Sáng sớm vừa mới tiến cung thì Vinh Khâu đã bị Ôn Quế đưa đến Nhân Tâm Đường. Đột nhiên được thăng chức Thái y, ngày đầu tiên nhậm chức mà Vinh Khâu đã được Hoàng Thượng đối đãi đặc biệt, tuy rằng bầu không khí trong Thái y viện nổi lên gợn sóng nhưng nội tâm của hắn lại rất bình tĩnh. Đã hơn một năm nay hắn phụng ý chỉ của Hoàng Thượng mà ngao du chẩn bệnh, hắn đã không còn nhiệt huyết và bận tâm đối với nhân tình thế thái. Khôn khéo nhưng không tỏ vẻ gian trá, như vậy không những được Hoàng Thượng trọng dụng mà còn có thể bảo hộ tốt cho mình và người thân. Đợi hai canh giờ nhưng vẫn không nhìn thấy Hoàng Thượng, tuy nhiên Vinh Khâu không hề lo lắng, hắn chỉ lẳng lặng ngồi yên trong Thiên phòng ở bên cạnh lò lửa, vừa sưởi ấm vừa nhớ lại những chuyện tâm đắc khi hành nghề y ở bên ngoài hơn một năm qua.
Chính ngọ, Ôn Quế vén rèm đi vào Thiên phòng, “Vinh thái y, Hoàng Thượng đã thức dậy, triệu ngài đi vào.” Vinh Khâu lập tức thu liễm tinh thần, sau đó đứng dậy vuốt nhẹ vạt y bào rồi theo Ôn Quế đi ra ngoài.
Tiến vào phòng ngủ, khóe mắt nhìn thấy người đang dựa trên giường, Vinh Khâu lập tức quỳ xuống, “Thần Vinh Khâu khấu kiến ngô Hoàng.” Nhắc đến thu hoạch lớn nhất mà Vinh Khâu đạt được hơn một năm qua thì chính là quen biết được với vị đế vương trẻ tuổi trầm ổn mà lại có khí phách này.
“Đứng dậy đi.” Giọng nói hơi khàn khàn lộ ra một chút lười nhác, tâm tình của Vinh Khâu khẽ động một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự lâm bệnh?
Tiếp nhận tách trà nóng trên tay Ôn Quế, Tần Ca uống một ngụm, sau đó chậm rãi mở miệng, “Vinh Khâu, ngươi có biết vì sao trẫm cho ngươi ngao du bên ngoài hay không?”
“Thần ngu dốt.” Vinh Khâu cúi thấp người, không hề ngẩng đầu, tim đập hơi nhanh một chút.
Tần Ca không nói gì mà chỉ chậm rãi uống trà, Vinh Khâu đợi trong chốc lát, liếm liếm bờ môi khô nứt rồi quỳ xuống, “Hoàng Thượng lệnh cho thần ra ngoài rèn luyện, có lẽ là muốn khảo nghiệm thần.”
Tần Ca lên tiếng, “Vậy ngươi nói xem, vì sao trẫm phải khảo nghiệm ngươi?”
Trên người của Vinh Khâu toát ra mồ hôi lạnh, Hoàng Thượng nói chuyện rất nhẹ rất chậm, nhưng chính vì vậy càng khiến cho hắn không thể tự chủ được mà trở nên khẩn trương. Ngay lúc này Vinh Khâu hoàn toàn cảm nhận được cái gọi là uy nghiêm của đế vương.
Nuốt nước bọt xuống cổ họng, Vinh Khâu nói, “Ngoại trừ y thuật thì thần không còn gì khác. Hoàng Thượng ưu ái thần như thế cũng bởi vì y thuật của thần có thể giúp Hoàng Thượng, có thể phân ưu vì Hoàng Thượng.”
Lại là một tiếng uống trà rất nhỏ, sau đó Vinh Khâu nghe thấy Hoàng Thượng mở miệng, “Đã hơn một năm ở bên ngoài, so với lần gặp đầu tiên thì ngươi trầm ổn hơn một chút, cũng khôn khéo hơn một chút.”
“Thần không dám.” Vinh Khâu thật sự sợ hãi.
“Đứng dậy đi.”
Vinh Khâu đứng lên, vẫn không ngẩng đầu. Vừa rồi khi tiến vào thì hắn hơi thoáng nhìn thấy Hoàng Thượng chỉ mặc nội y, hắn không dám ngẩng đầu, sợ bất kính với thánh nhan.
