Cùng Hoàng Thượng dùng bữa sáng, trước khi các đại thần đến Đông Noãn Các để nghị sự thì Ngũ Tử Ngang lại xuất cung. Tuy rằng Hoàng Thượng muốn làm cho hắn kéo gần quan hệ với các quan văn, nhưng cũng không cần nóng lòng nhất thời. Trở lại khách điếm, nhị đệ và tam đệ đã lên đường đến Lương Châu. Ngũ Tử Ngang thay đổi xiêm y, để cho Ngũ Hiến giúp hắn cạo râu, tràn đầy sinh lực mang theo lễ vật và Ngũ Hoán đến doanh trại của Thủ Bị Quân.
Vừa thấy hắn, Quan Độ vừa cười vừa tiến lên cho hắn một quyền, “Lương Vương lần này hồi kinh nhưng lại làm cho kinh thành gà bay chó sủa, không thể sống yên ổn a.”
Ngũ Tử Ngang cũng vừa cười vừa cho hắn một quyền, “Có Quan lão đệ ở kinh thành, ta làm sao có thể náo loạn được chứ?”
Nói xong, hai người đi đến bên bàn rồi ngồi xuống ghế, Ngũ Tử Ngang đặt lễ vật lên bàn, “Ta biết Quan lão đệ vì chuyện của ta mà hao tâm tổn sức, đây chính là con gà mà từ sáng sớm ta đã phái người đến Thiên Lý Hương mua về, xem như bồi lễ.”
“Hảo cho ngươi Lương Vương, được ban thưởng nhiều như thế mà chỉ mang một con gà nho nhỏ đến cho ta. Ít ra cũng phải thỉnh huynh đệ ta đến Mãn Doanh Lâu ăn uống một bữa mới được chứ!” Nói là nói như thế, Quan Độ lại thúc giục người hầu đi lấy rượu, hơi nóng thấm qua lớp vải, làm cho mùi thơm của con gà ngào ngạt đến nức mũi. Cũng không chờ thủ hạ mang lên đôi đũa, Quan Độ trực tiếp dùng tay xé một phần đùi gà rồi ngoặm lấy một miếng.
Đợi đến khi rượu và thức ăn được đưa lên, Quan Độ để cho thuộc hạ đi ra ngoài, Ngũ Hoán cũng lui ra, lưu lại hai người nói việc riêng. Quan Độ ăn thịt gà, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Lúc này Hoàng Thượng thu lại thái ấp của ngươi, nhưng không tước vương vị, rốt cục là vì sao? Ngươi có tính toán gì hay không?”
Ngũ Tử Ngang cười khổ, “Trong triều yêu cầu tước vương cũng không phải ngày một ngày hai. Chẳng qua Hoàng Thượng niệm tình cũ, cho nên trì hoãn không hạ chỉ. Lúc trước các đại thần trong triều dâng tấu chương thỉnh Hoàng Thượng tước vương, trùng hợp ta lại tự tiện hồi kinh, đâm đầu vào rọ. Hoàng Thượng cũng có ý tước vương, hôm nay có thể lưu lại tước vị của ta hoàn toàn là dựa vào tình nghĩa xưa kia giữa ta và Hoàng Thượng.”
Quan Độ nhíu mày nói, “Ngươi nói thử xem, ngươi không có việc gì thì hồi kinh làm chi? Hảo hảo ở Lương Châu làm Lương Vương của ngươi. Trời thì cao, vua thì xa, ngươi tội tình gì phải hồi kinh để chịu tai bay vạ gió?”
Ngũ Tử Ngang phiền muộn uống một ngụm rượu, “Cho dù ta tránh ở Lương Châu, Hoàng Thượng muốn tước vương thì ta cũng trốn không được. Chẳng lẽ muốn ta mưu phản hay sao? Không bằng hồi kinh, để cho Hoàng Thượng nhớ rõ tình xưa.” Nói xong, hắn dập tắt nụ cười trên môi, “Tuy rằng thái ấp không còn, nhưng Hoàng Thượng vẫn để lại vương vị của ta, ta đã thấy thỏa mãn.”
