Uông Chu Hải phá án thần tốc, tuy Tần Ca cho hắn ba ngày nhưng hắn chỉ cần một ngày đã tra ra vụ án rõ ràng. Ngày hôm sau, Uông Chu Hải tự mình diện thánh để bẩm báo nguyên nhân hậu quả của vụ án cho Hoàng Thượng. Vụ án cũng không phức tạp, một vị danh y trong huyện Thiên Ngự bởi vì đố kỵ với tài năng của phụ tử Dung gia, đố kỵ bọn họ đến huyện đoạt lấy danh tiếng của hắn, vì vậy hắn mua chuộc Huyện lệnh, an bài một vụ án để giá họa hãm hại phụ tử Dung gia. Nhận được ích lợi nên Huyện lệnh huyện Thiên Ngự Quách Hoài mất đi nhân tính, không cần thẩm vấn mà lập tức dùng đại hình với phụ tử Dung gia, kết quả đương nhiên có thể đoán được.
Nếu là bình thường thì vụ án xử oan này có thể không được giải quyết, nhưng không ngờ năm nay Hoàng Thượng lại chọn Thiên Ngự Sơn để tế xuân. Tức phụ Dung gia cùng đường nên liều chết kêu oan ngoài hành cung, phụ tử Dung gia có thể được minh oan giải tội, kẻ hãm hại bọn họ và Huyện lệnh Quách Hoài bị áp giải vào đại lao, chờ thẩm vấn xử tội. Còn Tần Ca sở dĩ quan tâm đối với vụ án này như thế, thứ nhất là vì muốn cảnh cáo bọn quan viên, thứ hai là vì thân phận của phụ tử Dung gia. (tức phụ =con dâu)
Ôn Quế dẫn hai người vẫn còn mặc trang phục tù nhân đi vào tẩm cung, “Hoàng Thượng, nô tài dẫn phụ tử Dung gia đến.”
“Thảo dân Dung Niệm, Dung Khâu khấu kiến Hoàng Thượng, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Trên người còn mang theo vết thương, hai người cúi đầu quỳ xuống.
“Ngẩng đầu lên.”
Hai người khẽ run rẩy, trong đó người có niên kỷ lớn hơn ngẩng đầu lên trước, người còn lại cũng ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Hoàng Thượng uy nghiêm ngồi trước mặt, hai người lại vội vàng cúi đầu xuống.
Tần Ca lấy tấu sớ do Uông Chu Hải trình lên, sau khi xem xong thì hỏi, “Lúc trước các ngươi ở huyện An Hợp, vì sao ba năm trước lại đến huyện Thiên Ngự? Theo trẫm biết là các ngươi lén lút rời khỏi huyện An Hợp, có thể nói là không cáo mà biệt, như vậy là vì sao?”
Phụ tử hai người khom lưng dập đầu nhưng không ai trả lời, Ôn Quế lạnh lùng nói, “Ở trước mặt Hoàng Thượng mà các ngươi còn không mau nói ra sự thật?”
Hai người lại chấn động, lão giả được xưng là Dung Niệm chậm rãi ngẩng đầu, há miệng thở dốc, rồi mới lặng lẽ thở dài, “Là gia môn bất hạnh.” Nhi tử của hắn là Dung Khâu đang cúi đầu xuống đất, bộ dáng phi thường hổ thẹn.
“Tức phụ cùng nhi tử của thảo dân thành thân được năm năm, tình cảm rất tốt. Ba năm trước đây Khâu nhi chữa bệnh cho một vị tiểu thư gia đình phú quý, ai ngờ vị tiểu thư kia lại có tình ý với hắn. Đối phương gia đình cao sang, đương nhiên không chịu để cho nữ nhi chịu ủy khuất mà làm thiếp, vị tiểu thư kia thâm tình với Khâu nhi, tình nguyện làm thiếp cũng muốn gả vào Dung gia. Nhưng mà….ai….” Dung Niệm lắc đầu thở dài, “Khâu nhi không muốn tổn thương thê tử, lại không biết phải làm thế nào để cự tuyệt vị tiểu thư kia, sau đó sự tình trở nên ầm ĩ, bất đắc dĩ thảo dân đành dẫn cả nhà rời khỏi huyện An Hợp.”
