Giữa tháng 7 thì có kết quả trúng tuyển. Ngày kiểm tra kết quả, Lộ Nam Tâm làm ổ trong ngực Cố Trầm Quang ngủ vù vù. Cố Trầm Quang vừa ôm cô, thỉnh thoảng lại cúi đầu hôn hai cái, vừa cách 10 phút thì gọi một cuộc điện thoại kiểm tra.
Thật ra thì anh không lo lắng, thậm chí không có cảm giác hồi hộp. Nguyện vọng lúc nộp là anh cùng cô điền, tổng cộng có mười trường, chín ở Bắc Kinh, một ở Thiên Tân, ước chừng không thể rời bỏ anh, như vậy là tốt rồi.
Hơn nữa lấy thành tích của cô gái nhỏ, nguyện vọng đầu tiên đoán chừng là không thành vấn đề. Như vậy tốt nhất, có thể có chuyện để cho cô vui vẻ. Mấy ngày nay, tâm tình của cô quá mức đè nén.
Nghĩ như vậy, Cố Trầm Quang tùy ý liếc mắt, không sai biệt lắm, anh cầm điện thoại di động lên, tiếp tục gọi.
Đã có kết quả.
Cho dù không để tâm, nhưng khoảnh khắc nghe đến báo cáo kết quả, trái tim không tự giác căn thẳng, hung hăng nhảy thình thịch.
Bình ổn lại hô hấp, một bàn tay chậm rãi vuốt ve gương mặt cô gái nhỏ, một tay cầm điện thoại di động, lẳng lặng nghe giọng nữ trong điện thoại công thức hóa báo cáo kết quả.
Một môn xong đến một môn, cuối cùng là tổng số điểm.
......
Hô...... Cố Trầm Quang thở phào nhẹ nhỏm.
Số điểm thậm chí còn cao hơn một chút so với dự liệu, nguyện vọng đầu tiên khẳng định không có vấn đề gì rồi. Cố Trầm Quang yên lặng cười, ngón tay cọ xát khuôn mặt của Lộ Nam Tâm, một cái lại một cái hạ xuống. Năng lực đề kháng trường thi của cô gái nhỏ cũng không tệ lắm.
Lộ Nam Tâm từ từ tỉnh lại —— gương mặt bị Cố Trầm Quang mài đã lâu, có chút ửng đỏ đau. Cô vươn tay cầm lấy bàn tay của anh, phòng ngừa anh lại cử động nữa. Chớp chớp mắt, nhìn lên người đàn ông đang cười đến vui vẻ trước mặt, không chắc chắn hỏi: “…… Sao vậy?”
Tâm tình của Cố Trầm Quang hiển nhiên rất tốt. “Kết quả có rồi.”
“A?” Lộ Nam Tâm cả kinh, lập tức từ trên đùi anh bò dậy, quỳ ở phía trên. Mới vừa rồi còn mơ mơ màng màng, trong nháy mắt đôi mắt mở thật lớn. “Như thế nào như thế nào? Có đậu không?”
Cố Trầm Quang nhướn mi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”
Anh hỏi như thế, cô nghiêng đầu trầm tư hai giây, có chút chần chờ. “Là đậu….. đi.”
“Ừ.” Cố Trầm Quang, “Đậu rồi.”
"Thật?!" Người nào đó trong nháy mắt hai mắt tỏa sáng.
Cố Trầm Quang bật cười, cũng không tiếp tục trêu chọc cô, chậm rãi báo lại điểm số của cô, từng môn cho đến điểm tổng cộng, không sai sót chút nào.
Lộ Nam Tâm vừa nghe anh báo tổng số điểm liền vui mừng, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ biết ngồi trên đùi anh vui vẻ cười khúc khích. Cố Trầm Quang bị cô cười, trong lòng ngứa ngáy, tâm niệm vừa động, đầu liền chậm rãi tiến gần, muốn hôn cô.
Còn chưa chạm đến, chỉ thấy cô nhíu mày.
Anh dừng lại, “Như thế nào? Còn chưa xác định?”
Lộ Nam Tâm gật đầu, buồn rầu, bắt đầu quan tâm vớ vẩn. “Anh nói, em có thể bị đổi nguyện vọng hay không?”