Quan Độ thở dài, “Ta chỉ sợ đến lúc đó ngay cả vương vị của ngươi thì Hoàng Thượng cũng muốn tước. Lần này ngươi bị nhốt ở trong cung, ngoại trừ Liễu Thượng Thư, quan văn không có người nào cầu tình cho ngươi. Mấy ngày qua Hoàng Thượng vì chuyện của Cổ Khang Ất mà long nhan giận dữ, những người đó còn nhẫn nhịn. Chờ chuyện này qua đi, nói không chừng bọn họ lại tiếp tục thượng tấu để Hoàng Thượng tước vương vị của ngươi. Ta lo lắng a.”
“Ai.” Quan Độ cũng không thể nói được điều gì tốt hơn, làm quan trong triều, có một số việc không thể nề hà, “Lão huynh, quay về kinh, mọi việc phải hết sức cẩn thận. Kinh thành không thể so với Lương Châu, rất nhiều người dòm ngó ngươi. Ta có thể giúp được điều gì thì nhất định sẽ giúp. Tử Anh ở chỗ của ta, ngươi cứ việc yên tâm.”
“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang lại nện cho Quan Độ một quyền, “Hảo huynh đệ.”
“Ha ha.”
Đi ra từ chỗ của Quan Độ, Ngũ Tử Ngang nhìn mấy phần lễ vật đã được chăm chút chuẩn bị cho Phiêu Kỵ Đại tướng quân Chu Khang Viêm cùng Đại tướng quân Trang Khiếu. Sau khi ra khỏi quý phủ của Trang Khiếu, vì không muốn dẫn đến quá nhiều phiền phức nên hắn không đi Binh Bộ để tìm Thị Lang Trương Đức, mà lại đi Liễu phủ. Còn chưa tới Liễu Phủ thì đại môn của Liễu phủ đã mở ra, Liễu Nhiễm dẫn theo gia nô đích thân nghênh đón. Ngũ Tử Ngang đưa lên lễ vật, Liễu Nhiễm tiếp nhận mà cảm thấy có một chút chột dạ. Vừa căn dặn quản gia chuẩn bị loại trà hảo hạng, vừa dẫn Ngũ Tử Ngang vào đại sảnh.
“Tử Ngang, ở trong cung nhiều ngày có khỏe hay không. Ta thật sự rất lo lắng cho ngươi a.” Liễu Nhiễm kích động đến mức nước mắt rưng rưng.
Ngũ Tử Ngang mỉm cười ôn hòa đáp lại, “Hoàng Thượng để cho ta tự kiểm điểm, nhưng không cắt xén chi tiêu của ta. Ngài xem, mấy ngày qua ta đã được bồi béo không ít.”
Liễu Nhiễm ha ha cười rộ lên, “Ừ, tựa hồ là béo lên một chút. Cô nãi nãi có khỏe không?”
“Khỏe, có ngài lo lắng như thế thì làm sao lại không khỏe. Liễu thúc, ngài tựa hồ gầy đi không ít, vì chuyện của ta mà làm cho ngài bôn ba vất vả. Tử Ngang hổ thẹn.” Nói xong, Ngũ Tử Ngang liền đứng dậy nhận lỗi.
Liễu Nhiễm vội vàng nâng hắn dậy, trên mặt hiện lên một chút hổ thẹn, “Tử Ngang đừng nói như thế. Đều là người một nhà, nếu ta không giúp ngươi thì ai sẽ giúp ngươi.”
“Một lạy này là Tử Ngang nên làm.” Đẩy ra cánh tay của Liễu Nhiễm đang đỡ lấy mình, Ngũ Tử Ngang khom người bái tạ, rồi mới nâng hai tay dìu Liễu Nhiễm đến ghế chủ tọa, nói một cách áy náy, “Tử Ngang mới xuất cung, lễ vật dâng lên không chu toàn, mong rằng Liễu thúc không trách. Đợi sau khi cô nãi nãi quay về kinh thành, Tử Ngang sẽ mang sính lễ đến viếng thăm Liễu thúc.”
“Ha ha, hảo, hảo.” Hai người đều tránh nhắc đến chuyện từ hôn, vì vậy Liễu Nhiễm rất vui. Thấy Ngũ Tử Ngang tựa hồ không bận tâm đến việc hắn từng từ hôn, hắn cao hứng còn không kịp, làm sao còn có thể đề cập đến nó.
