Trạm Thị Vương Triều

Chương 3-4



Tức Mặc Dao thấy vẻ mặt Trạm Tuân tràn đầy mỏi mệt, nhẹ nhàng đến gần xoa huyệt thái dương cho người thương, khó hiểu hỏi: "Vì sao còn không nói ra sự thật? Sao phải nói năng lòng vòng như thế, đẩy con gái của mình và người thương của con bé tới miệng cọp, mình nhẫn tâm đến vậy sao? Đừng có dùng mấy lời đã nói với Tiên Nhu kia qua loa với thiếp, mạng lưới ngầm của mình ở kinh thành không tệ, vốn không cần để Tiên Nhu phải ở lại kinh thành."

Trạm Tuân khép hờ hai mắt, thư thả đáp: "Nếu biết bản thân là người duy nhất có thể sinh ra người thừa kế cho Trạm thị, Mẫn Tiên Nhu có thể sẽ ỷ vào đó mà sinh kiêu ngạo, sau này Hi nhi làm sao đấu lại? Tuy rằng cả Mẫn Tiên Nhu và Hi nhi đều thông minh, nhưng cả hai đứa lại chưa từng được tôi luyện. Ở tương lai, cái hai đứa phải đối mặt là đủ loại âm mưu công kích bất kể dù ngấm ngầm hay công khai, chúng ta cũng chẳng thể che chở hai đứa cả đời. Không bằng nhân cơ hội này, cho hai đứa được nếm trải sóng gió để trưởng thành hơn. Nàng đừng lo, ở kinh thành ta đã bố trí cẩn thận phòng trừ mọi loại khả năng, tuyệt đối có thể cho hai đứa nhỏ được thoát thân an toàn. Khảo nghiệm chân chính dành cho hai đứa chính là việc phải xa cách hai nơi, nếu đến chuyện này cũng không chịu đựng nổi, thì sao làm nên nghiệp lớn."

Tức Mặc Dao âu lo: "Hai đứa đã đem lòng yêu nhau thì sao cần phải khảo nghiệm? Mình để Tiên Nhu ở lại kinh thành, nơi đó đông người hào hoa phong nhã, dù sao con bé vẫn còn trẻ, mình không sợ Tiên Nhu sẽ yêu người khác ư?"

Trạm Tuân đáp: "Nếu thật vậy, dù có phải trói, ta cũng sẽ trói con bé đem về."

Tức Mặc Dao càng thêm lo lắng, "Mình không biết, tộc Hữu Hoàng của thiếp có một bản năng tự vệ kỳ dị, nếu như không phải ở trong lúc tỉnh táo tự nguyện chung giường với người thương, thì tộc nhân của thiếp sẽ tự động tỏa ra một loại độc không mùi không vị, người có lòng bất chính sẽ ngay tức khắc bỏ mạng. Tiên Nhu đã mọc ra tinh ngọc, cũng coi như là một nửa người tộc Hữu Hoàng. Nếu ở tương lai con bé không thương Hi nhi nữa, thì sẽ rất phiền toái đó."

"Ra là thế, nhưng ta tin Hi nhi có đủ bản lĩnh để Mẫn Tiên Nhu yêu thương trọn đời. Huống chi, người có trí tuệ vô song giống Mẫn Tiên Nhu ắt hẳn trong lòng luôn có sự cao ngạo bẩm sinh. Nếu hồi nhỏ không xảy ra biến cố, rồi đúng lúc Hi nhi ở bên cạnh con bé để trở thành thanh mai trúc mã, thì sợ rằng Hi nhi không dễ lọt được vào mắt xanh của Mẫn Tiên Nhu đâu. Nàng không nghe vừa nãy con bé nói gì sao? 'Cả thế gian này, quan trọng nhất chỉ có một mình Trạm Hi'. Hai người chúng ta cũng được xem như cha mẹ chồng, vậy mà con bé cũng đâu để vào mắt, thế cũng đủ hiểu sự tồn tại của những người khác sẽ ra sao." Rồi Trạm Tuân bỗng cười ha ha, đứng bật dậy bế bổng Tức Mặc Dao lên, tiến nhanh về phía giường ngủ, nhẹ đặt thê tử lên giường rồi nằm đè lên, đắc ý nói: "Nàng nguyện ý thành thân cùng ta, vậy hẳn là nàng rất yêu ta. Nói đi, từ khi nào mà nàng yêu ta vậy?"

