Nhân Tâm Đường, hiếm khi thảnh thơi làm người nhàn rỗi, Ngũ Tử Ngang dùng đũa bạc kiểm tra từng thứ một trên bàn ăn. Sau khi kiểm tra xong xuôi, hắn lại ăn thử mỗi thứ một chút, lúc này mới múc cho Hoàng Thượng một chén canh, xới chén cơm, gắp thêm thức ăn. Nhíu mày nhìn Ngũ Tử Ngang làm những việc này, Tần Ca nói, “Lần tới không cần thử thức ăn.” Ngộ nhỡ bên trong thật sự có….Hắn sợ.
Ngũ Tử Ngang lại nhẹ nhàng mỉm cười, “Có thể chết vì Hoàng Thượng, ta cam tâm tình nguyện.”
Trong lòng của Tần Ca rung động, giả vờ nổi giận, “Trẫm muốn một người chết để làm cái gì?”
Ngũ Tử Ngang cười hắc hắc, kề sát vào Hoàng Thượng rồi nhỏ giọng, “Hoàng Thượng yên tâm, từ khi ta còn nhỏ thì đã từng nếm qua một con cóc vàng, con cóc đó là một bảo vật hiếm có, ăn vào thì bách độc bất xâm.”
Tần Ca trừng mắt, “Vì sao trẫm không biết?”
Ngũ Tử Ngang đột nhiên ủy khuất nói, “Hoàng Thượng chưa từng hỏi qua? Trước kia khi thần trở về, Hoàng Thượng cũng chưa bao giờ ngồi ăn cùng bàn với thần, thần không có cơ hội nói cho Hoàng Thượng nghe.”
Tần Ca nhướng mi, hắn còn chưa nói khổ mà người này lại kể khổ trước, “Mấy ngày qua ngươi có vô số cơ hội để nói với trẫm, vì sao ngươi không nói?”
Ngũ Tử Ngang nửa thật nửa giả trả lời, “Thần chưa bao giờ trúng độc, cũng không biết hiệu quả của con kim cáp công này là thật hay giả. Tối hôm qua sau khi Hoàng Thượng đi, thần lén lút uống một chút độc, phát hiện thật sự không có việc gì, thần….”
Còn chưa nói xong, hắn cũng không dám tiếp tục, vội vàng nói, “Hoàng Thượng, ngài đừng nóng vội, thần nói thật, thần có ăn một con cóc vàng, bách độc bất xâm.”
“Tối hôm qua ngươi uống thuốc độc?” Sắc mặt của Tần Ca làm cho Ngũ Tử Ngang nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh. Hắn khẩn trương vòng qua cái bàn bên người Tần Ca rồi quỳ xuống, lại lập tức đứng lên, sau đó lại tiếp tục quỳ xuống, “Hoàng Thượng, thần chỉ nếm một chút.” Hắn ra dấu bằng một đầu ngón tay bé xíu, “Chỉ một chút như thế này, không chết người, vả lại thần cũng có thuốc giải. Thần chỉ muốn biết con cóc vàng kia có hiệu quả hay không mà thôi.”
Tần Ca phóng mạnh đôi đũa xuống bàn, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Ngũ Tử Ngang, hắn đứng dậy đi vào nội tẩm, Ngũ Tử Ngang vội vàng đuổi theo, “Hoàng Thượng, thần biết sai, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
“Người đâu! Đem thạch tín tới đây!”
“Hoàng Thượng….Thần biết sai rồi, Hoàng Thượng…”
Ôn Quế mím môi nhịn cười, nhưng ngay lập tức lại lặng lẽ thở dài.
Ngồi trên giường trừng mắt nhìn kẻ đang dốc sức lấy lòng, Tần Ca rất muốn tát cho người nọ một cái bạt tai, lúc này mới nâng tay lên. “Bốp!” trúng một cái tát ở nơi không trọng yếu, Ngũ Tử Ngang kinh hãi, cúi đầu nhìn xuống đất, rồi ân hận nói, “Hoàng Thượng, thần biết sai.”
“Ngươi sai ở đâu?” Bàn tay trong y mệ của Tần Ca siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Người này lại dám uống thuốc độc!