Nói xong những lời không đến nơi đến chốn, Liễu Nhiễm mới hỏi, “Muốn gặp Song nhi hay không? Nàng rất nhớ ngươi.”
Ngũ Tử Ngang do dự một chút, “Có lẽ không được. Ta tới thăm Liễu thúc thì có thể đã có người ở trước mặt Hoàng Thượng nói rằng ta vừa xuất cung liền chạy đến khuê phòng của Liễu tiểu thư.” Nghĩ đến ngón tay bị thương của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang có phần né tránh gặp mặt Liễu Song vào lúc này.
Liễu Nhiễm gật đầu, “Quả thật là như thế. Tử Ngang cẩn thận vẫn tốt hơn. Ta cũng không lưu ngươi lại để dùng bữa, ngươi mau đi đi. Qua mấy ngày nữa thì trở lại.”
“Hảo, Liễu thúc, trước hết ta xin cáo từ. Chờ cho qua việc này thì ta sẽ đến đây thăm ngài. Thay ta chuyển lời cho Song muội, bảo nàng không cần lo lắng cho ta.”
“Hảo, ta sẽ nói với nàng, ngươi đi nhanh đi.”
Sau khi khom mình hành lễ thì Ngũ Tử Ngang nhanh chóng ly khai Liễu phủ. Biết hắn đến đây nhưng lại rời đi, Liễu Song ở trong phòng rơi lệ. Liễu Nhiễm nói ra sự lo lắng của Ngũ Tử Ngang, bảo nàng không nên nghĩ nhiều, nhưng Liễu Song lại cho rằng Ngũ Tử Ngang là vì chuyện kia.
Rời khỏi Liễu phủ, Ngũ Tử Ngang không đi xem tân phủ đệ của hắn, mà lại tiến cung. Hơi vội vàng chạy đến Đông Noãn Các, biết được Hoàng Thượng đang nghị sự cùng vài vị đại thần của Nội Các, Ngũ Tử Ngang được Ôn Quế dẫn đến một gian phòng trong Đông Noãn Các để chờ đợi. Nghe các đại thần trong Nội Các tỏ vẻ nghi ngờ đối với vài quyển tấu chương của tối hôm qua, Ngũ Tử Ngang cười trộm, có một số việc căn bản không cần để cho Hoàng Thượng định đoạt, Hoàng Thượng quản hết thảy việc thiên hạ, như vậy Nội Các đại thần cùng với bá quan văn võ có tác dụng gì. Bất quá hắn chỉ bác bỏ một ít việc mà bọn quan viên có thể tự xử lý, nhưng lại làm cho bọn họ luống cuống như vậy.
Ngũ Tử Ngang lại âm thầm thở dài, Hoàng Thượng rất cần mẫn, việc của thần tử cũng giành lấy để làm, khó trách vì sao lại mệt mỏi như thế. Những người này chẳng phải mỗi ngày đều hô to vạn tuế, nhưng ngay cả một chuyện cũng không có năng lực để xử lý? Nghĩ đến bản thân mình không ở bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngay cả một người tri kỷ cũng không có, Ngũ Tử Ngang cũng rất phiền muộn vì Hoàng Thượng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn vẫn cảm thấy có một chút cao hứng. Nếu xuất hiện một người làm tri kỷ của Hoàng Thượng, e rằng hắn sẽ rất đau lòng.
“Hoàng Thượng, đây là sau khi thần cùng mọi người thương nghị để tuyển cử người cho chức vị Lại Bộ Thượng Thư và Lại Bộ Thị Lang. Thỉnh Hoàng Thượng xem xét.”
“Ừm, cứ đặt xuống đi.”
“Hoàng Thượng, trong tay của Lương Vương có ba vạn binh mã, không biết Hoàng Thượng tính an trí như thế nào đối với ba vạn binh mã này?”
“Trẫm dự tính thiết lập một doanh trại cận vệ cho ba vạn binh mã của Lương Vương làm hộ vệ nội thị cho trẫm, trực tiếp nghe lệnh của trẫm. Về việc người nào sẽ thay trẫm chấp chưởng ba vạn binh mã thì trẫm vẫn còn đang cân nhắc. Nếu các vị khanh gia không còn chuyện quan trọng thì lui ra.”
