Lúc này đang là những ngày cuối cùng của mùa hè, tiết trời chuẩn bị nhập thu nên lá cây cũng bắt đầu nhiễm màu vàng úa.
Người của Thôi Hạo quả nhiên đào được một chiếc hộp dưới gốc cây hoa quế trong sân viện tại phủ của Trần Trì, mà trong chiếc hộp này chính là chứng cớ tham ô trong nhiều năm của Lư Thượng Thanh.
Thế nhưng không biết tại sao Lư Thượng Thanh lại nhận được tin tức rồi ngay sau đó liền thắt cổ tự sát. Trong đêm xảy ra vụ việc thì không có một ai nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, thời điểm phát hiện ra Lư Thượng Thanh thì thi thể hắn cũng đã lạnh ngắt.
Còn tin tức truyền đến tai Phương Duệ chính là Lư Thượng Thanh vì sợ tội nên tự sát. Sau cái chết của Lư Thượng Thanh thì Phương Duệ đến cơm cũng đều không muốn ăn, hắn chỉ cho người đi truyền Thượng thư bộ Lại — Cố Trường Khanh tiến cung.
Thế nên ngoại trừ Thẩm Ngọc thì còn có Cố Trường Khanh ở đại nguyên điện cùng thương nghị vụ việc suốt một canh giờ. Cuối cùng lệnh được truyền ra bên ngoài dù Lư Thượng Thanh đã tự sát thì việc công vẫn cứ phải làm, vụ án một ngày không có kết quả thì lại tiếp tục điều tra và phải điều tra rõ ràng xem Lư Thượng Thanh rốt cuộc đã tham ô bao nhiêu tiền, rồi số tiền tham ô này bắt đầu từ đâu đều phải điều tra triệt để.
Lần này người nhận phụ trách vụ án không phải là Thôi Hạo của Đại Lý tự, cũng không phải là Thẩm Ngọc mới trở về từ Đại Lý tự mà là người mới nhậm chức Thượng thư bộ Lại – Cố Trường Khanh.
Khi Cố Trường Khanh biết được bản thân mình được bệ hạ trọng dụng thì không khỏi thụ sủng nhược kinh, chính vì vậy hắn liền thầm nhủ với lòng là phải phát huy hết khả năng vì bệ hạ.
Lúc Thẩm Ngọc vừa về đến bên ngoài phủ Thái Bảo thì đã là buổi chiều. Vì suốt một ngày chỉ mải bàn bạc vụ án của Lư Thượng Thanh nên nàng chưa có bỏ cái gì vào bụng, đang lúc nàng muốn hồi phủ dùng cơm thì Lôi Thanh Đại ở cách vách dường như cũng vừa trở về.
Đến khi nhìn thấy xe ngựa của Thẩm Ngọc thì Lôi Thanh Đại liền sải bước lại gần, trên mặt mang theo ngạc nhiên cùng mừng rỡ:
“He he, Thẩm Ngọc! Mới nửa tháng không thấy mà nhìn ngươi đã béo lên rồi kìa.”
Nghe được thanh âm như sấm rền bên tai thì dù Thẩm Ngọc không cần xoay người lại thì cũng có thể biết được người này là Lôi Thanh Đại.
Thẩm Ngọc cũng không phải là người thích ghi thù, nếu nói ghi thù thì mấy chuyện hư hỏng của Lôi Thanh Đại cũng không đủ để nàng ghi thù hơn nửa tháng, muốn ghi thù thì đó cũng là ghi thù cái tên xú tiểu tử Cổ Minh không biết xấu hổ kia.
Thẩm Ngọc xoay người lại rồi nhìn Lôi Thanh Đại với vẻ mặt bình bình đạm đạm, sau đó nàng hỏi:
“Lôi đại tướng quân mới từ bên ngoài trở về sao?”