Gương mặt Tức Mặc Dao đỏ ửng, oán trách: "Từ nhỏ bất cứ bài văn hay câu chuyện kể nào thiếp nghe được cũng đều là về mình, không yêu mình thì còn có thể yêu ai đây?"

"Thế hồi xuống núi thì sao? Khi đó nàng cũng gặp được không ít kẻ phong lưu hào hoa, sao không thấy nàng yêu họ? Vậy có thể thấy rằng ta là người hợp ý nàng nhất." Trạm Tuân vô cùng đắc ý, hai tay cũng không ngừng giở trò.

Tức Mặc Dao cực kỳ lúng túng, nàng vẫn còn nhớ, khi ấy sau khi được hộ tống xuống núi, nàng không chịu tới thẳng vương phủ, mà trọ lại trong một khách điếm ở thành Ích Dương, muốn bí mật quan sát Trạm Tuân. Ngày hôm đó vừa đúng là dịp lễ Chức Nữ, nam nữ có thể lớn mật biểu lộ tình yêu với nhau. Ở giữa con đường được treo đầy đèn lồng rực rỡ, nàng đã gặp Trạm Tuân khi ấy mới mười sáu tuổi đang thân mặc áo xanh, tay cầm quạt giấy, lập tức khiến trái tim nàng đập rộn ràng không ngừng. Cũng có vài thanh niên tài tuấn tới bày tỏ tình yêu với nàng, nhưng nàng chỉ cảm thấy phiền chán, trong mắt lẫn trong lòng đều tràn ngập hình bóng của Trạm Tuân kia. Thế mà oan gia ấy chậm rãi bước đến nắm lấy tay nàng, giọng điệu đầy vẻ trêu ghẹo nhẹ thổi hơi bên tai nàng nói: "Tức Mặc cô nương, đừng nghịch nữa, cùng theo ta về vương phủ đi." Thật quá đáng ghét!

Tức Mặc Dao còn đang chìm trong hồi ức, lớp áo ngoài sớm đã bị cởi ra, liền cuống quýt tóm lấy bàn tay đang tác quái kia, thẹn thùng nói: "Ban ngày ban mặt, đừng làm loạn."

Trạm Tuân đang trào dâng hứng thú thật sự không muốn ngừng lại, muốn tìm cách đánh lạc hướng người thương, tranh thủ cho mình đắc thủ, bèn hỏi: "Có mấy lần trong lúc nàng ngủ mơ ta cũng trộm ngọc cướp hương, nhưng đâu có việc gì." Rồi như chợt tỉnh ngộ, "Ta biết rồi, là vì thân thể của nàng có trí nhớ về ta, nên mới không phòng bị với ta. Vậy nếu có kẻ dùng người thương của người tộc nàng uy hiếp, bắt ép các nàng thì sao? Các nàng có thể vì người thương mà tình nguyện hiến thân không?"

Tức Mặc Dao quả nhiên mắc mưu, lắc đầu: "Chỉ khi nào cả trái tim và thân thể đồng tâm hợp nhất mới có thể làm được chuyện cá nước thân mật, nếu không bất luận thế nào cũng không được. Rất nhiều tộc nhân của thiếp vì thế mà chết."

"Tại sao lại có loại bản năng cổ quái như vậy nhỉ?" Trạm Tuân thầm đẩy nhanh tốc độ.

Túc Mặc Dao nhẹ đáp: "Nghe tỷ tỷ nói, bởi vì người lần đầu ân ái với người tộc thiếp sẽ có được chín phần công lực của chúng thiếp, hơn nữa máu của người tộc Hữu Hoàng trời sinh có thể ngưng kết thành châu. Vô luận là yêu ma quỷ quái, thần tiên hay người thường, dù đang bệnh nặng hay trọng thương đến thế nào, chỉ cần chưa chết, khi ăn huyết châu này vào cũng sẽ lập tức khỏi ngay."