Ngũ Tử Ngang thu hồi nụ cười lấy lòng trên mặt, thấp giọng nói một cách nghiêm nghị, “Hoàng Thượng, thần quả thật đã từng ăn con cóc vàng, tối hôm qua thần…” Lớn mật cầm lấy tay của Tần Ca, mở ra những ngón tay, không cho Tần Ca tiếp tục bị thương chính mình. Hắn khàn khàn nói, “Hoàng Thượng, thần….thẹn với Hoàng Thượng. Thần không chỉ không phân ưu vì Hoàng Thượng, còn làm cho Hoàng Thượng vì thần mà phải lao tâm vất vả. Thần chỉ muốn vì Hoàng Thượng làm một chút chuyện.” Hắn giương mắt, ánh mắt của hắn làm cho tâm của Tần Ca lại chấn động thêm một lần nữa.
Quỳ xuống trước mặt Tần Ca, Ngũ Tử Ngang nắm lấy tay của Tần Ca, giọng nói khàn khàn, “Hoàng Thượng, mạng của thần thuộc về Hoàng Thượng. Có trời đất chứng giám, cả đời này thần sẽ tận trung với Hoàng Thượng, tận trung với triều đình, nếu thần làm trái lời thề, thần nguyện bị thiên lôi giáng xuống…”
“Đủ!” Nếu không phải bàn tay bị nắm chặt thì Tần Ca sẽ trực tiếp che miệng của Ngũ Tử Ngang lại. Rút tay ra, kiềm chế cảm giác khô nóng từ trong lòng bàn tay truyền đến, hắn lại không nhẹ không nặng tát cho Ngũ Tử Ngang một cái, “Mạng của ngươi thuộc về trẫm, trẫm không cho ngươi chết, người phải hảo hảo giữ cái mạng này cho trẫm.”
“Dạ! Hoàng Thượng,” Nụ cười lại một lần nữa trở lại trên mặt, Ngũ Tử Ngang nhỏ giọng hỏi, “Hoàng Thượng, thần có thể đứng dậy được chưa.”
“Ngươi quỳ gối tự kiểm điểm cho trẫm!” Không nhìn người này cười, Tần Ca đứng dậy, bỏ đi dùng bữa. Quay đầu nhìn Hoàng Thượng một cái, Ngũ Tử Ngang ngượng ngập cười hai tiếng, rồi đứng dậy.
Hai người lại một lần nữa quay trở lại bàn ăn, Tần Ca cũng không trừng trị Ngũ Tử Ngang đắc tội vì tự tiện đứng dậy, chỉ nói, “Không được thử trước thức ăn.”
“Hoàng Thượng, thần quả thật từng…” Vừa thấy ánh mắt của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang lập tức ngậm miệng lại, trên mặt có một chút bất đắc dĩ, vì sao Hoàng Thượng không tin hắn?
Gắp đồ ăn để vào trong miệng, Tần Ca không nhìn đối phương, hắn sợ bản thân mình nhịn không được mà sẽ triệu đối phương để thị tẩm.
Dùng xong bữa, Ôn công công phái người dọn dẹp bàn ăn, rồi mới quỳ xuống trước mặt hai người, dâng lên một cái hộp, “Hoàng Thượng, bào đệ của Vương gia là Ngũ Tử Hoa tặng cho nô tài một phần lễ vật, nô tài không dám nhận.”
Tần Ca nhướng mi, sắc mặt của Ngũ Tử Ngang nhất thời tối sầm, mở ra chiếc hộp, bên trong tràn đầy hào quang rực rỡ ánh kim. Chỉ vì một thời gian dài không tiếp xúc ánh nắng mà bàn tay hơi thoáng xanh xao, những ngón tay thon dài cầm lấy một tượng Phật La Hán bằng vàng rồi thưởng thức một hồi, lúc này chủ nhân của bàn tay mới mở miệng, “Nghe nói Ngũ Tử Hoa cầm theo hai mươi vạn ngân lượng vào kinh thành cứu huynh trưởng, Lương Vương quả thật phú quý.”
Bị hiểu lầm, Ngũ Tử Ngang bực mình, vì chính mình mà giải thích, “Tử Hoa làm thương buôn nhiều năm, ta là Lương Vương nhưng cũng không nhiều bạc như hắn.”