Lôi Thanh Đại thấy Thẩm Ngọc không còn ghi thù với mình thì hắn liền có chút ngượng ngùng mà sờ sờ đầu rồi toét miệng cười “Ha ha ha”, một nụ cười nhìn đến là ngu đần:
“Bệ hạ giao cho ta một tiểu đội lười nhác với số lượng một trăm người và bảo ta phải dùng thời gian ba tháng để huấn luyện ra một đội quân khiến bệ hạ hài lòng.”
Nếu là người mà Lôi Thanh Đại coi trọng thì hắn sẽ chẳng bao giờ ghi thù, đương nhiên lý do mà hắn coi trọng hoàn toàn khác với lý do của Phương Duệ. Lôi Thanh Đại vừa ý Thẩm Ngọc vì Thẩm Ngọc làm người ngay thẳng, không hề dối trá như mấy mệnh quan trong triều đình trên mặt nói một đằng nhưng trong lòng lại làm một nẻo.
Hơn nữa Thẩm Ngọc còn là người có thù tất báo nên điểm này khiến Lôi Thanh Đại phải bội phục, mà hắn thì lại rất thích loại tính cách này.
Lôi Thanh Đại kỳ thực là kiểu người hôm nay có thể ầm ĩ hung hăng nhưng ngày hôm sau liền có thể nâng chén rượu nói nói cười cười.
Mà khi nghe Lôi Thanh Đại nói bệ hạ để hắn huấn luyện một tiểu đội lười nhác thành tinh anh thì khoé miệng Thẩm Ngọc liền khẽ nhếch lên. Nàng thầm nghĩ bệ hạ là đang kiếm việc cho Lôi Thanh Đại làm để hắn đỡ phải đi khắp nơi gây tai hoạ mà thôi.
Thế nhưng chính Thẩm Ngọc lại không ngờ rằng sau này Lôi Thanh Đại lại có thể huấn luyện ra một đội quân tinh anh mạnh mẽ nhất.
“Rất lâu rồi ta không có cảm giác mãnh liệt như lúc này, thời điểm huấn luyện một trăm người phế nhân kia thì tâm tình ta liền kích động giống như trở lại mấy năm về trước khi bắt đầu huấn luyện đám thủ hạ chỉ biết ăn nhậu chơi bời.”
Thẩm Ngọc cười cười: “Ngươi cao hứng là tốt rồi.”
Lôi Thanh Đại mà cao hứng thì chỉ khổ một trăm người sâu mọt được lựa chọn tỉ mỉ từ trong quân đội mà thôi. Trong số những người này cũng có không ít công tử thế gia, lúc tiến vào quân doanh thì bọn họ đều có chung suy nghĩ là vào đây chỉ cần ngồi chờ được phát cơm ăn…thế nhưng kết quả lại sinh không đúng thời nên hết lần này đến lần khác bọn họ đều gặp phải Lôi Thanh Đại với song lưu tinh chuỳ trên tay, mỗi một đầu của lưu tinh chuỳ cũng phải nặng hơn bốn trăm cân, tổng hai đầu cộng lại chính là hơn tám trăm cân. Vậy mà Lôi Thanh Đại lại có thể đùa giỡn trên tay rất là nhẹ nhàng nên khiến cho một lũ sâu mọt trẻ tuổi trong quân doanh sợ hãi đến tè cả ra quần.
“Ui da, mải nói chuyện với ngươi nên ta quên mất mình phải trở về để tắm rửa rồi thay một bộ đồ khác, sau đó ta còn phải quay về quân doanh nữa. Mấy tên xú tiểu tử này chỉ cần ta rời đi một chút là ai nấy đều giống như con la cứ ì ạch một chỗ không chịu động. Hiện tại đã huấn luyện được nửa tháng trong thời gian hạn định ba tháng nên ta không thể để bệ hạ thất vọng được. Thẩm Ngọc, ta đi trước đây, lần sau lại tán gẫu với ngươi.” Lôi Thanh Đại nói xong liền vội vã đi về hướng phủ tướng quân.
Nhìn bóng lưng của Lôi Thanh Đại thì Thẩm Ngọc chỉ cười một tiếng rồi nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, có lẽ trong triều đình cũng chỉ có Lôi Thanh Đại là người có tính tình thật thà nhất.