Tần Ca đóng lại tấu chương, kỳ thật ở phía trên đã viết cực kỳ rõ ràng. Dung Niệm nói khéo léo, trên thực tế là trong lòng của Dung Khâu chỉ có thê tử của mình, căn bản không có tình ý với vị tiểu thư gia đình phú quý kia. Chỉ cần nghĩ như vậy, Tần Ca lại nhớ đến một người nữ nhân khác, cảm thấy rất khinh thường. Các nàng tiểu thư gia đình phú quý cả ngày ăn không ngồi rồi, một lòng chỉ muốn xuất giá.
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Dung Khâu đỡ phụ thân đứng dậy, Tần Ca nhìn kỹ, tuy rằng trên mặt mang theo vết thương nhưng bộ dáng quả thật rất tuấn tú, đôi mắt cũng mang theo khí chất kiên cường chính trực, người hành y nên là như thế.
Hai người đều bị dùng trọng hình, Dung Niệm niên kỷ đã lớn, quan sát hai người một hồi, Tần Ca nói, “Ôn Quế, thưởng tọa.”
“Thảo dân không dám!” Hai người vừa nghe xong thì liền quỳ xuống.
Tần Ca thản nhiên nói, “Ngồi xuống đi.”
Ôn Quế nâng ghế đến rồi lên tiếng, “Còn không mau tạ ơn?”
Hai người vội vàng dập đầu tạ ơn.
Đợi hai người lo sợ bất an ngồi xuống, Tần Ca liếc nhìn Ôn Quế, Ôn Quế lập tức cho hạ nhân lui xuống.
Sau khi Tần Ca quan sát hai người vài lượt thì cất tiếng hỏi, “Các ngươi không chữa bệnh chết người, vì sao lại nhận tội trên án trạng?”
Dung Khâu tức giận nói, “Bẩm Hoàng Thượng, thảo dân vốn muốn vì gia phụ mà gánh lấy tội này, nhưng gia phụ từ nhỏ đã dạy thảo dân thân là thầy y thì phải quang minh lỗi lạc, vì vậy cho dù thấy gia phụ vì thảo dân chịu nhục thì thảo dân cũng liều chết không nhận tội. Khẩu cung trên án trạng là do thảo dân và gia phụ chịu không nổi trọng hình mà ngất xỉu, sau đó bọn họ lấy dấu vân tay của thảo dân.”
Thấy sắc mặt của Hoàng Thượng thay đổi, Ôn Quế lập tức nói, “Hoàng Thượng anh minh, còn các ngươi trong sạch. Ngày sau nếu các ngươi không quên thánh ân thì phải một lòng trị bệnh cứu người.”
“Thảo dân đa tạ thánh ân của Hoàng Thượng, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hai người lập tức quỳ xuống tạ ơn, lần này thoát chết là do Hoàng Thượng cứu giúp, hai người cho đến này vẫn còn chưa hoàn hồn.
“Đứng lên đi, ngồi xuống.”
Sau khi hai người quỳ xuống, Tần Ca nói, “Năm trước ba tỉnh Thanh Hóa gặp nạn tuyết, dân chúng trôi giạt khắp nơi. Hiện tại nơi đó cần đại phu có y thuật cao siêu, mặc dù trẫm đã phái Thái y ở Thái y viện đến đó nhưng vẫn không đủ người.”
Dung Khâu lập tức đứng lên, “Thảo dân tình nguyện đến đó.” Trên mặt không hề lộ ra thần sắc khó xử.
“Thầy y phải lấy bệnh hoạn làm trọng, thảo dân cũng tình nguyện đến đó.” Dung Niệm đứng dậy nói.
Tần Ca rất vừa ý, “Các ngươi có tấm lòng, trẫm rất mừng, Trẫm chuẩn cho các ngươi. Bất quá Dung lão tiên sinh niên kỷ đã cao, không cần phải đi.”
“Hoàng Thượng, thảo dân biết rất rõ thân mình, thảo dân có thể đến đó. Khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn.” Dung Niệm quỳ xuống khẩn cầu.