Cố Trầm Quang kiên định gật đầu, “Thật, chuyên ngành của em là chuyên ngành có điểm chuẩn thấp nhất trong trường, sợ cái gì?”
...... Được rồi, cũng đúng.
Lộ Nam Tâm báo chính là chuyên ngành lịch sử. Chính xác mà nói là lịch sử nhà Thanh. Chuyên ngành lệch môn gần như làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, Lộ Nam Tâm lại nhất định muốn báo danh.
Lúc Cố Trầm Quang vừa nhìn thấy, trong lòng cũng có chút chần chờ, hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm chỉ tiêu thu nhận mười học sinh.
Không nghĩ ra, trực tiếp hỏi cô. “Nghĩ như thế nào lại báo danh cái này?”
Lộ Nam Tâm một vẻ mặt đương nhiên. “Em cảm thấy lịch sử rất tốt nha.”
"Tốt ở chỗ nào?" Ít người cho nên áp lực cạnh tranh ít sao?
Lộ Nam Tâm ngồi bên cạnh cầm bút tô một vòng lại một vòng phần chuyên ngành. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang, ánh mắt sáng ngời lại nghiêm túc. “Bởi vì lịch sử rất dịu dàng, sẽ không dễ dàng thay đổi, cùng vứt bỏ. Rất ôn hòa, cũng rất thâm thúy. Giống như là đang học một định luật, nhưng lại có thể từ trong chút định luật này, tìm được quan điểm của bản thân.”
Lộ Nam Tâm không thích những môn học cứng nhắc, cũng không hy vọng sau này bản thân sẽ làm những công việc như vậy.
Dù cho xem qua rất nhiều sách, nhưng thân là một người đàn ông xuất thân từ khoa học tự nhiên, bây giờ Cố Trầm Quang không thể lý giải được suy nghĩ trong lòng của cô gái nhỏ này. Anh nhìn cô, trong lòng tràn đầy mờ mịt lại còn giả bộ nghiêm túc.
Lộ Nam Tâm vẫn rất hiểu rõ con người Cố Trầm Quang, nhìn một cái liền biết, nên không hiểu vẫn là không hiểu. Suy nghĩ một chút, cho anh ví dụ.
"Tỷ như cuộc chiến Mục Dã. Sách sử ghi lại, là cuộc chiến vang danh lấy ít địch nhiều, Chu Liên Quân lấy 4.5 vạn người đánh lui 17 vạn đại quân của Thương Triêu. Nghe qua rất là lợi hại có đúng hay không?”
"Nhưng có người nói, 17 vạn đại quân của Thương Triêu có rất nhiều người là nô lệ cùng người bị bắt làm tù binh. Khả năng phản bội cũng cao. Hoặc giả việc Chu Liên Quân lấy ít thắng nhiều rất đáng giá chất vấn.” Cố Trầm Quang nghe tới đây cũng biết.
Lộ Nam Tâm tiếp tục: “Nhưng mà anh thử nghĩ, nếu như anh là chủ soái hoặc là nhất quốc chi quân, anh sẽ dùng nô lệ đi đánh một trận chiến quan trọng như vậy hay sao? Nói cách khác, anh sẽ giao sự suy vong của cả quốc gia cho đám nô lệ anh chưa bao giờ đối xử tử tế cùng tù binh của nước khác hay sao? Sự thật rất rõ ràng, nô lệ cùng người bị bắt làm tù binh trên chiến trường, khả năng phản bội còn cao hơn khả năng anh dũng tác chiến. Thương Trụ Vương dù có ngu ngốc đi chăng nữa cũng không thể không biết.”
Lộ Nam Tâm muốn tiếp tục nói, đây chính là nói, sử sách ghi lại theo quan niệm cá nhân, gọi là niềm vui thú lịch sử.
Không đợi cô mở miệng, anh đã đi trước chậm rãi phun ra mấy chữ. “Anh không biết.”
"...... A?" Lộ Nam Tâm nghe không hiểu.
Cố Trầm Qaugn liếc nhìn Lộ Nam Tâm một cái, nói: “Dùng người thì không nên nghi ngờ người. Nghi ngờ người thì không dùng người. Anh nói, nếu như đổi lại là anh, anh không biết. Anh sẽ không tin tưởng người không đáng giá để tin tưởng.”