Thế nên nàng đại khái cũng hiểu được lúc trước tại sao sau khi bệ hạ cùng nàng bị bắt đến hang ổ của thổ phỉ thì một năm sau bệ hạ liền mang binh đến chiêu hàng Lôi Thanh Đại, có lẽ bệ hạ cảm thấy Lôi Thanh Đại là người có tính tình thật thà, ai đối tốt với hắn thì hắn liền đáp lại gấp trăm ngàn lần.
Mà Lôi Thanh Đại dường như đã sớm quên mất trước khi bị chiêu hàng thì hắn đã từng gặp qua Phương Duệ. Lúc ấy vì để cứu Thẩm Ngọc nên Phương Duệ cũng để cho chính bản thân mình bị bắt đến sơn trại của thổ phỉ, thế nhưng có một lão phụ nhân sống ở sơn trại đã nói Thẩm Ngọc là người cứu cháu của bà từ dưới sông lên. May mà Lôi Thanh Đại lại là người hiểu đạo lý nên nếu đã là ân nhân vậy thì hắn liền thả đi.
Chờ đến khi Dung Thái mang người đến giải cứu thì đã thấy bệ hạ nhà mình chờ dưới chân núi.
Khi đó cũng chỉ là vội vã thoáng nhìn nên Lôi Thanh Đại làm sao có thể còn nhớ rõ.
Cũng vì trong triều đình hiếm khi có được một người giống Lôi Thanh Đại nên Phương Duệ mới đích thân đi chiêu hàng.
“Thuý Chi.”
Thẩm Ngọc vào đến trong phòng liền gọi tỳ nữ vẫn luôn hầu hạ nàng, lúc nàng vừa mới cởi mũ quan xuống thì đã có người nhận lấy.
Thẩm Ngọc cho là Thuý Chi nên bèn phân phó:
“Thuý Chi, em đến phòng bếp làm chút đồ ăn đưa đến đây.”
“Không biết công tử muốn ăn gì?”
Sau lưng Thẩm Ngọc truyền đến thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng chứ không phải là thanh âm thanh thuý của Thuý Chi.
Thẩm Ngọc lập tức quay người lại và liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc:
“Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Nữ tử trước mặt Thẩm Ngọc hành lễ rồi đáp:
“Bẩm công tử, là Lão thái gia để nô tỳ ở lại đây hầu hạ người.”
Thẩm Ngọc nhíu mày nói: “Không phải ta đã để quản gia đưa cho ngươi ít bạc để ngươi làm lộ phí đi đường rồi sao? Như thế nào vẫn còn quanh quẩn ở đây?”
Ở trước mặt Thẩm Ngọc không phải người nào khác mà chính là Hằng Nương đã từng xuất hiện trước phủ Thái Bảo với mong muốn làm nô tỳ để báo ân Thẩm Ngọc.
Hôm đó được Phương Duệ nhắc nhở nên Thẩm Ngọc cũng phát giác được Hằng Nương đến đây có mục đích, cho nên nàng lạnh mặt nói tiếp:
“Phủ Thái bảo không thiếu hạ nhân như ngươi, nhưng ngươi lại tích cực muốn vào phủ Thái Bảo là có mục đích gì?”
Sắc mặt Hằng Nương quýnh cả lên rồi vội vàng giải thích:
“Hằng Nương chỉ muốn báo đáp đại ân của công tử chứ không phải tiếp tục nhận đại ân như thế.”
Thẩm Ngọc hít sâu một hơi, vẻ mặt nàng rất nghiêm túc mà nói với Hằng Nương:“Từ trước đến nay ta cứu người chỉ là thuận tay, nếu như người nào cũng đều tìm đến ta đòi làm nô tỳ giống như ngươi vậy thì phủ Thái Bảo chẳng phải đã sớm chật kín người rồi sao?”
Nhưng Thẩm Ngọc lại không biết rằng chính vì năm năm trước nàng thuận tay cứu Phương Duệ ở bờ sông nên hiện tại mới bị nhớ thương.
