Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 50



Lộ Nam Tâm còn đang mơ ngủ liền bị Cố Trầm Quang kéo đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.

Lấy số, chờ đợi gọi số, đưa giấy cho Cố Trầm Quang để anh giúp điền, sau đó ký tên, tiếp theo bị xách đi chụp hình.

Sau lưng treo tấm vải đỏ, Lộ Nam Tâm bị ép đối diện với người đàn ông cầm ống kính đen thùi lùi, cho đến khi người bên cạnh ghé vào bên tai cô cười nói: “Cười lên một cái!”

Lộ Nam Tâm: “À.”

Sau đó cười một cái.

Người đàn ông chụp hình: “Ôi chao, ai, ôi, tốt! Tiểu tử thật là đẹp trai! Ôi chao, ai, ôi tốt tốt tốt! Được rồi!”

Lấy hình.

Ngồi ở trên cái ghế nhỏ, đối diện là người đàn ông trẻ tuổi trịnh trọng hỏi: “Lộ tiểu thư, xin hỏi cô là tự nguyện gả cho Cố tiên sinh sao?”

Lộ Nam Tâm ngây ngốc, trả lời: “Đúng vậy.”

“Vậy Cố tiên sinh, xin hỏi anh là tự nguyện cưới Lộ tiểu thư làm vợ sao?”

Cố Trầm Quang đưa một tay qua, nắm chặt tay Lộ Nam Tâm trong lòng bàn tay, ngẩng đầu, bên môi là nụ cười vui vẻ chói lọi: “Đúng vậy.”

Lộ Nam Tâm giống như trong nháy mắt từ trong ngây ngốc hồi hồn.

Người đối diện đã “cụp cụp” đóng dấu.

Hai quyển sổ đỏ tươi được đưa tới.

Cố Trầm Quang đưa cái tay trống không còn lại nhận lấy, giống như là sợ mất mà nắm chặt, một tay khác còn cầm chặt tay bà xã bé nhỏ của mình.

Ý cười trên khóe môi không khống chế được phóng đại, không ngừng tiếp tục phóng lớn. Thời điểm anh mở miệng nói chuyện, giọng nói đã khàn khàn: “Đi, bảo bối, chúng ta về nhà.”

Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn hai quyển sổ đỏ trong tay anh, ngoan ngoãn cùng đi theo.

Ra cửa, Lộ Nam Tâm giật nhẹ Cố Trầm Quang: “Cho em nhìn một chút.” Nói xong chỉ chỉ hai quyển sổ đỏ trong tay anh.

Cố Trầm Quang dắt tay cô, tiếp tục đi: “Vào trong xe lại nhìn, không sẽ bị rớt, ngoan.”

Lộ Nam Tâm: “.................”

Vào trong xe, ngồi xong, đóng cửa xe, hai người cũng không gấp đi, liền vùi ở trong xe nhìn hai quyển sổ đỏ vừa mới lĩnh.

Cố Trầm Quang cầm hai quyển sổ đỏ nhìn chằm chằm mười mấy phút đồng đồ, lật tới lật lui hai quyển sổ đỏ, lại lật tới lật lui. Bị Lộ Nam Tâm bắt được, lúc này mới thỏa mãn đưa cho cô.

Đổi sang Lộ Nam Tâm nhìn.

Ngón tay nhẹ nhàng mở ra phần bìa đỏ tươi bên ngoài, ánh mắt rơi vào ảnh chụp đỏ rực của hai người. Cố Trầm Quang không thích chụp hình, cho nên hai người rất ít chụp hình chung, đây là một trong những bức ảnh ít ỏi đó.

Anh cười không nhiều, chỉ đủ tiêu chuẩn lộ tám cái răng.

Lộ Nam Tâm nghiêm túc điếm qua.

Cô nhìn bức hình hai người đều cười rạng rỡ, cảm giác cả cuộc đời này đều đặt tại ngay trước mắt.

Bỗng nhiên một giọt nước mắt lớn “tách” một tiếng rơi xuống.

Cố Trầm Quang sửng sốt, vội hỏi: “Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại khóc? Hử?”

Bên cạnh, Lộ Nam Tâm mềm nhũn chợt nhào vào trong ngực anh, trong tay còn cẩn thận cầm hai quyển sổ đỏ.

Cô làm ổ trong ngực anh, nức nở lên tiếng, gần như nỉ non: “Cố Trầm Quang, Cố Trầm Quang, em thích anh đã 10 rồi…….”