“Dạ, Hoàng Thượng.”
Trần Hí Ngôn cùng Khấu Dư chỉ đành nuốt vào những lời chưa kịp nói ra, khom người lui xuống. Sau khi bọn họ rời đi, Tần Ca ôm đầu tựa lưng vào ghế, sáng nay sau khi lâm triều thì đầu của hắn trở nên đau một cách kịch liệt. Không muốn uống chén dược đắng chết người, hắn đành chịu đựng, không than một lời.
“Hoàng Thượng, Lương Vương đã đến, đang chờ ở Thiên Các.”
Vừa nghe thấy Ngũ Tử Ngang đến đây, Tần Ca liền buông tay xuống, đôi mắt lập tức sáng rực, “Mau truyền.”
Ôn Quế mỉm cười buông màn xuống, Tần Ca làm cho chính mình bình tĩnh, đến khi rèm che được vén lên thì Tần Ca lại khôi phục thành vị đế vương lãnh tĩnh thản nhiên, “Trẫm còn tưởng rằng hôm nay ngươi sẽ không có thời gian để tiến cung.”
Ngũ Tử Ngang vừa cười vừa nói, “Trong vòng một ngày mà Binh Bộ đã đến đây, ngày mai trên án thư của Hoàng Thượng không biết sẽ có bao nhiêu tấu chương hạch tội ta.” Rất tự giác đi đến bên cạnh Hoàng Thượng rồi ngồi xuống, Ngũ Tử Ngang nhỏ giọng hỏi, “Đám người của Trần đại nhân chọn người nào làm Lại Bộ Thượng Thư và Lại Bộ Thị Lang?”
Tần Ca hừ lạnh một tiếng, truyền qua danh sách cho Ngũ Tử Ngang, “Trẫm không cần xem thì cũng biết bọn họ tuyển người nào.”
Ngũ Tử Ngang vừa mở ra thì cảm thấy khó hiểu, “Hai người này thì sao?”
Tần Ca ấn vào thái dương của mình vài cái rồi nói một cách lạnh nhạt, “Một tên là tôn tử của tiên sư Trần Hí Ngôn, một tên là tiểu cữu tử của Xu Mật Viện Tham Thị Lang – Hộ Học Khiêm. Ngoại trừ tuyển chọn những người thân cận với bọn họ, thì bọn họ sẽ đem hai vị trí này giao cho người khác hay sao? (tôn tử = cháu trai, tiên sư = thầy đã khuất, tiểu cữu tử = cậu em vợ)
Ngũ Tử Ngang đóng lại danh sách, rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Ca, “Hoàng Thượng ngài cảm thấy không thoải mái.”
“Không sao,” Tần Ca buông tay xuống, “Ngươi có thể tuyển chọn hiền tài cho trẫm hay không?”
Ngũ Tử Ngang đột nhiên cười một cách thần bí, “Để ta xoa đầu cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nhắm mắt rồi lắng nghe ta nói có được hay không?”
Đôi mắt ôn nhu có thể dìm chết chính mình, Tần Ca làm sao có thể cự tuyệt, huống chi hắn cũng không muốn cự tuyệt. Hắn nhắm mắt lại, thân thể chưa được người nọ chạm tới mà đã cảm thấy có một chút nóng rần.
Nhẹ nhàng ấn xuống thái dương của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang nói, “Quả thật ta có nhận thức vài vị hiền sĩ ở Lương Châu. Nhưng bọn họ không có lòng vào triều làm quan. ‘Lương Châu thất hiền’ rất có danh tiếng, nếu Hoàng Thượng muốn thì ta có thể vì Hoàng Thượng mà đi làm thuyết khách.”
“Nga? Trẫm đã từng nghe qua bảy người này. Nghe nói bọn họ có tài nhưng lại kiêu ngạo, ngươi quen biết với bọn họ?” Ngữ thanh của Tần Ca có một chút khàn khàn.
Ngũ Tử Ngang xê dịch ra sau một chút, để cho Hoàng Thượng ngồi thoải mái hơn, lúc này mới nói, “Đây đều là những lời thị phi bịa đặt. Ta đã từng cùng bọn họ uống rượu, bọn họ chỉ là thấy quan trường không sạch sẽ, cho nên trong lòng có kiêng dè. Bất quá Hoàng Thượng thánh minh, nếu bọn họ có thể vào triều làm quan thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ để cho bọn họ có cơ hội thi triển sở trường.