Hằng Nương cúi đầu không nói gì giống như quyết tâm phải ở lại phủ Thái Bảo làm nô tỳ.
Thẩm Ngọc thở dài một hơi và cũng không hề có ý định thoả hiệp:
“Ngươi đã nói chính Lão thái gia an bài ngươi đến đây… Vậy được thôi, ta sẽ tự mình đi nói chuyện với Lão thái gia.”
Thẩm Ngọc đến cơm cũng chẳng buồn ăn mà liền lập tức đi tìm Lão thái gia.
Dưới ánh mắt sắc bén của Lão thái gia thì Thẩm Ngọc vẫn đứng nghiêm trang chính trực và không hề lộ vẻ sợ hãi nhát gan:
“Tổ phụ, Hằng Nương kia là sao?”
Lão thái gia liếc mắt nhìn quản gia một cái.
Quản gia thấy thế thì liền rõ ràng, hắn hướng về chỗ bọn hạ nhân trong phòng rồi nói:
“Mấy người các ngươi theo ta ra ngoài.”
Thẩm Ngọc nhìn đám hạ nhân đều đang đi ra ngoài thì đáy lòng nàng dâng lên dự cảm xấu, nàng cảm thấy lão thái gia để Hằng Nương ở lại là còn có dụng ý khác.
Sau khi hạ nhân lui hết ra ngoài thì lão thái gia cầm lấy chiếc bút lông chấm vào khay mực rồi bắt đầu luyện chữ ở trên giấy tuyên thành, hắn vừa luyện chữ vừa nói chuyện với giọng điệu rất bình thường:
“Dù thế nào thì Thẩm gia cũng đều cần một người thừa kế danh xứng với thực.”
Lão thái gia dừng lại động tác trên tay rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc, ánh sáng loé lên trong đôi mắt hắn tựa hồ ngăn chặn tất cả dịu dàng và thay vào đó là ánh mắt lạnh như băng khiến lòng người lạnh lẽo.
“Thân phận của ngươi quá mức nguy hiểm nên ta không yên tâm. Cơ nghiệp của phủ Thái Bảo không thể bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát nên hiện tại ta cần bồi dưỡng một người có thể tin tưởng được một trăm phần trăm để làm người giả mang thai.”
Thẩm Ngọc nghe thấy vậy liền trợn to hai mắt, nàng đã nghe rất rõ ràng ý tứ của Lão thái gia là muốn nàng nhanh chóng sinh hạ một người thừa kế và Hằng Nương thì dùng làm lá chắn.
Thực sự mà nói thì Thẩm Ngọc đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng chuyện này sẽ xảy ra, chẳng qua nàng không hề nghĩ tới chuyện sẽ đến nhanh như vậy.
Lão thái gia liếc mắt nhìn vẻ mặt bị đả kích của Thẩm Ngọc, sau đó hắn lại cúi đầu tiếp tục luyện chữ và nói:
“Ngươi còn có thời gian vài năm để suy tính, ta an bài trong viện của ngươi một nha hoàn vừa để hầu hạ ngươi và vừa để ngươi thuận tiện quan sát tình hình. Nếu như thật sự không có vấn đề thì liền nạp nàng ta làm thiếp, nếu như có thể mang thai giả thành công vậy chúng ta nâng đỡ nàng ta lên vị trí chính thê cũng không phải là chuyện không thể.”
Thẩm Ngọc không ngờ những lời tiếp theo của Lão thái gia càng nghe càng khiến nàng cảm thấy tâm như tro tàn nên nàng dùng một giọng nói chua xót đáp lại:
“Tôn nhi cáo lui trước.”
Đi ra khỏi thư phòng của Lão thái gia thì Thẩm Ngọc liền dừng lại bước chân ở ngoài sân viện, nàng nhìn cảnh vật xung quanh một vòng rồi đột nhiên nàng phát hiện ra mọi thứ ở phủ Thái Bảo đều lạnh đến nỗi khiến trái tim nàng trở nên băng giá.