Đặt xuống tượng phật La Hán bằng vàng, Tần Ca thản nhiên nói, “Nếu là người ta biếu tặng ngươi, thì ngươi cứ thu nhận.”
“Hoàng Thượng?” Ôn Quế vô cùng kinh ngạc.
Tần Ca nói, “Ngươi đi theo bên cạnh trẫm, những người biếu tặng ngươi, lấy lòng ngươi cũng không ít. Ôn Quế, ngươi đi theo trẫm cũng được mười năm rồi phải không.”
“Bẩm Hoàng Thượng, đã mười ba năm.” Ôn Quế cúi đầu, trong lòng sợ hãi.
“Hóa ra đã mười ba năm.” Tần Ca đặt chiếc hộp xuống cạnh bàn, “Ôn Quế, ngươi đã ở bên cạnh trẫm mười ba năm, tính tình của trẫm thế nào thì ngươi nên hiểu rõ.”
“Hoàng Thượng….” Ôn Quế cúi rạp người trên đất, không dám nhúc nhích.
“Đứng dậy đi.”
Ôn Quế nằm úp một hồi, trong lòng trở nên run sợ, suy nghĩ có phải mình đã làm ra chuyện gì khiến Hoàng Thượng khó chịu hay không.
“Tượng La Hán bằng vàng này, trẫm mượn hoa hiến Phật, thưởng cho ngươi.”
Ôn Quế ngốc lăng, ngẩng mặt lên, trong đầu trống rỗng. Hoàng Thượng dường như không nổi giận. Ngũ Tử Ngang cầm lấy chiếc hộp rồi đưa ra, “Ôn công công, Hoàng Thượng ban thưởng, ngươi mau tạ ơn đi.”
Ôn Quế lập tức cúi rạp người, “Nô tài, nô tài cảm tạ long ân của Hoàng Thượng.”
“Đứng dậy đi.”
Đợi cho đối phương đứng dậy rồi nơm nớp lo sợ tiếp nhận lễ vật, Tần Ca nói, “Ôn Quế, người khác biếu tặng ngươi thì ngươi có thể nhận lấy, trẫm sẽ không hỏi. Nhưng nhận thì nhận, ngươi là tổng quản thái giám thì phải luôn luôn nhớ rõ. Trẫm quen có ngươi hầu hạ, không muốn thay người. Nhưng nếu ngươi khiến cho trẫm cảm thấy không thể lưu ngươi thì trẫm cũng sẽ không niệm tình xưa.”
“Nô tài đã nhớ rõ, nô tài không dám quên sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với nô tài,” Quỳ thật mạnh xuống đất, rồi dập đầu lạy ba cái, Ôn Quế run rẩy ôm chiếc hộp, cố gắng kìm nén nước mắt sắp sửa chực trào.
Lúc này Ngũ Tử Ngang mới lên tiếng, “Ôn công công, ngài nhiều năm hầu hạ Hoàng Thượng, càng vất vả thì công lao càng lớn.”
“Vương gia nói như vậy là giảm thọ nô tài, nô tài hầu hạ Hoàng Thượng là bổn phận của nô tài, nô tài không dám kể công.” Ôn Quế bị dọa thất kinh hồn vía, Hoàng Thượng và Vương gia người xướng kẻ họa là đủ rồi a, tại sao còn lôi hắn ra làm trò đùa?
Ngũ Tử Ngang đứng dậy, thành tâm nói với Ôn Quế, “Ôn công công, Hoàng Thượng tin ngài, ta cũng tin ngài, sau này hầu hạ Hoàng Thượng phải làm phiền công công.”
“Vương gia, ngài, ngài tha cho nô tài đi.” Ôn Quế bị dọa muốn phát khóc, vội vàng cầu xin tha thứ, “Hoàng Thượng…”
Tần Ca nhếch miệng, “Được rồi, ngươi lui xuống đi. Trẫm không về Đông Noãn Các, ngươi trở về thay thế trẫm, đừng làm cho người khác đến đây phiền trẫm.”
