Trạm Thị Vương Triều

Chương 22-4



Qua giờ Hợi, đêm đã khuya,Trạm Hi lại khích lệ vài câu rồi bãi giá hồi cung. Trên đường đến cung Thanh Y, nàng như chợt nghĩ ra gì đó, kêu người nâng ngự giá chuyển hướng tới cung Kiến Hòa, Huệ phi họ Kỳ thấy hoàng thượng tới, cực kỳ vui mừng ra quỳ nghênh: "Nô tỳ cung nghênh thánh giá."

Vẻ mặt Trạm Hi tràn đầy ý cười, nâng nàng ta dậy: "Đêm đã khuya, trẫm quấy rầy giấc ngủ của nàng rồi."

Huệ phi mỉm cười e lệ, "Hoàng thượng có thể đến nơi đây, nô tỳ còn mong chưa được ấy chứ." Rồi nhanh chóng dặn dò cung nữ, "Còn không mau đi pha trà cho hoàng thượng." Sau đó uyển chuyển hàm xúc cười nói: "Quả thật ngày hôm nay hoàng thượng đích đã phải bận rộn đến giờ, để nô tỳ làm chút đồ ăn lót dạ ngon miệng cho ngài nhé."

"Không cần, trẫm không đói bụng, chỉ là muốn đến thăm nàng thôi. Đến đây, nói chuyện cùng trẫm chút nào." Trạm Hi kéo tay nàng ta, ngồi xuống cười nói: "Sống ở trong cung đã thấy quen chưa? Có uất ức gì cứ nói với trẫm. Đừng ngại."

Bộ dạng Huệ phi nhu thuận dịu dàng đáp: "Nô tỳ tạ ơn hoàng thượng quan tâm. Nô tỳ ở trong cung tốt lắm."

"Trẫm biết ngay phong nàng một chữ "Huệ" là rất đúng mà." Trạm Hi có chút vui mừng, "Kỳ gia của nàng vẫn luôn giữ chữ trung với trẫm. Khoa thi lần này công lao của phụ thân nàng rất lớn, chắc chắn trẫm sẽ khen ngợi ông, chỉ là ông ấy là tâm phúc của trẫm, khó trách bị nhiều người đố kỵ hận thù. Thế nên lúc ở ngoài, mong rằng ông ấy hiểu được điều này và thông cảm cho trẫm một chút."

"Hoàng thượng sao lại nói vậy, phụ thân nô tỳ là thần tử, phải chia sẻ nỗi lo cho quân chủ đó là điều hiển nhiên." Huệ phi trả lời rất thỏa đáng.

"Nàng có thể hiểu rõ lòng trẫm, cũng không uổng trẫm thương nhớ nàng." Trạm Hi gật đầu cười: "Vậy trẫm sẽ hạ chỉ, ngày mai để cho mẫu thân nàng được tiến cung thăm nàng, thế nào?"

Huệ phi vui vẻ quỳ xuống nói: "Nô tỳ tạ ơn." Thấy hoàng thượng có ý định đi, nàng liền tỏ ra bộ dạng mảnh mai 'ai thấy cũng phải yêu' khép nép hỏi: "Hoàng thượng, giờ ngài định đi sao?"

"Trẫm quả thật mệt mỏi. Qua chút thời gian, trẫm chắc chắn sẽ đặc biệt đến cùng nàng." Trạm Hi đứng dậy nhu tình vuốt ve khuôn mặt Huệ phi, cười từ ái.

"Thật chứ hoàng thượng?" Huệ phi biểu lộ rõ dáng vẻ của tiểu nữ nhi.

"Thật." Trạm Hi thấy làm dáng vậy cũng đã đủ rồi. Lúc trở lại cung Thanh Y liền thấy có sẵn một bàn toàn thức ăn dễ tiêu hóa, bây giờ tâm tình nàng đã có chút thả lỏng, nên sai người đưa rượu lên, ăn đến gió cuốn mây tan.

"Đêm khuya rồi, vẫn nên uống ít rượu thôi." Mẫn Tiên Nhu đau lòng không thôi, "Biết rõ phải bận đến đêm khuya, vậy mà giữa trưa cũng chỉ húp một chén cháo gạo, Hi Hi nói em phải làm sao với Hi Hi cho phải đây."

"Do ta bị tức tới no luôn rồi." Trạm Hi ăn đến không còn chút hình tượng, "Vừa nãy ta mới đi làm yên lòng chút Kỳ gia. Mà đã đến giờ nào rồi, sao nàng còn chưa ngủ? Bây giờ sức khỏe của nàng mới là quan trọng nhất."

Mẫn Tiên Nhu chẳng để tâm, cố ý lạnh lùng hỏi, "Hi Hi không ở chỗ Huệ phi chịu thiệt đấy chứ?"