Sau một lúc yên lặng, nhìn thấy bàn tay của Vinh Khâu run rẩy bất an vài lần thì Tần Ca mới tiếp tục mở miệng, “Bên cạnh của trẫm có rất nhiều người, mỗi người gặp trẫm đều hô to trung thành và tận tâm, Vinh Khâu, ngươi có trung thành với trẫm hay không?”
Vinh Khâu lại quỳ xuống.
“Trẫm có thể tin tưởng ngươi hay không?”
Vinh Khâu lại dập mạnh đầu xuống đất rồi lạy ba cái.
Bầu không khí trong phòng vô cùng trầm trọng, Tần Ca liếc mắt nhìn Ôn Quế một cái, Ôn Quế đến trước mặt Vinh Khâu rồi đưa qua một tờ giấy. Trong lòng Vinh Khâu bất an mà tiếp nhận, lại không biết có nên mở ra hay không.
“Mở ra đi.”
Đầu ngón tay của Vinh Khâu khẽ run, hắn chậm rãi mở ra, trên giấy có viết một đơn thuốc, sau khi Vinh Khâu nhìn thấy rõ ràng thì hắn liền sửng sốt, mồ hôi lạnh chảy dọc từ sống lưng xuống phía dưới.
“Đơn thuốc này trẫm dùng có được hay không, ngươi có thể phối ra hay không? Chẳng những có thể dùng mà còn không tổn thương đến thân thể.”
Vinh Khâu nuốt nước bọt xuống cổ họng, cố gắng giữ bình tĩnh mà trả lời, “Bẩm Hoàng Thượng, đơn thuốc này là loại bình thường nhất, hiện tại thần sẽ phối ra một đơn thuốc mới. Sẽ không tổn thương thân thể, ngược lại sau khi xong chuyện thì cũng có lợi cho bên thụ.”
“Trẫm không cần ngươi kê đơn, trẫm muốn ngươi tự mình phối thuốc.”
Vinh Khâu lập tức dập đầu, “Thần nhất thời hồ đồ, trong vòng ba ngày thần sẽ phối xong thuốc.”
“Đứng lên đi.”
Hai chân của Vinh Khâu như mềm nhũn, hắn vò lại đơn thuốc rồi ném vào trong chậu than ở cách đó không xa.
“Y thủ của Thái y viện đã lớn tuổi, mấy ngày nữa trẫm sẽ hạ chỉ, ngươi tiếp nhận vị trí của hắn.” (y thủ = giống như trưởng khoa y)
“Hoàng Thượng, thần vừa mới hồi kinh….”
Lời nói của Vinh Khâu lập tức bị Tần Ca cắt ngang, “Nếu ngươi không thể phục chúng thì cũng không cần thiết phải ở lại trong cung. Bên cạnh trẫm không thiếu người vô năng.”
Vinh Khâu lại một lần nữa quỳ xuống, “Hoàng Thượng bớt giận, thần tạ long ân của Hoàng Thượng.”
“Trẫm không cần ngươi cảm tạ, nửa tháng này trẫm không muốn gặp người khác, ngươi thay trẫm viện cớ, không cho người ta đến quấy rầy trẫm.”
“Thần hiểu rõ.”
“Sau khi phối xong thuốc thì ngươi giao cho Ôn Quế.”
“Dạ.”
Tần Ca ngáp một cái rồi nói, “Trẫm mệt mỏi, ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, thần cáo lui.”
Vinh Khâu đứng dậy với toàn thân toát đầy mồ hôi, hắn khom người lui ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề nhìn Hoàng Thượng. Hắn vừa đi thì Ôn Quế nhận được lệnh liền đi theo ra ngoài, Vinh Khâu vừa ra khỏi phòng ngủ không được bao lâu thì đã bị Ôn Quế kéo đến Thiên phòng, lại lén lút công đạo vài chuyện mà Hoàng Thượng không tiện mở miệng. Vinh Khâu không hề hỏi nhiều, sau khi lĩnh chỉ thì vội vàng ly khai để đi phối thuốc.
Trong phòng ngủ, Ngũ Tử Ngang từ đầu đến cuối vẫn luôn trốn phía sau rèm che, sau khi Vinh Khâu rời đi thì hắn mới bước đến bên cạnh Tần Ca, xốc chăn lên rồi chui vào, vừa ôm lấy Tần Ca vừa cười, “Vị Vinh thái y này bị dọa đến mức hồ đồ rồi a.”