“Dạ, nô tài lui xuống” Ôn Quế cúi đầu đi ra, cước bộ như muốn mềm nhũn, trời đang lạnh mà toàn thân của hắn lại ướt đẫm mồ hôi.
Không có người ngoài, lúc này Ngũ Tử Ngang mới hỏi, “Ôn công công đã làm sai chuyện gì?”
Tần Ca trả lời, “Thật ra hắn không làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn. Chẳng qua trẫm không thể không đề phòng. Hiện tại hắn trung thành với trẫm, nhưng mười năm hai mươi năm, hắn có thể trung thành với trẫm hay không thì trẫm không biết. Hắn là người bên cạnh trẫm, những kẻ lấy lòng, hối lộ càng lúc càng nhiều, nếu hắn không quản được chính mình thì sẽ làm ra chuyện xấu, càng có thể phá hư đại sự. Trẫm cũng không lừa hắn, trẫm đã quen có hắn bên cạnh, không muốn thay người.”
Ngũ Tử Ngang hỏi một cách hào hứng, “Hoàng Thượng, còn thần thì sao? Chẳng lẽ ngài không sợ thần mười năm hoặc hai mươi năm sau sẽ thay lòng đổi dạ hay sao?”
Tần Ca trừng mắt nhìn hắn rồi liếc một cái, cầm lấy tách trà, sau đó uống một ngụm, mặc kệ Ngũ Tử Ngang. Cái gì mà thay lòng đổi dạ? Hắn xem mình là phi tử hay sao? Trong lòng của Tần Ca xẹt qua một chút chua xót khổ sở, đột nhiên thật sự không muốn để ý người này nữa. Không phát hiện mình đã nói sai, Ngũ Tử Ngang còn tưởng câu hỏi của mình đã chọc giận Hoàng Thượng, vội vàng mỉm cười lấy lòng, “Hoàng Thượng, tối nay thần có thể uống một bình rượu được không?”
Tần Ca lạnh lùng nhìn hắn, “Đừng quên ngươi vẫn còn đang bế môn tự kiểm điểm.”
“Vậy buổi tối thần có thể cùng Hoàng Thượng uống rượu hay không?” Ngũ Tử Ngang lại cười thâm.
Da mặt người này càng ngày càng dày. Tần Ca rũ mắt xuống, không lên tiếng. Có người lại to gan kéo y mệ của hắn, hắn vẫy ra, “Trẫm không uống rượu.”
“Vậy uống trà.” Cầm lấy tách trà trống rỗng trong tay của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang vội vàng đi châm trà.
Tần Ca chế giễu, “Ngươi là Lương Vương, nhưng so với Ôn Quế thì càng thích hợp làm tổng quản thái giám hơn.”
Người bị chế giễu không giận mà còn mỉm cười, nói một cách vô liêm sỉ, “Kỳ thật thần rất hâm mộ Ôn công công. Nhất là trước kia, lúc Hoàng Thượng không để ý đến thần.” Hắn hiểu rõ, muốn ở lại bên cạnh Hoàng Thượng thì da mặt của hắn phải dày một chút. (=.= bó tay)
“Lưu manh.” Mắng một câu, Tần Ca lại tiếp nhận tách trà, mỉm cười rồi uống một ngụm. Ngũ Tử Ngang lại một lần nữa cảm thấy hối hận, lúc trước vì sao phải đi làm Lương Vương. Bây giờ ở bên cạnh Hoàng Thượng, có thể trò chuyện như vậy với Hoàng Thượng, cùng nhau uống trà, cảm thấy bình tâm biết bao.
Quay về phủ, Liễu Nhiễm gọi người trưởng tử vào phòng, cả hai trò chuyện một hồi lâu, đến khi trời sắp tối, Liễu Vân Phi ra khỏi phủ, đi đến khách điếm của Ngũ Tử Hoa và Ngũ Tử Anh để nói cho bọn họ một việc.
“Hoàng Thượng có lẽ thật sự muốn động thủ với Lương Vương. Tử Hoa, chớ trách cha ta thấy chết mà không cứu. Liễu gia từ trên xuống dưới hơn một trăm nhân khẩu, cha ta không thể không vì bọn họ mà lo lắng. Hôn sự của Lương Vương và song muội có lẽ phải chấm dứt.”