"Thì ra là thế, vậy có lẽ ông trời sợ tà ma ngoại đạo sẽ lợi dụng dị năng này của người tộc nàng, nên mới cho các nàng có bản năng phòng vệ đặc thù như thế." Trạm Tuân sắp đắc thủ, nên không buồn kiêng dè nữa, ngậm lấy vành tai Tức Mặc Dao, hưng phấn nói: "Xem ra người nhà Trạm thị ta đều mị lực phi phàm, nên ai ai cũng có thể được tiên nữ đem lòng yêu." Cả hai đâu biết rằng, việc ấy hoàn toàn nhờ vào công lao của lão tổ tiên Trạm Bí. Nữ nhân này tâm tư tinh tế, làm việc cũng rất cẩn thận tính toán trước sau. Ngày đó khi bà có được chân tâm của Tức Mặc Quân, dù rất chân tình nhưng vẫn phải vận dụng đủ loại thủ đoạn, bà sợ đời sau của mình không có được tình yêu của người nhà Tức Mặc thị, nên đã thương nghị cùng Tức Mặc Quân, sau đó khi nhờ tộc trưởng làm phép tạo ra ấn phượng hoàng vàng trên lưng mình, đã lén trộn thêm vào đó máu của Tức Mặc Quân, để cho huyết mạch Trạm thị của bà có khả năng gần gũi trời sinh với người nhà Tức Mặc thị. Thử nghĩ mà xem, ở mỗi đời khi người Tức Mặc thị được đưa tới thế giới này đều vẫn chỉ là trẻ con, từ nhỏ đã được dạy phải yêu Trạm thị, rồi lại thêm thiện cảm bẩm sinh với người Trạm thị, nếu không yêu Trạm thị mới là kỳ lạ.

Đến lúc Tức Mặc Dao nhận ra được tình cảnh bây giờ của mình đã trễ, chỉ đành run rẩy cả người thuận theo từng đợt sóng kɦoáı ƈảʍ đẩy mình tới đỉnh cao, rồi nghe Trạm Tuân thì thầm bên tai: "Những bài văn, câu chuyện mà ta được nghe kể cũng đều là về nàng. Ở lễ Chức Nữ năm đó, từ giây phút mà chúng ta gặp nhau, hình bóng nàng đã khắc sâu vào trong tim ta, chẳng thể phai mờ." Tức Mặc Dao chỉ cảm thấy ý thức của mình như vỡ vụn, dần dần chìm vào hôn mê. Lúc nàng tỉnh lại bầu trời vẫn sáng, nàng khàn giọng hỏi: "Vẫn chưa đến tối sao?"

"Giờ đã sang hôm sau rồi, nàng ngủ mất một ngày một đêm đấy." Trạm Tuân ngồi bên giường, lo lắng hỏi: "Dạo này thân thể của nàng ngày càng yếu. Mấy năm đầu lúc chúng ta thành thân, ngày đêm sanh ca cũng không sao cả. Tại sao hai năm gần đây, dù chỉ mới làm một lần nàng đã hôn mê rồi?"

"Lớn tuổi." Trên gương mặt trắng bệch của Tức Mặc Dao thoáng có nét đỏ ửng, "Chu đại phu là thân tín của mình, nàng ấy cũng nói thiếp không có gì đáng ngại."

"Chỉ mới ba mươi bốn tuổi, đáng lý phải là thời kỳ như lang như hổ mới đúng. Nàng đừng gạt ta." Trạm Tuân không tin: "Ta đã mời tỷ tỷ của nàng đến đây xem thử."

Vừa nói xong, Tức Mặc Uyển cũng tới, đến cầm tay muội muội bắt mạch cho nàng, sau đó cười bảo Trạm Tuân: "Đúng là không có gì đáng ngại."