“Hoàng Thượng, thảo dân sẽ chiếu cố phụ thân, cầu Hoàng Thượng ân chuẩn, bằng không gia phụ nhất định sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.” Biết rõ tính tình của phụ thân, Dung Khâu cũng quỳ xuống khẩn cầu.
“Nếu như vậy, trẫm chuẩn.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!”
Phái người dẫn phụ tử bọn họ quay về nhà, cũng đem tặng một ít thuốc bổ, Tần Ca lệnh cho hai người ở nhà tĩnh dưỡng, đợi thương thế lành lặn thì mới đến ba tỉnh gặp nạn. Trong lòng Ôn Quế tràn đầy hoài nghi, hắn nghĩ rằng Hoàng Thượng muốn giữ hai người ở lại bên cạnh, chẳng phải Hoàng Thượng vẫn muốn tìm một Thái y trung thành hay sao? Hắn cảm thấy phụ tử Dung Niệm và Dung Khâu thật thích hợp.
Đến buổi tối, tâm tình của Tần Ca rất tốt, lúc này mới giải thích, “Lòng người khó lường. Trẫm muốn xem thử nhân phẩm và đức hạnh của bọn trước, sau đó mới xác định có thể thu giữ hay không.”
Ôn Quế theo bản năng liền nói, “Hoàng Thượng anh minh.”
……
Tuy rằng trong lúc xuân tế xuất hiện vụ án oan của phụ tử Dung gia nhưng bất quá toàn bộ xuân tế coi như thuận lợi. Mười ngày sau, xa đội của Tần Ca rời khỏi huyện Thiên Ngự để khởi hành hồi kinh. Huyện lệnh huyện Thiên Ngự bị bắt giam, chức vụ bị bỏ trống, Tần Ca cũng không hạ chỉ người nào sẽ đến đảm nhiệm chức vụ tân Huyện lệnh huyện Thiên Ngự, mà chỉ nói sau khi hồi kinh sẽ thương nghị.
Sáng sớm hai mươi tám tháng hai, Ngũ Tử Ngang đã thức dậy, sau khi thỉnh an cô nãi nãi thì hắn vội vàng ra khỏi Vương phủ đi đến cửa thành cùng các quan viên tiếp giá. Nhớ nhung nhiều ngày như thế, người nọ cuối cùng cũng quay về, ba ngày trước hắn đã bắt đầu ngủ mất ngủ. Ở cửa thành sốt ruột đợi gần một canh giờ, sau đó Ngũ Tử Ngang nhìn thấy bóng dáng của thị vệ hoàng cung, hắn kiềm chế dục vọng muốn xông lên, giả vờ bình tĩnh chờ đợi ngự liễn tiến đến.
Rốt cục ngự liễn cũng dừng lại trước cổng thành, Ngũ Tử Ngang cùng quan viên quỳ gối hô lớn, “Chúng thần cung nghênh Hoàng Thượng hồi kinh, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tần Ca ở bên trong ngự liễn có thể rõ ràng nhận ra thanh âm của Ngũ Tử Ngang trong những tiếng hô lớn, nhịp tim không ngừng đập nhanh. Ôn Quế vén lên rèm che, Tần Ca từ trong ngự liễn bước ra, “Chúng ái khanh bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.”
Trong mắt chỉ có một người đang mang theo nụ cười ôn nhu, nhìn hắn đứng lên, nhìn ánh mắt thâm trầm chăm chú của hắn đang nhìn mình, Tần Ca khó khăn dời mắt, đảo mắt một vòng rồi thản nhiên nói, “Mấy ngày qua vất vả cho chư vị ái khanh. Đêm nay thiết đãi yến tiệc trong cung, xem như bù đắp cho chư vị ái khanh.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng ban thưởng yến tiệc.”
Giả vờ tùy ý liếc tới liếc lui Ngũ Tử Ngang, Tần Ca đi vào ngự liễn. Ôn Quế buông rèm che xuống, lén nhìn Vương gia một cái, thấy Vương gia có một chút ngây ngốc nhìn rèm che, hắn hé miệng cười trộm, nhưng ngay lập tức liền lạnh mặt, Vương gia thành thân, sau này tốt nhất đừng trêu chọc Hoàng Thượng.