Sau khi Liễu Vân Phi rời đi, Ngũ Tử Hoa vừa khóc vừa mắng, nhưng cũng chỉ đành chịu. Còn Ngũ Tử Anh thì lại ngơ ngác ngồi ở một góc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
……..
Ngũ Tử Ngang vẫn bị Hoàng Thượng “nhốt” trong “lãnh cung”, không biết tình hình bên ngoài, hắn cũng không hỏi người nào vì chuyện của hắn mà phải bôn ba đến mức phát hỏa, hắn có thể đoán ra được. Chẳng qua có một việc mà hắn tuyệt đối không ngờ — Liễu gia tiểu thư lại vì hắn mà tự sát. Khi Hoàng Thượng lạnh lùng nói cho hắn biết chuyện này, hắn kinh hãi một hồi lâu vẫn chưa nói thành lời.
“Liễu gia tiểu thư đối với ngươi có thể nói là một lòng si mê.” Đưa lưng về phía Ngũ Tử Ngang, sắc mặt của Tần Ca trở nên lạnh lùng. Ngũ Tử Ngang đột nhiên hoàn hồn, nhìn vào Hoàng Thượng dường như đang tức giận, hắn nói, “Liễu đại nhân lo lắng cho Liễu gia cũng hợp tình hợp lý. Hoàng Thượng, ngài cũng đừng trách Liễu đại nhân.”
Trong lòng của Tần Ca chua xót: Ai trách Liễu Nhiễm làm gì. Hắn đã sớm đoán được Liễu Nhiễm sẽ làm như thế. Tiếc là Liễu Song lại không chết. Phát hiện bản thân mình lại có suy nghĩ như vậy trong đầu, Tần Ca cố gắng áp chế cơn thịnh nộ xuống đáy lòng, cảm thấy bất mãn đối với người ở sau lưng. Hắn đã tận lực làm cho chính mình quên đi hôn ước của người nọ, nhưng ả nữ nhân chết tiệt kia lại làm cho hắn không thể không nhớ đến chuyện này.
“Hôn sự của ngươi và Liễu gia, trẫm sẽ làm chủ.”
Ngũ Tử Ngang không lộ ra vui sướng, mà chỉ nói, “Thần nghe theo Hoàng Thượng.”
“Nghe trẫm?” Tần Ca xoay người. Nếu trẫm không cho ngươi thú thì sao? Hắn rất muốn hỏi như thế, “Ý của ngươi thế nào? Ngươi không muốn thú Liễu gia tiểu thư?” Chỉ cần ngươi nói không muốn thú, trẫm liền hủy bỏ hôn ước này của ngươi, Tần Ca đột nhiên có một chút chờ mong.
Ngũ Tử Ngang yên lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Liễu Thượng Thư tuy rằng không muốn gả nữ nhi cho ta để chịu khổ, nhưng Liễu Song vì ta mà tự sát, tình cảm này ta không thể quên. Ta và nàng đính hôn đã gần hai mươi năm, nàng cũng là một nữ tử hiểu biết lễ nghĩa. Nàng vì ta mà chờ đợi nhiều năm như thế, sớm qua tuổi lập gia đình, nếu nàng nguyện ý thì ta sẽ thú nàng. Hơn nữa, rốt cục ta cũng phải thành thân, không bằng thú một nữ tử mà mình hiểu rõ.”
Tần Ca xoay người, đưa lưng về phía Ngũ Tử Ngang. Ngay cả câu hỏi ‘Ngươi có nguyện ý hay không’ cũng không còn khí lực để nói. Tử Ngang muốn thành thân, dù sao cũng sẽ tìm một nữ tử để thú nàng làm thê, cùng nàng sinh con nói dõi. Tử Ngang quan tâm hắn, lo lắng cho hắn, tận trung với hắn, nhưng vẻn vẹn chỉ là tận trung. Hắn là Hoàng Thượng, là nam nhân, Tử Ngang tuyệt đối không thể có cái loại tình cảm nam nữ kia với hắn. Đã nhiều ngày qua ở Nhân Tâm Đường làm cho hắn có cảm giác si mê, giờ khắc này lại vì vài câu nói mà tan thành mây khói.