Trạm Tuân mới hơi yên tâm, "Hai tỷ muội cứ tự nhiên trò chuyện, ta đi xem Hi nhi một chút." Trạm Tuân vừa đi, Tức Mặc Uyển đã giận tái mặt nói: "Nếu không quay lại tộc địa, thân thể này của muội sẽ không chịu được lâu nữa đâu."

Tức Mặc Dao gượng cười: "Tỷ tỷ đừng lo, muội chỉ hơi mệt chút, nếu chỉ thế thì đâu có việc lớn gì."

Tức Mặc Uyển thở dài: "Tuy lúc bị làm phép biến thành phàm nhân muội vẫn là trẻ con, nhưng dù sao vẫn là người tộc Hữu Hoàng. Người tộc ta mười năm mới lớn một tuổi, tính ra muội mới chỉ hơn ba tuổi thôi, còn chưa chân chính trưởng thành, vậy mà nào là thành thân, nào là sinh con, những chuyện đó đều khiến khí huyết hao hụt nghiêm trọng. Nếu không mau về tộc dùng tiên khí bồi dưỡng, tính mạng sẽ đáng lo đấy."

"Nhưng muội vẫn còn luyến tiếc." Tức Mặc Dao rơi lệ.

Tức Mặc Uyển an ủi: "Hãy nói với Trạm Tuân đi, nàng ấy sẽ đi cùng muội. Các triều đại Đoan vương chẳng phải đều vì lý do này mới tới tộc của chúng ta sao?"

"Tình hình lúc này đã khác trước, hiện giờ Mẫn thị và Trạm thị như nước với lửa, Mẫn Thuân lại ngày càng già nên càng muốn tìm cách loại bỏ Trạm thị, việc phải đấu một trận huyết chiến đã không thể tránh khỏi. Bây giờ mà đi, đừng nói Trạm Tuân, đến muội cũng không thể yên lòng cho Hi nhi." Tức Mặc Dao cầu khẩn: "Nhất định tỷ tỷ có biện pháp, hãy cho muội ở lại thêm vài năm."

Tức Mặc Uyển thở dài: "Đứa ngốc. Hừm, để tỷ gắng hết sức vậy." Rồi hai tỷ muội cùng lâm vào trầm mặc.

.

Lúc này Trạm Tuân đang dẫn con gái đi ra sau núi, nhìn con gái đã sắp cao ngang bằng mình, Trạm Tuân không khỏi cảm khái: "Hi nhi lớn rồi, trước đây con thích nhất là giẫm lên vai phụ vương hái trái cây. Giờ sợ rằng phụ vương chẳng thể nâng con nổi nữa."

Trạm Hi cười: "Không sao, thế để con nâng phụ vương nha."

"Xú nha đầu." Trạm Tuân cười mắng yêu, sau đó nghiêm trang nói: "Lần này con thay phụ vương tới kinh thành, làm gì cũng nên chú ý cẩn thận. Con là người thừa kế duy nhất của Trạm thị, bất kể thế nào cũng phải đặt sự an toàn lên hàng đầu, càng phải lấy nghiệp lớn của Trạm thị là quan trọng nhất, tuyệt đối không được hành động bốc đồng."

Trạm Hi thu lại vẻ tươi cười, đáp: "Con biết, phụ vương đã chuẩn bị xong hết rồi, chuyến này đi chẳng qua chỉ là muốn rèn luyện cho con."