Thích nhiều năm như vậy, nhớ mãi không quên, từ cẩn thận đến không chút kiêng kỵ, từ ngây ngô đến thành thục, cô rốt cục gả cho anh.

Gả cho người cô nửa đời yêu.

Đến cuối cùng, thật sự là anh, đạp mây đến cưới cô.

————

Hôn lễ là nửa năm sau khi Lộ Nam Tâm tốt nghiệp đại học.

Một ngày trước là buổi lễ tốt nghiệp, sau một ngày là hôn lễ.

Bận tối mày tối mặt.

Hôn lễ tổ chức rất lớn, người lớn nhà họ Cố nhiều đến mười mấy người, vẻ mặt Cố Trầm Quang tươi cười mang theo Lộ Nam Tâm lần lượt giới thiệu với bọn họ. Nhìn cô theo anh chào từng người một.

Anh gọi một tiếng mẹ, liền cũng là mẹ cô. Anh gọi một tiếng cậu, liền cũng là cậu cô.

Loại cảm giác này, Cố Trầm Quang cảm thấy hạnh phúc lệ nóng tràn đầy.

Phù rể Phương Tuấn Thừa liếc người đàn ông với nụ cười không lúc nào tắt trên môi ngày hôm nay, rất là hâm mộ, ghen tỵ hừ một tiếng: “Ngây thơ!”

Lập tức cánh tay liền bị người không khách khí đánh một cái.

Hắn không hiểu nghiêng đầu, liền nhìn thấy cô dâu phụ mặc váy trắng cúp ngực bên cạnh, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị rượu cồn tiêm nhiễm đỏ ửng, đôi mắt vừa to vừa tròn, miệng nhỏ hồng hộc đóng mở thật nhanh, mắng hắn: “Anh nói người nào ngây thơ đó?”

Phương Tuấn Thừa chợt nhíu mày: “Cố Trầm Quang, mắc mớ gì tới cô?”

Trong nháy mắt cô gái nhỏ càng trừng mắt lớn hơn: “Đó là người của Nam Tâm nhà chúng tôi, không thể mắng.”

“Tôi thích.”

Cô gái nhỏ nhìn thấy bộ dáng này của Phương Tuấn Thừa, không chút khách khí, khuôn mặt trắng nõn giống như bánh bao mềm nhũn non nớt tiến lại gần nói: “Tôi nghiêm túc!”

“........”

Phương Tuấn Thừa nhìn, xuy một tiếng cười: “Hiện tại người chưa thành niên cũng có thể làm phụ dâu rồi sao?”

“?”

“Vừa mới tốt nghiệp vườn trẻ hử?”

“?”

Nhìn khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc của cô gái nhỏ nào đó, Phương Tuấn Thừa thở dài, không có ý định giảng đạo lý cùng một cô gái nhỏ uống rượu say: “Đừng uống nữa, cô gái nhỏ uống nhiều rưượu không tốt.”

Cô gái nhỏ nào đó không phục, ưỡn ngực một cái: “Nhưng tôi là dâu phụ!”

Ánh mắt Phương Tuấn Thừa lơ đãng liếc mắt nhìn hai quả anh đào trước ngực cô gái, sau đó dời mắt đi, thờ ơ nói: “Ừ, tôi là phù rể, chuyện ngăn cản rượu vì phụ dâu là chuyện đương nhiên.”

“...... Thật sao?”

Bàn tay thon dài của người đàn ông thuận đường nhận lấy ly rượu trắng chú rể đưa tới trước mặt, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch. Như cười như không nhếch miệng cười: “Thật.”

......

Chờ kính rượu tất cả các bàn xong, Quả Quả coi như còn thanh tỉnh, nhưng Phương Tuấn Thừa bên cạnh đã say đến khuôn mặt đẹp trai đều đỏ ửng cả rồi. Cố Trầm Quang xoay người chuẩn bị đưa con quỷ say này về nhà.

Quả Quả đi theo phía sau anh chuẩn bị đi tìm Lộ Nam Tâm —— Cô cũng có chút choáng, đoán chừng chống đỡ không được bao lâu. Nói với Lộ Nam Tâm một tiếng, về sớm cũng không phải là cô không có nghĩa khí.

Phương Tuấ Thừa ngồi trên ghế, ánh mắt quét qua cặp chân nhỏ non mềm như trẻ sơ sinh của cô gái nhỏ, đầu óc nặng trịch, lời đã ra khỏi miệng: “Cô tên gì?”

Quả Quả quay đầu lại, không giải thích được, chỉ chỉ chính mình, hỏi: “Tôi sao?”