Đây là nguyên tắc hàng đầu của một người luật sư.
"......"
Rõ ràng là nên châm chọc lý trí quá rõ ràng của người học luật không hiểu mục đích lời cô nói, nhưng mà Lộ Nam Tâm nhìn Cố Trầm Quang bình tĩnh thong dong khạc ra những lời này, như thế nào lại chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên “thình thịch” kia chứ......
Nhưng Cố Trầm Quang giống như nhận ra ưu điểm lịch sử cô nói, gật đầu, tiếp tục hỏi: “Như vậy tại sao phải là lịch sử thời nhà Thanh?”
"......" Lộ Nam Tâm cũng không muốn nói là bởi vì khi còn bé cô xem quá nhiều lần phim 《 Hoàn Châu Cách Cách 》vì vậy không khỏi nảy sinh yêu thích đối với triều Thanh.
Cô không trả lời được, anh cũng không ép buộc. Trầm tư trong chốc lát, rốt cục Cố Trầm Quang vuốt cằm. “Được rồi.”
Thật ra thì coi như cô không giải thích, anh như thế nào có thể không đồng ý chứ?
Cuộc sống có quá nhiều sóng ngầm, quá nhiều kinh sợ, vì vậy chuyên ngành tương lai cũng theo bản năng muốn chọn lựa một cái vĩnh viễn không thay đổi.
Anh làm sao có thể không hiểu.
Dù không nhớ ra được cuộc chiến Mục Dã vì cái gì, không hiểu cách dùng binh của Thương Trụ Vương, không biết lịch sử như thế nào dịu dàng cùng thâm thúy. Nhưng anh sẽ không không hiểu cô.
8 năm làm bạn, một cái nhăn mày một nụ cười, đều khắc vào trong xương tủy.
————
Trường đại học của Lộ Nam Tâm cách nhà trọ của Cố Trầm Quang không tới nửa tiếng đi xe.
Hai người đều rất hài lòng, còn đi qua xem mấy lần trước kia vào học.
Ngày nghỉ quá dài, Cố Trầm Quang sợ Lộ Nam Tâm một mình ở nhà nhàm chán, có thời gian liền mang cô đến công ty luật đợi. Dần dần lâu ngày, người ở công ty luật cũng biết Lộ Nam Tâm là bạn gái nhỏ của Boss đẹp trai khí độ phi phàm không thể xâm phạm.
Bình thường mặc dù Cố Trầm Quang không thích nói chuyện, nhưng cũng không có dáng vẻ gì của một ông chủ, cũng không có thói quen phê bình hay trừ tiền lương của công nhân viên. Đối với cấp dưới, mặc dù có chút xa cách nhưng thái độ vẫn rất ôn hòa. Vì vậy, ánh mắt những người đó nhìn Lộ Nam Tâm không chút che đậy.
Nói nhảm, cho tới bây giờ người vui buồn không lộ, cao không thể chạm, ngay cả nói nhiều hơn nửa câu cũng không có, lại đột nhiên dẫn theo một cô gái nhỏ mềm mại xinh xắn đặt trong phòng làm việc, cưng chiều đến đặt ở đầu quả tim còn sợ té, ai mà không hiếu kỳ chứ.
Đây là chuyện bình thường của con người.
Mà Cố Trầm Quang từ trước đến nay đối với chuyện Lộ Nam Tâm đỏ mặt, cũng cảm thấy cực kỳ vui tai vui mắt. Vì vậy cũng liền tùy ý bọn họ, thỉnh thoảng thậm chí còn khẽ cười, biểu lộ ủng hộ.
Lộ Nam Tâm: "......"
Cho nên nói không muốn.
Lần đầu tiên Cố Trầm Quang mang Lộ Nam Tâm đến, cô liền không muốn, nói thật xấu hổ, bị nhiều người như vậy vây xem.
Cố Trầm Quang khí định thần nhàn bôi kem chống nắng lên mặt cho cô, “Một mình em ở nhà quá lâu, muốn mốc meo luôn rồi.”
Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn giơ cánh tay phải lên, để cho anh bôi kem chống nắng, không phục nói: “Em có thể đi ra ngoài chơi mà.”
Cố Trầm Quang cúi đầu kiên nhẫn bôi kem chống nắng, thoa đều, một chút khe hở cũng không chừa lại. Nghe Lộ Nam Tâm nói vậy đầu cũng không nâng lên, chỉ khẽ nhíu mày. “Một mình em đi ra ngoài chơi?”
Hình như là có chút thê thảm.
Lộ Nam Tâm vì vậy không chút nghĩ ngợi bật thốt lên: “Em có thể tìm Chu Tần.”
Lời mới ra miệng, Lộ Nam Tâm cũng biết không đúng, lực đạo trên cánh tay chợt mạnh hơn. Cô chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên, khuôn mặt người trước mắt đã đen thùi.
Cô nuốt nước miếng một cái, thành thật không lên tiếng, đưa cánh tay phải ra.
Đều do trước đó cô đều cùng Chu Tần đi ra ngoài chơi, đến bây giờ đơn giản đều là thói quen theo phản ứng. Bạn bè ít quá đúng là đau khổ.....
Cố Trầm Quang rất nhanh thoa xong cánh tay trái, cầm mũ che nắng đội lên đầu Lộ Nam Tâm, không nói một câu dư thừa liền trực tiếp đi ra cửa.
Lộ Nam Tâm yên lặng lần nữa ngẩng đầu lên liếc Cố Trầm Quang một cái.
Ưmh...... Mặt vẫn còn đen thùi.
Cho đến khi cô đứng trong công ty luật, bị đám đồng nghiệp của anh đùa giỡn đến khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt anh mới hơi bình thường lại, lông mày cũng giãn ra, rõ ràng là vui vẻ.
Thấy Lộ Nam Tâm bị đùa giỡn không sai biệt lắm, Cố Trầm Quang mới đại phát từ bi đưa tay ra cứu, thản nhiên kéo cô gái nhỏ đang xấu hổ vào phòng làm việc.
Cửa đóng lại, mặt Lộ Nam Tâm vẫn còn đỏ, vừa định lên án anh thấy chết không cứu, vừa ngẩng đầu lên, liền bị anh áp vào trên cửa, thân mật ngăn chặn môi.
......
Vừa hôn xong, Lộ Nam Tâm mềm nhũn trong lòng Cố Trầm Quang, quả đấm nhỏ như có như không hạ xuống trên lồng ngực anh.
Cố Trầm Quang kéo tới gần, hôn một cái ở khóe miệng cô, mở miệng, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn: “Tự tìm chỗ ngồi, bên kia có sách.”
Lộ Nam Tâm lập tức từ trong ngực anh chui ra ngoài, quét mắt xung quanh một vòng, liền chọn trúng mảnh đất ngoài ban công của anh. Chạy tới chọn một quyển sách, đi sang ngồi. Từ sáng vẫn đợi đến tối, chỉ có buổi trưa cùng anh đi ra ngoài ăn bữa cơm, thời gian còn lại hoàn toàn không có di chuyển.
Ngày hôm sau Cố Trầm Quang sai người đổi lại bộ bàn ghế.
Trên ghế lót một tầng thảm mềm thật dầy, nằm lên trên hoàn toàn như rơi vào đám mây, thoải mái có thể so với chiếc giường mềm mại nhất.
Người có chất lượng giấc ngủ không tốt giống như Lộ Nam Tâm, nằm vào, không đến 10 phút là có thể an tâm ngủ.
......
Cố Trầm Quang nhìn tài liệu trong tay, ánh mắt không tự chủ được dời sang người đang ngủ say bên cửa sổ.
Anh đi tới, cúi đầu nhìn. Cô gái nhỏ ngủ đến cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ đều hồng hồng, khẽ khàng đóng mở, hô hấp đều đều.
Anh nhìn một chút liền nửa ngồi chồm hổm xuống, cũng có chút mệt mỏi.
Cố Trầm Quang không chút do dự, giống như chuyện đương nhiên nhẹ nhàng ôm người lên, tự bản thân anh nằm xuống, ôm cô gái nhỏ đang ngủ say nằm trên người mình.