Trạm Tuân thầm vừa lòng, nâng hai tay vỗ thật to ba lượt, bỗng chốc có mười hai người xuất hiện chỉnh tề quỳ trên mặt đất. Trạm Tuân chỉ vào những người này nói: "Đây là những ám vệ phụ vương đã huấn luyện cho con, bọn họ sẽ trực tiếp nghe lệnh từ con. Mỗi người có 12 cấp dưới, mỗi cấp dưới lại có 12 người dưới tay, một đội tổng cộng sẽ có 144 người, được đặt tên theo mười hai con giáp. Tỳ nữ Tử Đoan(*) bên cạnh con chính là thủ lĩnh của đội Tý. Còn tỳ nữ Thân Cúc và Dậu Dương bên Mẫn Tiên Nhu chính là thủ lĩnh của đội Thân và Dậu, bọn họ là người đặc biệt được phái đến bảo vệ Mẫn Tiên Nhu. Còn lại chín vị thủ lĩnh theo thứ tự là Sửu Hoa, Dần Đồng, Mão Mai, Thìn Bồ, Tị Thử, Ngọ Qua, Mùi Quế, Tuất Gia, Hợi Tịch. Bọn họ đều bí mật ẩn nấp ở quanh con, chỉ cần con gọi, sẽ tức thì xuất hiện. Thuộc hạ của bọn họ đều lấy Địa chi làm họ, con số làm tên, cấp phía dưới nữa cũng dùng chung họ, chỉ khác là tên thành hai chữ, chữ đầu sẽ là con số tên thủ lĩnh. Ví dụ, 12 người cấp dưới của Tử Đoan sẽ có tên là Tử Nhất đến Tử Thập Nhị, mà thuộc hạ của Tử Nhất có tên hai chữ, thì trong đó có một chữ Nhất, chữ còn lại phía sau do bọn họ tự đặt, nhưng với Thập Nhất thì chữ đầu đó sẽ đổi thành Thổ, còn Thập Nhị thì sẽ đổi thành Tạp. Hiểu chưa?"

(*): Tử Đoan (子端) thì chữ 子 có hai cách đọc là Tử/Tý. Thật ra chỗ này phải để tên bạn ý là Tý Đoan (Tý trong 12 con giáp) nhưng nghe vậy thì xấu quá, nên mình lấy Tử Đoan nha mọi người.

Trạm Hi không nghĩ tới phụ vương sẽ vì mình mà làm nhiều như vậy, trong lòng vô cùng cảm động, lại nhớ tới ngày hôm qua mình còn ngỗ nghịch đối chọi với phụ vương, không khỏi hổ thẹn, nức nở nói: "Phụ vương, con gái tuyệt đối sẽ không làm mất thể diện của Trạm thị ta."

Trạm Tuân vui mừng: "Tốt. Có điều phụ vương muốn con thề, con vĩnh viễn không được nói chuyện ám vệ này với Mẫn Tiên Nhu." Thấy con gái do dự, Trạm Tuân cố ý tức giận: "Phụ vương đã đồng ý chuyện của hai đứa, thế mà chút chuyện nhỏ này con cũng không thể chiều lòng phụ vương sao?"

Trạm Hi lập tức quỳ xuống thề: "Con gái đã rõ. Con tuyệt đối không nói chuyện này với Mẫn Tiên Nhu." Nhưng trong đầu thì lại thầm nghĩ, Tiên Tiên thông minh như thế, nếu chính nàng tự mình đoán được, thì con cũng không tính là trái lời thề nhé.

.

Tháng Ba năm Trường Thọ thứ năm mươi, ngoài thành Ích Dương, Đoan vương Trạm Tuân và vương phi Tức Mặc Dao dẫn văn võ bá quan của vương phủ đi mười dặm đưa tiễn thế tử Trạm Hi và Vĩnh Bình công chúa lên kinh. Tức Mặc Dao nắm lấy tay Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu, không ngừng dặn dò đủ chuyện, cuối cùng vẫn là Trạm Tuân thấy thời gian đã không còn sớm, mới kéo người thương đi về.

Tức Mặc Dao không nỡ, đưa mắt nhìn theo hàng xe ngựa đi xa dần, rốt cuộc vẫn không cam lòng, u oán liếc Trạm Tuân: "Mình thật sự đành lòng để con gái đi mạo hiểm? Đành lòng bắt Tiên Nhu ở lại kinh thành?"