Phương Tuấn Thừa nháy mắt mấy cái, bày tỏ, không sai chính là cô.

Cô gái nhỏ cười một tiếng, lộ ra tám cái răng, dưới ánh đèn trắng chiếu sáng lấp lánh: “Tôi tên Quả Quả.”

Phương Tuấn Thừa giật mình trong chốc lát, giống như là cố gắng ghi nhớ cái tên này vào trong cái đầu đang nặng trịch hiện tại. Hồi lầu thấp giọng “À.” Một tiếng.

Lần nữa giương mắt nhìn, thì bóng dáng cô gái nhỏ nào đó đã không còn.

Cố Trầm Quang mang người xuống, mặc áo khoác vào cho Phương Tuấn Thừa xong, liền sắp xếp tài xế đưa hắn về nhà.

Dùng lực vỗ bả vai hắn: “Cám ơn. công thần.”

Phương Tuấn Thừa dựa vào trên người người tới, phí sức giãy giụa ánh mắt, khí phách mười phần nói: “Không cần cám ơn, chúc cậu tối nay đêm động phòng hoa chúc thành công viên mãn, một năm ôm hai đứa.”

“...... Miệng đầy lời vô vị.” Cố Trầm Quang ôm lấy Lộ Nam Tâm sắc mặt ửng hồng: “Nhanh trở về đi thôi, nhớ tắm rồi hãy ngủ tiếp.”

Phương Tuấn Thừa rất nhanh bị người lôi đi.

Lộ Nam Tâm giật nhẹ Cố Trầm Quang, tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em đi theo mẹ nói chuyện một lát.”

Mấy ngày trước Lộ Nam Tâm nói chuyện hôn lễ với Diệp Cửu. Ngày hôm qua bà vừa mới đến Bắc Kinh, ngày mai liền lên máy bay trở về. Dù thế nào Lộ Nam Tâm cũng không giữ bà lại được.

Vào lúc này cô dĩ nhiên muốn nắm bắt thời gian nói mấy câu với mẹ.

Cố Trầm Quang gật đầu, đi vào.

Trước lúc cô xoay người, anh bắt được tay cô, để sát vào, thấp giọng nói: “Nhớ ăn một chút gì đó, đừng để bụng đói.”

Lộ Nam Tâm ngửa đầu, nhìn lên khuôn mặt đẹp trai quen thuộc trước mặt, ánh mắt sáng như ngọc, cong mắt cười một tiếng,

“Dạ.”

Sau đó liền bỏ tay anh ra, kéo váy đi tìm mẹ tán gẫu.

Cố Trầm Quang hứng thú nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, bất đắc dĩ nhếch môi cười cười, bên trong đôi mắt tràn ngập cưng chiều.

————

Buổi tối trở về nhà.

Đêm tân hôn.

Lộ Nam Tâm ở trong phòng tắm, cắn môi nhìn thứ đồ Quả Quả nhét vào tay cô, mặt đỏ bừng.

Nghiêng đầu nhìn một chút vào chiếc gương trên bàn trang điểm, cô gái nửa thân trần, sắc mặt cực kỳ hồng, da thịt trắng nõn bên dưới phiếm ánh sáng dịu dàng.

Lộ Nam Tâm cắn răng một cái, mặc!

Vì vậy 10 phút sau, Cố Trầm Quang ngồi yên trên giường lớn, nghe tiếng phòng tắm vang lên liền nghiêng đầu qua, đến khi nhìn rõ người nào đó mè nheo bên trong nảy giờ đi ra thì ánh mắt nhanh chóng trầm xuống, đen không thấy đáy.

—— Bà xã nhỏ đêm tân hôn, mảnh yếm đỏ rực thêu uyên ương nghịch nước mặc trên người. Màu da trắng nõn được tôn lên bởi chiếc áo yếm màu đỏ rực, non mềm giống như là cô gái làm từ nước. Hai cặp gò bồng phập phồng trước ngực, sợi dây yếm vòng qua cái cổ trắn nõn thon dài, thắt tại phía sau. Trước ngực nửa che nửa hở, cặp vú đầy đặn bị cái yếm mỏng manh bao bọc, lộ gần phân nửa, miêu tả sinh động.

Xuống phía dưới, cặp chân bóng loáng nom mềm, giữa hai đùi là một miếng vải màu đỏ, che lại vùng đất làm cho người ta nghĩ đến nhất trên cơ thể. Một bên nhẹ nhàng thắt một cái nơ con bướm, phảng phất kéo một cái liền tuột xuống.

Cố Trầm Quang thoáng chốc cảm thấy cả người toàn là lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.