Nóng lòng đi theo đoàn xe của Hoàng Thượng vào cung, Ngũ Tử Ngang căn bản không có cơ hội trò chuyện cùng Tần Ca, càng đừng nói ôm Tân Ca một cái để giải nỗi khổ tương tư. Quay lại trong cung, trước tiên Tần Ca thay đổi y phục, sau đó lắng nghe các chư vị đại thần thượng tấu. Bất quá hôm nay hắn vừa mới hồi cung nên chỉ lắng nghe mà không làm ra quyết định, nhưng cho dù là như vậy thì hắn cũng không thể thoát thân. Mãi cho đến khi sắp đến dạ yến thì Tần Ca mới có thể rỗi rãi tắm rửa thay y phục.
Ngâm mình trong nước ấm, mệt nhọc mấy ngày liền nhưng hôm nay Tần Ca lại không hề cảm thấy mệt. Trước mắt hắn chính là Ngũ Tử Ngang. Hôm nay hắn không có ấn tượng quá sâu đối với những gì mà các đại thần thượng tấu, cho dù kiềm chế không nhìn người nọ nhưng ánh mắt của người nọ lại làm cho thân thể của hắn khô nóng. Hất nước vào mặt, Tần Ca liên tục rửa mặt, không phải không phát hiện ánh mắt lo lắng của người nọ, chẳng qua nhiều ngày không gặp, trước đó giữa hai người lại xảy ra một chút việc, hắn hơi hoảng hốt khi hai người ở cùng một chỗ.
“Hoàng Thượng…”
“Dạ yến đã đến giờ”, Ôn Quế lên tiếng nhắc nhở.
Định thần một chút, Tần Ca để cho Ôn Quế tiến vào lau người rồi thay y phục cho hắn. Sau khi mặc long bào cho Hoàng Thượng, Ôn Quê mang theo vẻ mặt không cam lòng lấy ra một phong thư, hai tay trình lên, “Hoàng Thượng, đây là Vương gia bảo nô tài đưa cho ngài.”
Tâm tư của Tần Cả khẽ động, nhanh chóng tiếp nhận rồi lấy thư ra.
Tần Ca:
Đêm nay ta không quay về.
Ngắn ngủi vài chữ, không có lạc khoản, giọng điệu kiên quyết. Khóe miệng của Tần Ca hơi nhếch lên, sau đó lập tức giả vờ như không có việc gì, hắn thản nhiên thiêu hủy lá thư. Tên lưu manh này.
Ôn Quế tò mò nhìn Hoàng Thượng, suy đoán không biết trên thư Vương gia đã viết cái gì mà Hoàng Thượng lại vừa cao hứng lại vừa mất hứng như vậy? Đi theo Hoàng Thượng từ tẩm cung ra ngoài, Ôn Quế vẫn còn liên tục suy nghĩ.
“Bảo với hắn đêm nay đến tiểu viện.”
A? Ôn Quế vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ thấy Hoàng Thượng đã bước ra khỏi tẩm cung, hắn vội vàng chạy theo. Đợi đến khi vào đại điện thì hắn mới hiểu được, cảm thấy hổ thẹn buồn bực mà khẽ cốc đầu mình một cái, hắn làm thái giám mà càng ngày càng không xứng.
Không dám tiếp tục suy nghĩ miên man, Ôn Quế lập tức lấy lại mười hai phần sinh lực. Thái giám truyền lệnh hô lớn, “Hoàng Thượng giá lâm–” Bá quan đứng dậy nghênh giá, Ôn Quế đầu tiên phát hiện chính là Vương gia, hắn buồn bực: Vương gia có gì mà vui như thế, cười như nở hoa.