Nhắm mắt lại, cố gắng áp chế nỗi chua xót trong lòng, đến khi Tần Ca mở mắt ra thì lại khôi phục thành vẻ lạnh lùng nghiêm túc của một vị đế vương. Hắn nói với cái tên thần tử nguyện trung thành với hắn, “Ngươi cũng đã biết rõ tình hình trong triều gần đây. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ tước đi thái ấp của ngươi, nhưng vẫn giữ lại vương vị của ngươi. Trẫm sẽ ban thưởng Vương phủ ở kinh thành cho ngươi, trong vòng một tháng đem thân tộc quay về kinh thành.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Ngũ Tử Ngang cảm thấy khó hiểu, hắn nhìn vào thắt lưng thẳng tắp của vị hoàng đế ở trước mặt, chuyện gì xảy ra với Hoàng Thượng? Vì sao Hoàng Thượng không muốn nhìn hắn?
“Sau khi việc gia đình ổn thỏa, trẫm sẽ tứ hôn cho ngươi và Liễu Song.” Một nửa là tức giận một nửa là chết tâm, không hề liếc nhìn Ngũ Tử Ngang, Tần Ca bước nhanh ra khỏi Nhân Tâm Đường.
Há hốc mồm, hai chữ ‘Hoàng Thượng’ vẫn không được gọi lên. Ngũ Tử Ngang cố gắng nghĩ lại lúc trước mình đã nói cái gì, nhưng hắn không hiểu hắn đã làm sai chuyện gì mà lại khiến Hoàng Thượng nổi giận như vậy.
Đêm nay Tần Ca không đến Nhân Tâm Đường, Ngũ Tử Ngang ngồi một mình ở ngoại gian, chờ cho đến đêm khuya cũng không thấy Hoàng Thượng tiến đến. Tâm tư ưu phiền, cảm thấy mất mát, hắn kéo lại y phục rồi nằm lên chiếc giường mà Hoàng Thượng đã từng ngủ, hắn lăn qua lộn lại, trong lòng nôn nóng khó nhịn. Rốt cục Hoàng Thượng vì sao lại nổi giận với hắn? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn hắn thành thân? Ngũ Tử Ngang nhíu chặt mày, Hoàng Thượng đang lo lắng sau khi hắn thành thân thì sẽ xa cách với Hoàng Thượng hay sao? Nghĩ đến ba năm hắn và Hoàng Thượng cách xa như vậy, thật vất vả mới có thể về kinh thì lại muốn thành thân, cũng khó trách Hoàng Thượng sẽ mất hứng. Trong lòng nảy lên một cỗ kích động khó nói nên lời, Ngũ Tử Ngang vỗ vỗ cái trán của mình. (ngốc vừa thôi ông tướng =.=)
“Ngũ Tử Ngang a Ngũ Tử Ngang, tại sao ngươi lại ngốc như vậy?” Chờ hắn có thể tự do đi ra ngoài, hắn muốn nói với Hoàng Thượng, mặc dù hắn thành thân thì Hoàng Thượng vẫn ở vị trí thứ nhất trong lòng của hắn, không ai có thể sánh bằng.
Ngồi ở Đông Noãn Các, Tần Ca lật qua lật lại tấu chương, nhưng hắn lại không thể nào nhập tâm. Ôn công công đứng trước cửa với vẻ mặt đầy lo lắng, tối nay Hoàng Thượng chưa hề ăn một miếng nào.
Tử Ngang, rốt cục vẫn muốn thành thân….Nhổ xuống chiếc ngân trâm trên đầu, mái tóc xõa dài lên bờ vai. Đuôi của ngân trâm đặt vào đầu ngón trỏ của tay trái, Tần Ca dùng sức. Từng giọt máu nhiễu xuống tấu chương, kim châm như xát muối, nhưng vẫn không thể áp chế nỗi đau trong lòng.
“Nàng cũng là một nữ tử hiểu biết lễ nghĩa….rốt cục ta cũng phải thành thân….”
Vì sao hắn là quân vương, là nam tử? Nếu hắn là nữ tử thì hắn sẽ dùng hết thảy thủ đoạn để chiếm giữ người nọ. Vì sao hắn là nam tử, là quân vương….