Trạm Hi suýt nữa bị sặc, lập tức uất ức kêu: "Nàng chỉ biết quan tâm đến chuyện này?"

Mẫn Tiên Nhu cầm khăn gấm tỉ mỉ lau nước đọng bên mép Trạm Hi, cười nói: "Chứ còn cần quan tâm chuyện gì nữa? Xem đám phản đồ kia cực lực đề cử muốn Đổng Hoa ra mặt, rõ ràng đứng sau đó có bóng dáng của bọn hắn rồi. Em biết năng lực của Hi Hi."

"Đây cũng là lý do ta muốn Vệ Tự gióng trống khua chiêng đi tra xét, để cho đám phản tặc kia biết ta đã rõ ai là bàn tay đen phía sau màn, đừng nên chó cùng rứt giậu, chúng ta mới dễ dàng chậm rãi thu dọn bọn hắn." Trạm Hi có chút nghi hoặc, "Nàng nói xem bọn hắn ở trên triều nóng lòng đẩy Đổng Hoa ra như vậy, chả lẽ không sợ ta hoài nghi à?"

Mẫn Tiên Nhu cười: "Nếu em là vây cánh Đổng gia, cũng không sợ Hi Hi hoài nghi. Dù sao còn có cái bia đỡ tên Mẫn Dục to như thế ở phía nam, vu oan giá họa quá dễ còn gì, cho tử sĩ được huấn luyện đi chính là không muốn cho Hi Hi tóm được chứng cứ, vậy thì cần gì phải lo lắng chứ? Chỉ là lần này Hi Hi gióng trống khua chiêng, giấu được những người khác, nhưng sợ là không thể gạt được Đổng Hoa."

"Cần gì giấu giếm Đổng Hoa. Đổng đảng liên tiếp thất bại, sĩ khí hầu như không còn. Lúc này chính là lúc lão Đổng Hoa đó phải làm an ổn lòng người, cho dù lão ta biết dụng ý của ta cũng sẽ không cho vây cánh của mình biết được, ngược lại sẽ nương theo hành động lần này làm yên lòng cấp dưới. Ta còn biết lão ta sẽ nói gì cơ." Trạm Hi bắt chước cách nói tuổi già sức yếu của Đổng Hoa, "Dù sao Trạm Hi cũng chỉ là một con nhóc, nhìn hành động gióng trống khua chiêng kia của nó kìa, rõ ràng là không hoài nghi tới chúng ta, nên chư vị cứ yên tâm đi. Quân tử không màng để tâm việc nhỏ, lão hủ cũng sẽ không để bản thân chư vị và gia đình gặp rắc rối gì đâu." Nói xong, chính nàng trước tiên cất giọng cười ha hả.

Mẫn Tiên Nhu sợ nàng tiếp tục nghẹn, vuốt lưng cho nàng, lại nghe nàng tiếp tục hứng trí nói: "Có điều cũng nên tách ra đối đãi phân biệt riêng với đám cựu thần tiền Tấn. Đổng Hoa là người đứng đầu quần thần tiền Tấn, ta và Đổng gia luân phiên giao thủ, ai trên quan trường mà không rõ, nhưng cũng chẳng có mấy cựu thần có lòng cảm thông. Cho nên cần phải mượn sức Kỳ Hoài Quan, dạy cho những kẻ đó biết trung thành với ta mới là đường ra tốt nhất của bọn họ. Nếu không, ta nhất quyết không tha bọn họ. Chỉ là nữ nhân họ Kỳ kia có chút phiền phức." Nàng đột nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua Tử Đoan đang đứng bên cạnh, cười quỷ dị: "Tử Đoan, trẫm cho ngươi đi thay mặt trẫm hưởng dụng mỹ nhân Huệ phi này, thấy sao?" Lần đầu tiên Tử Đoan không ngay lập tức trả lời 'Vâng', mà thân hình cứng ngắc, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Trạm Hi giận dữ, cầm ly rượu lên ném tới, lập tức khiến trán Tử Đoan chảy máu tươi ròng ròng, "Xem đi. Đây là ám vệ mà phụ hoàng cho trẫm đó sao? Bây giờ cũng biết chống lại mệnh lệnh rồi?"

"Nô tỳ tuân chỉ." Tử Đoan đờ đẫn quỳ xuống, cắn răng gằn từng tiếng nói ra, trên gương mặt là vẻ dù chết cũng không sờn.

