta hỏi về tình hình cô ta gần đây…

Chân tướng rõ ràng, chính là do cô ta giở trò quỷ! Vậy sao còn không lập tức ép cô ta đến xin lỗi bà xã đại nhân, rửa sạch oan ức cho hắn?

“Anh nói nhỏ thôi, không thấy người ta đang khóc sao?”

Hả! Bà xã thân yêu vậy mà lại vô tâm nhìn hắn, còn rút khăn giấy đưa cho người phụ nữ hại hắn thê thảm kia.

Chu Hân Bội nhận lấy khăn giấy nhưng vẫn rất kiêu ngạo không nói tiếng cảm ơn với cô, lau nước mắt. Có lẽ cô ta cảm thấy ở trước mặt “kẻ địch” Giang Xuân Tuệ thút thít thì thật mất mặt, lại cảm thấy có chút áy náy với sự thân thiện của cô.

“Tóm lại, quấy nhiễu hai người, tôi xin lỗi, anh ta và tôi không có quan hệ gì hết, tôi đã có vị hôn phu yêu thương, tháng sau sẽ kết hôn, cho nên cô cũng không cần ghen tị với tôi nữa, ăn dấm chua bậy bạ.” Cô ta cao ngạo thanh minh, khẩu khí vẫn như trước, làm cho người ta ái ngại.

Nhưng kỳ quái là lần đầu tiên Giang Xuân Tuệ hơi chút thích cô ta, có lẽ vì chính mình cũng coi cô ta thành kẻ địch. Đối mặt với tình địch, cô cũng hoảng hốt, không cam lòng, ghen tị, thậm chí là đối một nửa kia của mình có cảm giác không an toàn cùng cảm giác thất vọng, oán giận.

Tóm lại đều là phụ nữ, lại cùng giống nhau có loại cảm giác bất an đối với một nửa kia, cho nên mặc dù giận cô ta một mình mà đã gây ra trận phong ba lớn như vậy nhưng trước mắt cũng không thể trách cô ta tí nào. Hơn nữa nghe qua chuyện đã qua của cô ta, Giang Xuân Tuệ thực sự cảm thấy mình được người đàn ông này đối xử tử tế rất nhiều… rất nhiều… Nhiều đến nỗi cô lại cảm thấy muốn xin lỗi “ngôi sao kia” vì mình “được cưng chiều” như vậy.

Nghĩ như vậy, cô “người phụ nữ cuối cùng”, xem ra còn nổi tiếng hơn so với “người yêu mối tình đầu” nha!

“Như vậy là xong rồi chứ gì.” Chu Hân Bội liếc nhìn người đàn ông vô tình coi cô như phạm nhân mà áp giải tới đây.

“Đi thong thả, em biết cửa lớn ở đâu mà.” Hắn vung bàn tay to lên… Khoát lên trên vai bà xã, lại tùy ý vẫy vẫy cô ta đi.

Cô ta ném một đống khăn giấy, hất cằm đi ra khỏi căn nhà làm cho cô ta phải chịu nhục này. Cô ta quyết định ngày mai lập tức lên máy bay về nước Mỹ.

Giang Xuân Tuệ nhìn cô ta đi ra cửa lớn, trái lại đáy lòng lại thầm than một trận.

“Em nói anh nghe, anh kéo cô ấy tới đây, trước mặt anh ép cô ấy xin lỗi em, có phải rất tàn nhẫn hay không?” Dù sao cũng là người yêu cũ, cô không nhịn được cảm thấy chút thương cảm cho tình cảnh của cô gái kia.

“Bằng không phải làm sao bây giờ, anh xin lỗi, giải thích em lại không nghe, đành phải kêu chính cô ấy đến nói rõ ràng với em.” Kỳ quái nha, sao cô không thương cảm cho hắn, người đàn ông mỗi ngày chạy lẽo đẽo theo cô, tôn nghiêm đàn ông hoàn toàn bị giẫm lên hết? Tốt xấu gì hắn cũng là người bị hại, là ông xã của cô, hơn nữa trước đó rõ ràng cô còn cao giọng hét cái gì mà không bao giờ muốn nghe đến cái tên Hân Hân cùng bất kì chuyện gì liên quan đến cô ta nữa, kết quả bây giờ sao lại là ánh mắt “lưu luyến không rời” cô ta!

“Thật ra… Em vốn cũng đã muốn tha thứ cho anh, ngay cả bánh ngọt cũng đã mua rồi đó.” Cô ngượng ngùng thừa nhận, kỳ thực lúc vừa nhìn thấy người phụ nữ kia và hắn đi cùng nhau, cô ở trong lòng vẫn mắng hắn vài câu, nhưng đối với người phụ nữ kia cô còn mắng dữ hơn.

Hắc hắc, bí mật này cả đời cũng là đừng nên nói cho hắn, để tránh hắn mang thù.

“Thật sao?! Em đã tính sẽ tha thứ cho anh? Tin tưởng anh không phải là loại người như vậy sao?” Hắn mừng rỡ nắm chặt tay cô, giống như chú chó bự con hưng phấn chào đón chủ nhân về nhà, cảm thấy hôm nay thật sự là ngày vui vẻ nhất, cũng là ngày đáng chúc mừng nhất trong hơn một tuần qua.