"Ta hứa với nàng, sẽ để con gái lông tóc không tổn hại gì trở về. Còn Mẫn Tiên Nhu, nàng càng không cần lo lắng, nàng cứ nhìn bà ngoại con bé đi, nhìn mẫu thân của con bé đi, đều là những nữ tử thông minh cứng rắn đến quyết tuyệt. Nàng cũng ngẫm lại hành động của con bé hồi năm tuổi đi, mẫu thân bỏ mạng ngay trước mắt, dù là đứa trẻ đã lớn cũng sẽ thương tâm đầu tiên rồi sau mới nghĩ tới chuyện báo thù, nhưng con bé lại ngay lập tức bắt được sơ hở của hung thủ để báo thù cho mẹ mình. Rồi nàng nghĩ lại cách con bé đối phó với những tên Ngự lâm quân kia đi, phải biết một khối đậu hũ đông dày tới một thước thật sự có thể đập chết người đấy. Như vậy đủ thấy vị công chúa này thật ra rất tâm ngoan thủ lạt, ở thời khắc mấu chốt chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay. Nàng đừng bị dung mạo tuyệt sắc của con bé mà lầm tưởng, coi con bé là một nữ tử yếu đuối tay không trói nổi gà mà xem thường khi dễ. Đối với con bé, chuyện có thể tự bảo vệ mình chẳng qua chỉ như bữa ăn sáng, ngược lại, ta còn cảm thấy lo lắng cho kẻ là mục tiêu mà con bé nhắm tới nữa kia. Mẫn Thuân có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ lão có được một cô con gái trí tuệ dường ấy."

Trạm Tuân nhẹ ôm người thương, ngước nhìn vầng mặt trời chói chang trên cao, khoan khoái nói: "Thiên hạ này rồi cũng sẽ thuộc về hai đứa, chim ưng con mà chỉ sống dưới đôi cánh che chở của cha mẹ thì sẽ vĩnh viễn chẳng thể giương cánh bay cao. Nàng hãy cứ yên tâm để hai đứa nhỏ trưởng thành đi." Trạm Tuân nhìn về xa xa, tâm tư cũng dần trầm lắng. Thật ra có vài chuyện Trạm Tuân không nói cho người thương biết, như từ nhỏ đến lớn, bên người Mẫn Tiên Nhu đâu đâu cũng là tai mắt của mình, từ chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày đến mỗi lời ăn tiếng nói đều có người đặc biệt phụ trách ghi chép lại đóng thành sách trình cho Trạm Tuân xem. Mẫn Tiên Nhu trước mặt mọi người thì luôn tỏ ra dịu dàng cao quý thanh lịch, nhưng mỗi khi ở bên Trạm Hi lại trở về làm một nữ tử biết tùy hứng làm nũng, biết khóc biết cười. Chỉ nhìn từ ngoài vào, người ta sẽ thường cho rằng Trạm Hi lưu luyến Mẫn Tiên Nhu, nhưng sự thật lại là Mẫn Tiên Nhu từng bước một cố gắng kéo Trạm Hi vào cạm bẫy ngọt ngào của mình. Trạm Tuân thầm buồn cười. Ai da, đã hiểu rồi, những người thông minh đến tột cùng thật ra cũng khá giống những kẻ ngốc chưa nhìn được sự đời, đều là kẻ cố chấp đến vô cùng, luôn có một loại bản năng đến chết cũng không rời người đầu tiên bước được vào trong lòng mình, sẽ rất si tình hệt như con thú nhỏ luôn tìm kiếm chỗ để dựa vào, ai tốt với mình thì mình sẽ tốt gấp vạn lần để đáp lại. Người quá thông minh đến nỗi chuyện gì cũng có thể nhìn thấu, ắt hẳn sẽ chẳng có gì gợi lên nổi hứng thú, chỉ có người duy nhất trong lòng kia mới là tất cả của họ thôi. Hi nhi, mẫu thân dành hết mọi thứ tốt nhất cho con, nên con nhất định phải giành được một tương lai quang vinh cho Trạm thị của chúng ta đấy.

Mặt trời dần dần hạ xuống, chiếc xe ngựa ngày càng đi xa như được bao bọc thêm một lớp nắng vàng sáng chói đâm đau mắt người. Một thời đại mới thuộc về Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu cuối cùng đã được bắt đầu. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.