Mẫn Tiên Nhu thấy khuôn mặt Trạm Hi ửng đỏ, vẻ mặt lâng lâng, biết nàng đã say, vội vàng kéo tay nàng tươi cười ôn hòa, chỉ tay vào Ngân Nguyệt, trêu đùa nói: "Hi Hi á, càng ngày càng đầu gỗ. Ở trước mặt tiểu tình nhân của người ta mà nói như vậy, người ta có thể vui vẻ đồng ý ngay mới là lạ."

Trạm Hi quay đầu nhìn Ngân Nguyệt, thấy ánh mắt nàng bi thương, thân hình khẽ run rẩy, một thoáng thảng thốt chợt qua liền hiểu ra điều gì đó, "Vô sỉ, hai người các ngươi là tâm phúc thân tín của trẫm, lại dám gạt trẫm?"

"Hoàng thượng." Tử Đoan kêu thảm thiết: "Nô tỳ tuyệt đối không dám có bất kỳ giấu giếm gì với ngài. Nô tỳ thề với trời, nô tỳ và Ngân Nguyệt tuyệt nhiên không có tư tình."

Trạm Hi cũng hiếu kỳ, hai người này rành rành là có tình ý với nhau, "Hai người các ngươi rõ ràng ngày ngày đều ở cạnh, còn diễn cảnh tương tư khổ tình này cho ai xem?" Nàng hiểu tính của Tử Đoan, tuyệt đối sẽ không nói dối mình.

"Thái thượng hoàng có nói, thân thể và tánh mạng của nô tỳ là tấm chắn cho hoàng thượng." Lời lẽ Tử Đoan nói ra vô cùng kiên định.

Trạm Hi lảo đảo bước tới, nâng một chân lên đá vào vai Tử Đoan, buồn cười nói: "Tiên Tiên nói trẫm là đầu gỗ, trẫm thấy ngươi mới là đầu gỗ. Cả ngày trưng ra gương mặt như gỗ, hệt như trẫm thiếu tiền ngươi không trả vậy đó." Nàng kéo Ngân Nguyệt qua đẩy về phía Tử Đoan, "Một hoàng đế như trẫm nếu ngày ngày bị người ám sát, đêm đêm phải lo lắng đề phòng, vậy triều Đại Đoan này cũng xong lâu rồi. Vì trẫm hy sinh thân mình, quả thật là thần tử trung thành. Nhưng các ngươi chính là các chiến binh vô song mà phụ hoàng đã tỉ mỉ bồi dưỡng cho trẫm. Nhưng nếu hễ có chút chuyện cũng chỉ biết dùng mạng đi đánh, lấy thân đi cản, vậy trẫm còn phải nuôi đám phế vật các ngươi làm gì. Vớ đại một binh sĩ tới cũng có thể làm vậy."

Tử Đoan ôm Ngân Nguyệt, rưng rưng nói: "Nô tỳ biết sai."

"Trẫm là kẻ không thông tình đạt lý đến vậy sao? Trẫm biết suy nghĩ trong lòng ngươi, là sợ tùy thời mất mạng liên luỵ tới Ngân Nguyệt. Ngu xuẩn." Men say của Trạm Hi bốc lên, càng ngày càng kích động, "Nếu các ngươi thật có bản lĩnh, thì nên ở trước khi xảy ra nguy hiểm phải chặt đứt ngọn nguồn, phòng ngựa hết tất cả rắc rối có thể xảy ra. Đây mới đúng là trung quân. Ngươi," nàng chỉ vào Tử Đoan, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tên đầu gỗ này, cứng ngắc như khúc gỗ. Trẫm cũng từ nhỏ lớn lên cùng ngươi, vì sao chỉ có tính tình ngươi cổ hủ như vậy? Còn không thoải mái bằng Dậu Dương, Thân Cúc. Bây giờ trẫm gả Ngân Nguyệt cho ngươi. Không, là gả ngươi cho Ngân Nguyệt, ngươi dám phụ lòng nàng, trẫm nhất quyết không tha. Cút mau, trẫm nhìn thấy bản mặt khúc gỗ này của ngươi liền bực, cút mau về, lập tức phụng chỉ động phòng ba ngày ba đêm cho trẫm."

Mặt Tử Đoan và Ngân Nguyệt cùng xấu hổ đến đỏ rực, mà còn phải dập đầu tạ ơn, bộ dáng rất buồn cười. Mọi người ở đây cũng nhịn không được hé miệng trộm vui.

Chính bản thân Trạm Hi cũng thấy buồn cười, quay đầu bật cười cợt nhã với Mẫn Tiên Nhu. Đôi mi thanh tú của Mẫn Tiên Nhu khẽ nhếch, ánh mắt sủng nịnh, dạt dào ý cười, mới định cất lời, thì thấy cả người Trạm Hi đã mềm nhũn ngã xuống, lập tức cực kỳ hoảng sợ, "Mau truyền Chu ngự y!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.