Cô tin tưởng hắn, tha thứ cho hắn, như vậy chứng tỏ cô sẽ không tiếp tục đếm ngược coi mấy ngày mấy tháng nữa, mà sẽ vĩnh viễn ở lại bên người hắn.

Nhưng cô lại mỉm cười, thở nhẹ, nhìn hắn…

“Không phải, em dự định tha thứ cho anh, muốn hòa thuận với anh là không sai, nhưng em cũng đã nói qua là em tin tưởng anh, từ đầu là đã tin tưởng giữa anh và cô ấy không có gì.” Người đàn ông này, quả thật vẫn không hiểu được nguyên nhân cô giận hắn.

“Vậy em… vì sao tức giận như vậy?” Hắn hỏi rất cẩn thận, bởi vì hắn lại sợ chọc cô không vui. Nhưng hắn thật sự luôn luôn cho rằng cô vì hắn thất hẹn lại gây ra scandal tai tiếng kia cho nên mới giận dữ đến như vậy.

“Có lẽ bởi vì chúng ta không có nền tảng tình cảm vững chắc, mà thái độ của anh… đôi khi làm cho em cảm thấy rất bất an.”

Hắn nhìn cô, vẫn lộ ra nét mặt không hiểu vấn đề mấy.

“Nhìn thấy anh và cô ta… Hân Hân, khi hai người ở cùng nhau, trong lòng em luôn có điểm sợ hãi, bởi vì tuy rằng cô ấy chỉ là người phụ nữ mà trước kia anh từng quen, nhưng tình cảm anh đối với cô ấy là thật. Mà em, tuy rằng là vợ hiện tại của anh, nhưng hôn nhân của chúng ta lại là giả.” Hắn đối xử với người yêu mối tình đầu “đặc biệt” như thế, khác hẳn với phụ nữ khác, hơn nữa bài báo viết sinh động như thật như vậy, hắn lại luôn lạnh nhạt giải thích, tất cả lọt vào mắt, cô có thể nào không chùn lòng xuống chứ.

Cho nên cô có thể hợp lý hợp tình, thậm chí chẳng thèm để bụng khi đối diện với những người phụ nữ kiêu ngạo khác, nhưng lại không thể như vậy khi đối mặt với Chu Hân Bội.

“Trải qua khoảng thời gian này, em còn nghĩ như vậy? Tình cảm anh đối với em chỉ là giả bộ?” Hắn không hiểu vì sao cô lại nghĩ như vậy, không phải là hắn đã nói người hắn muốn là cô, đã sớm nói rõ ràng cho cô biết rồi sao?

Nghe cô nói như vậy, hắn vừa đau lòng cho cô, nhưng bản thân cũng hơi chút bị tổn thương.

“Em không biết… Anh rất tốt với em, đối xử với cô ấy cũng không kém, những thứ anh làm với em, có lẽ trước kia cũng đã từng cùng cô ấy trải qua… Em và cô ấy có cái gì khác nhau? Nếu cô ấy trở về sớm một chút, quan hệ của chúng ta… Vậy tất cả đều có thể thay đổi hay không, hay là hoàn toàn sẽ không xảy ra? Em… không biết, cho nên gần đây em luôn luôn nghĩ về chuyện này, chỉ có thể luôn luôn nghĩ về nó… Hơn nữa có một đêm, có vẻ như anh đã hoàn toàn quên sự tồn tại của em, ngay cả một cú điện thoại cũng không có, em sợ… Sợ trong trái tim anh hoàn toàn không có vị trí dành cho em.” Mắt phiếm lệ, cô bộc bạch toàn bộ cảm thụ chân thật trong lòng mình với hắn. Kỳ thật cô rất sợ hắn sẽ chọn người phụ nữ kia, trở lại bên cạnh cô ta, cùng cô ta nối lại duyên xưa…

Cô sợ bản thân sẽ đau không chịu được, cho nên mới làm bộ kiên cường, giả bộ như mình có thể không hề bận tâm mà vứt bỏ hắn trước, nhịn đau mà dứt bỏ tất cả tình cảm cũng như toàn bộ những cảm giác làm cho người ta phập phồng lo lắng này.

“Xin lỗi, anh không nghĩ em sẽ bất an như vậy.” Hắn nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên hàng lông mi, chưa bao giờ hắn biết rằng bởi vì hắn quá mức hồn nhiên nên khiến cho cô không có cảm giác an toàn đến như vậy.

Người gây ra trận sóng gió này là Hân Hân nhưng người chân chính tổn thương cô lại chính là hắn… Là người đàn ông nên bảo vệ cô nhất.