Tần Ca thuận thế dựa sát vào lòng của Ngũ Tử Ngang rồi nói một cách thản nhiên, “Hắn có ngạo khí của một người hành y, đã hơn một năm qua ta phái hắn làm không ít chuyện, hắn cũng hiểu rõ vài điều. Bất quá hắn vẫn chưa lăn lộn trong triều đình, cũng không có lòng dạ thâm hiểm. Ta đưa hắn lên chức Y thủ của Thái y viện cũng là để miễn cho hắn bị chèn ép, cùng lắm thì bị người xa lánh, nhưng nếu hắn không có tài năng phục chúng thì ta cũng sẽ không lưu hắn lại. Những người có tâm cơ sau khi nếm trải quá nhiều cay đắng thì thường sẽ không còn lòng dạ chất phác như xưa, như vậy xem như giữ lại một tai họa ngầm bên cạnh. Ta cần một Thái y trung thành tuyệt đối, đám người ở Thái y viện đã sớm bị các đại thần trong triều thu mua.”
Ngũ Tử Ngang khẽ hôn lên má của Tần Ca rồi dịu dàng mà hỏi, “Khi ngươi cứu phụ tử của bọn họ thì đã có quyết định như vậy?”
“Một người yêu thê tử của mình, tình nguyện trốn đi cũng không thú thiên kim tiểu thư, trẫm thật sự tán thưởng, huống chi lại là đối phương tự mình dâng đến trước cửa mà hắn cũng không muốn.”
“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang đắm đuối mà hôn lên mặt của Tần Ca, “Có người như thế cũng tốt, ta rất lo lắng thân mình của ngươi, sợ ngươi đến lúc già lại sinh tật.”
Tần Ca trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Nếu lo lắng thì ngươi đừng đụng vào trẫm.”
Ngũ Tử Ngang liền gặm lên cổ của Tần Ca rồi lầm bầm nói, “Không thể không đụng vào ngươi được, mỗi ngày ta ăn đều không đủ no, không đụng vào ngươi chẳng phải sẽ thành con ma đói hay sao.”
“Lưu manh.”
“Chẳng phải ngươi thích tên lưu manh này hay sao?”
“Ngươi ngô ân….”
Chớp mắt, tiếng mắng rủa tức giận của Tần Ca lại vì đầu nhũ bị người nào đó ngậm lấy xuyên qua lớp nội y mà trở thành tiếng rên rỉ trầm thấp. Đè lại bàn tay đang muốn thoát xuống hạ y của hắn, Tần Ca nói một cách gian nan, “Miệt mài, tổn hại sức khỏe.” Hắn vừa mới mặc vào y phục không được bao lâu.
Ngũ Tử Ngang đem hắn đặt dưới thân, vạch ra xiêm y của hắn, “Ngươi và ta hiện tại là tiểu biệt thắng tân hôn, thường xuyên một chút cũng không ngại. Nửa tháng này ta dự định sẽ ở suốt trên giường.” (tiểu biệt thắng tân hôn=đêm gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn hơn đêm tân hôn)
“Lưu manh.” Tần Ca nhếch môi, sờ soạng tấm lưng ngổn ngang vết cào.
“Bảy tháng hơn không được chạm vào ngươi, nhất định là ngươi đã tích không ít, ta phải vắt khô ngươi, làm cho ngươi không còn tâm tư nhìn người khác.” Thoải mái mà kéo xuống hạ y của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang bắt đầu làm càn, vuốt ve thân hình với hai sự kết hợp đầy mâu thuẫn, vừa mềm mại lại vừa săn chắc. Cho dù là sờ cả đời thì đối với hắn vẫn không đủ.
“Những lời này nên là do trẫm nói ra thì đúng hơn.” Tần Ca xoay người, đem Ngũ Tử Ngang đặt dưới thân, hắn gần như hoàn toàn xích lõa mà cưỡi trên người của Ngũ Tử Ngang, duy nhất nội sam xộc xệch chưa được lột xuống nhưng vẫn không có hiệu quả để che đậy, mà ngược lại càng quyến rũ một kẻ háo sắc nào đó.
Ngũ Tử Ngang dùng ánh mắt tham lam lướt trên thân thể của Tần Ca, mấy đóa mai hồng là do hắn nút ra. A! hai đóa thù du trước ngực dường như vẫn chưa đủ tươi đẹp. Ngô! không nhìn thấy trên lưng. Nga! ở bên rốn là một đóa đẹp nhất.
Chỉ nhìn như thế thì thật sự là không đỡ thèm, Ngũ Tử Ngang không khách khí mà bắt đầu đưa tay sờ soạng, nhất là ở vùng phụ cận hai đóa thù du kia, bàn tay to lớn hơi thô ráp của hắn vân vê lên chúng nó, hai đóa thù du vốn đã sưng đỏ lại trở nên run rẩy. Đôi mắt háo sắc lơ đãng liếc nhìn khuôn mặt nhẫn nãi xen lẫn khoái cảm và lạnh lùng của Tần Ca, lúc này Ngũ Tử Ngang mới nhớ đến người nọ dường như vừa mới nói một câu.