Hết thảy động tác của Ngũ Tử Ngang đều là phản ứng của bản năng, trên ngự liễn vội vàng nhìn thoáng qua làm sao có thể bù đắp nỗi khổ tương tư nhiều ngày của hắn. Nhìn Tần Ca sau khi tắm rửa, nhìn Tần Ca uy nghiêm ngồi xuống, nhìn Tần Ca giơ tay nhấc chân đều có phong thái của bậc đế vương, Ngũ Tử Ngang chưa bao giờ tự hào và kích động như hiện tại. Người nọ là của hắn, hiện tại là của hắn, sau này là của hắn, cả đời đều là của hắn. Là quân vương của hắn, là Tần Ca của hắn. (làm như fanboy của bé Tần vậy =.=)
Dạ yến bắt đầu chỉ trong chốc lát, Ngũ Tử Ngang đứng dậy nói, “Hoàng Thượng vì bá tánh thiên hạ mà vất vả, thần vạn phần hổ thẹn, thần tự phạt ba chén.” Dứt lời, hắn liền uống cạn ba ly rượu.
Tần Ca thản nhiên nói, “Lương Vương vừa mới vào kinh không lâu, lại mới đại hôn, không biết ở trong kinh có thích ứng hay không.” Trong lòng vì một chuyện mà đau đớn, sắc mặt của Tần Ca trở nên thâm trầm hơn vài phần.
Ngũ Tử Ngang vẫn giữ bộ dáng ôn hòa, “Để cho Hoàng Thượng lo lắng. Lúc này thần vốn phải thuận theo ý tứ của Hoàng Thượng để tiến bước, nhưng lại vì việc tư mà không thể, thần phi thường hổ thẹn. Được Thái sư và các chư vị đại nhân không tiếc chỉ giáo, thần thích ứng rất tốt.”
Tần Ca dời mắt, đứng dậy nói với Thái sư, “Trẫm không ở kinh thành mấy ngày này, thật vất vả cho Thái sư.”
“Lão thần hổ thẹn.” Thái sư vội vàng đứng dậy.
Sau khi cùng Thái sư uống một ly rượu, Tần Ca lại lần lượt cùng các đại thần ở Nội Các uống vài ly. Sau khi uống hơn mười ly, trên mặt của Tần Ca lộ ra thần sắc mệt mỏi. Thái sư Lâm Giáp thấy thế thì lập tức nói, “Hoàng Thượng cả ngày vất vả, thần khẩn cầu Hoàng Thượng hồi cung nghỉ ngơi.” Lâm Giáp vừa nói như vậy thì những người khác cũng lập tức phụ họa. Vì các đại thần khuyên bảo nên Tần Ca không thể không rời khỏi buổi dạ yến.
Trở lại tẩm cung, Tần Ca nhanh chóng thay đổi xiêm y, mang theo Ôn Quế và Khổng Tắc Huy bí mật xuất cung. Trong khi Ngũ Tử Ngang lại đang mất mát vì vẫn chưa nhận được hồi âm, hắn tự mình uống rượu giải sầu, hắn chỉ biết Tần Ca vẫn còn trách hắn vì chuyện thành thân. Hắn chưa bao giờ bứt rứt như vậy. Lúc này một vị tiểu thái giám tiến đến rót rượu cho hắn, đột nhiên bàn tay run lên, rượu đổ vào người của Ngũ Tử Ngang.
“Vương gia tha mạng, nô tài bất cẩn…” Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ngũ Tử Ngang nheo mắt lại rồi mỉm cười đỡ tiểu thái giám đứng lên, “Không sao không sao, bất quá chỉ đổ một chút rượu mà thôi.”
“Vương gia, nô tài dẫn ngài đi thay y phục.” Lại có một vị thái giám tiến đến, Ngũ Tử Ngang gật đầu, hắn mỉm cười cáo lỗi với những người khác rồi lập tức đi theo vị thái giám kia ly khai.
Ra đại điện, vị thái giám kia đột nhiên nhỏ giọng nói, “Vương gia, thuộc hạ là tiểu quỷ Dạ Du Điện Hạ, Quân Thượng đã đi tiểu viện trước.” Ngũ Tử Ngang vừa nghe xong thì liền chạy ra ngoài cung, đi được hai bước thì hắn đột nhiên ngừng lại. Tên tiểu quỷ đi theo hắn vẫn chưa rời khỏi, hắn vội vàng nói, “Quay về phủ thông báo một tiếng, bảo rằng đêm nay ta muốn gặp vài vị bằng hữu Lương Châu, không quay về.”
“Dạ.”
Ngay sau đó, Ngũ Tử Ngang chạy như bay, lập tức biến mất.