Trời, sao hắn có thể “trì độn” như vậy? Đến bây giờ mới hiểu được lỗi lầm thật sự của mình, hắn hổ hẹn, tự trách nhìn đôi mắt ngập nước kia của cô…

“Xuân Tuệ, anh không có cách trả lời giải thích với em về quá khứ của anh nhưng hiện tại… tương lai… Mặc kệ ai xuất hiện thì cũng đều sẽ không thay đổi được quan hệ của chúng ta, bởi vì anh chỉ tin một mình em, chỉ cần một mình em, nghe hiểu không?” Tựa vào trán cô, hắn thật muốn đem lời “khẳng định” trong óc truyền vào cô, để cho cô không cần phải miên man suy nghĩ nữa, sẽ cũng giống như hắn, cùng nhau xác nhận mối quan hệ này.

Tuy rằng bọn họ không có nền tảng tình cảm lâu dài nhưng bọn họ có hai trái tim thật lòng, cùng có chung một phần tình cảm, tương lai họ sẽ còn có rất nhiều thời gian để bồi đắp nó, cô không cần bất an như vậy nữa!

“Biết, nghe hiểu.” Đứng ở khoảng cách thực gần, cô bình tĩnh mà nhìn hắn, trả lời hắn, ôm lấy hắn. Cô đã quyết định không dao động nữa.

“Thật sự? Không cần anh dùng Đài ngữ, tiếng Anh, tiếng Nhật… hoặc tiếng ngoài hành tinh nói lại một lần nữa?”

“Không cần a!” Hắn thực phiền nha, thời điểm nhạy cảm và cảm động làm cho người ta muốn khóc như thế, vậy mà hắn còn ở đó nói hai, tư, sáu…

Đoàn Bồi Nguyên cười khẽ ôm chặt lấy cô, ôn lại cảm giác thân mật “mất đi rồi có lại” này, sợ cô không biết chính hắn kiên trì muốn cô, rồi lại vui vẻ vì cô có thể trở về trong vòng tay ôm ấp của mình.

Tuy rằng vốn không cho rằng sẽ mất đi cô, nhưng một lần nữa hắn đạt lại được sự quan tâm của cô. Điều này vẫn làm cho hắn cảm thấy mừng rỡ như điên, cảm giác như trái tim đã từng chết trong một thời gian, rồi giờ lại lần nữa được lấp đầy sự ấm áp và sức mạnh nói không nên lời.

Cô cũng hạnh phúc rúc vào trong lòng hắn, ngọt ngào mỉm cười. Hưởng thụ cái ôm ấm áp của hắn, cô cảm thấy như toàn bộ thế giới đã chết giờ lại bắt đầu chuyển động lại…

Hai người đứng tại chỗ ôm, không làm gì cả nhưng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào, rất thỏa mãn, rất muốn cười…

“Hôm nay thật là vui, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, rồi lại đi xem phim thế nào?” Mi hoan mắt cười, cô đề nghị, thời gian gần đây cô luôn luôn nhốt mình ở trong nhà, đột nhiên giờ rất muốn ra ngoài hẹn hò với ông xã nha.

“Nhưng có lẽ anh muốn cùng em cơm nước xong rồi cùng đi khách sạn…” Trừng!

“Nói đùa, ha ha.” Hắn vội vã thu hồi lại lời đề nghị hạ lưu không biết xấu hổ này.

Dù sao chuyện này thì lúc trở về có thể lại làm, trễ một chút nữa còn có vẻ có bầu không khí dùng cơm lãng mạn làm chất xúc tác a.

“Muốn xem phim gì?”

““Những năm ấy”……” Cô chạy đùng đùng đi, một lát sau lại chạy đùng đùng ôm một quyển sách về, trực tiếp chỉ vào bìa sách cho hắn coi. “Gần đây cuốn tiểu thuyết này đã chuyển thể thành điện ảnh, bán vé rất chạy!”

“Được thôi… Mà phim chiếu về cái gì?” Hắn tùy tiện liếc liếc nhìn một cái thì đẩy cuốn tiểu thuyết ra, nhìn ngắm cô gái trước mắt này thì có vẻ hứng thú hơn, dù sao lát nữa cũng sẽ coi phim thôi.

“Về mối tình đầu.” Cô vui vẻ phấn chấn nói, ánh mắt vụng trộm nhìn về phía hắn. “Trong lòng từng người đàn ông đều có một cô gái mà năm đó không đuổi kịp, hiện tại lại không thể quên.”

“A, như vậy à.” Thật sự là đã nằm sấp xuống mà vẫn trúng đạn! “Đột nhiên anh nhớ là mình còn có chút việc chưa làm xong, anh đi thư phòng trước.” Hắn quyết định hy sinh một chút thời gian ngắm bà xã, phải vào phòng trốn đạn thôi.

“Vậy khi nào thì chúng ta đi coi phim a?” Ở phía sau cô hưng phấn hô to.

“Em vẫn nên rủ bạn em cùng đi coi thì tốt hơn.”

“Vì sao?”

“Anh không thích xem phim kinh dị.”

Phì…

“Biết sợ là tốt rồi.” Cô ôm sách, cười siêu ngọt ngào.

Mối tình đầu rất đẹp, bạn đời bên cạnh hiện tại cũng không kém, nghĩ đến tương lai có hắn ở bên…

Cô cảm thấy chính mình còn có thể hạnh phúc thêm một trăm năm nữa!

— TOÀN VĂN HOÀN —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.