Một tay của hắn vuốt ve thân thể của Tần Ca, tay còn lại đặt trên ngọc hành, giọng nói khàn đặc, “Cho dù là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân thóat hết xiêm y nằm trên giường của ta thì ta cũng lười liếc nhìn. Thế gian này không ai có thể sánh bằng Tần Ca của ta.”
“Tần Ca của ta”….Tần Ca khom người hôn Ngũ Tử Ngang, bờ mông tròn trịa cọ xát trên đùi của Ngũ Tử Ngang, hai chiếc túi mềm mại nhẹ nhàng đè ép dương v*t của Ngũ Tử Ngang, hắn hài lòng khi nghe thấy tiếng gầm nhẹ trong cổ họng của đối phương.
Ngũ Tử Ngang muốn đem Tần Ca đặt ở dưới thân nhưng Tần Ca lại ngồi dậy rồi ngăn hắn lại. Mặc dù toàn thân xích lõa, mái tóc xõa dài, trong mắt lấp đầy tình triều nhưng vẫn hiển lộ uy nghi của một vị đế vương, Tần Ca như vậy hoàn toàn làm cho Ngũ Tử Ngang miệng khô lưỡi cứng, không thể chống đỡ được. Hắn ưỡn cao tiểu huynh đệ đang căng cứng của mình, khó nhịn dục hỏa.
“Ngươi nợ trẫm bảy tháng lẻ sáu ngày, nửa tháng này ngươi phải nghĩ cách mà đền bù cho trẫm đi.” Tần Ca nhếch khóe miệng, trong lúc vô ý khiêu khích lại làm cho huyết mạch của Ngũ Tử Ngang dâng trào. Hắn lui ra sau một chút, lại một lần nữa khom người xuống.
“Ngô ân….” Ngũ Tử Ngang thở hắt ra một cách thoải mái, hắn cầm lấy nam căn của mình. Tuy rằng rất thoải mái, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận để Tần Ca giao hợp bằng miệng cho hắn.
Kéo tay của Ngũ Tử Ngang ra, Tần Ca đem nam căn của Ngũ Tử Ngang đặt thật sâu vào trong miệng.
“Tần Ca…..đừng như vậy…..Hoàng Thượng của ta….”
Tần Ca nắm lấy hai tay của Ngũ Tử Ngang, không cho đối phương quấy rối, tận tình nhấm nháp dương v*t của Ngũ Tử Ngang, hắn thích như vậy, thích chính mình có thể làm cho Ngũ Tử Ngang lâm vào khoái cảm tột độ như thế.
“Hoàng Thượng…..Nga, bảo bối, Tần Ca của ta….”
Ngũ Tử Ngang nói năng lung tung, thắt lưng cũng không thể tự chủ mà liên tục cử động. Nhìn Tần Ca nuốt vào rồi nhả ra dục vọng của hắn, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Ca ửng đỏ, định lực của Ngũ Tử Ngang chỉ trong nháy mắt liền sụp đổ. Nâng cằm của Tần Ca lên để cho người nọ nhả ra dục vọng của mình, Ngũ Tử Ngang dùng sức đem Tần Ca kéo vào lòng, xoay người đè ép đối phương.
“Ngươi tiếp tục liếm thêm hai ba cái nữa thì ta sẽ bắn ngay lập tức.” Hung hăng hôn Tần Ca, Ngũ Tử Ngang nâng một chân của người nọ lên, tiến vào hang động vẫn sưng đỏ của Tần Ca theo tư thế nằm nghiêng.
“Ngươi cũng….ân ngô, rất, bất lực….”
“Cũng do cái tên yêu tinh này!”
Ngũ Tử Ngang nghiến răng nghiến lợi mà ngăn chặn miệng của Tần Ca, vậy mà dám nói hắn bất lực!
Những tiếng rên rỉ của khoái cảm vào đêm hôm qua lại một lần nữa được vang lên, không kiêng nể mà nói ra những lời dâm ngôn uế ngữ, Ngũ Tử Ngang cùng Tần Ca chìm đắm trong tình triều. Hắn sẽ không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì trong vòng nửa tháng vụng trộm này, mà chỉ muốn hầu hạ Tần Ca, làm cho Tần Ca hưởng thụ vui sướng.
————-