Tần Ca mỉm cười, đôi tay đang nhẹ nhàng xoa đầu cho Tần Ca bỗng nhiên dừng lại, Ngũ Tử Ngang chợt nghe thấy Tần Ca mở miệng, “Ba năm không gặp, dường như công lực xu nịnh của ngươi đã tăng cấp.”
Ngũ Tử Ngang lập tức hô to oan uổng, “Hoàng Thượng, những lời của ta là xuất phát từ đáy lòng.”
Phất y mệ, Tần Ca thản nhiên lên tiếng, “Ngươi nói bọn họ là hiền sĩ, vậy thì để cho trẫm nhìn thấy bản lĩnh của bọn họ đi.”
“Tạ Hoàng Thượng. Chờ đến khi qua tất niên thì ta sẽ trở về Lương Châu làm thuyết khách.”
Tần Ca trừng mắt, “Vì sao phải chờ đến khi qua tất niên?”
“Bởi vì ta muốn ở lại kinh thành cùng Hoàng Thượng đón lễ tất niên, qua năm sau mới đi Lương Châu.”
Trong ngực siết chặt, Tần Ca nhắm mắt lại, khóe miệng khó nén khỏi sung sướng, “Chức vị Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang sẽ chờ đến khi qua tất niên rồi bàn tiếp. Còn việc chọn người thống lĩnh ba vạn quân cận vệ, nếu ngươi có ai thích hợp thì cứ tiến cử.”
Ngũ Tử Ngang nghiêng đầu nhìn Tần Ca, “Hoàng Thượng không sợ các đại thần nói rằng Hoàng Thượng thiên vị ta hay sao?”
“Muốn nói thì cứ nói. Cho dù trẫm không cần người của ngươi, thì bọn họ cũng sẽ nói trẫm thiên vị ngươi, trừ phi trẫm giáng ngươi làm thứ dân thì bọn họ mới có thể yên tâm.” Nghĩ đến những tính toán trong đầu của mọi người, Tần Ca liền cảm thấy phiền lòng, giọng điệu cũng không tốt lắm.
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, giảm nhẹ lực đạo trong tay, “Vậy cứ để cho bọn họ nói. Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bọn họ không còn gì để nói.”
“Trẫm biết.”
Không muốn đề cập đến chuyện phiền lòng, Tần Ca hưởng thụ khoảnh khắc ôn nhu hiếm có này. Trước khi Ngũ Tử Ngang bước vào Liễu phủ thì hắn đã nhận được tin tức. Không hỏi Ngũ Tử Ngang có gặp mặt Liễu Song hay không, không hỏi Ngũ Tử Ngang thấy nàng thì có xúc động hay không. Hắn đem chính người mình yêu cho nữ nhân kia, bây giờ hắn hưởng thụ một chút ôn nhu của người nam nhân này thì cũng không hề quá phận.
Hai người dùng bữa tại Đông Noãn Các, Tần Ca hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào làm phiền, hai người trốn vào Nhân Tâm Đường vừa chơi cờ vừa trò chuyện, thuận tiện thương thảo quốc sự. Mà bởi vì có Ngũ Tử Ngang nên Tần Ca không thể chuyên tâm xử lý chính sự, vì vậy đã đem không ít chuyện trọng yếu giao cho bọn quan viên. Khi Hoàng Thường dặn dò Ôn công công để cho mấy vị quan viên đó làm những việc gì, thì Ngũ Tử Ngang lại cười thầm trong lòng. Hắn muốn Hoàng Thượng giao một ít quốc sự cho bọn người đó lao tâm một chút, như vậy Hoàng Thượng sẽ không vất vả như trước.
Không phát hiện ra ‘âm mưu’ của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca chìm đắm trong hạnh phúc ngắn ngủi khi hai người ở cùng với nhau. Mối tình thầm lặng không thể nói ra vẫn phi thường chua xót, nhưng có thể thường xuyên nhìn thấy người nọ, nỗi đau này cũng không quá khổ sở như xưa.