Lý Dụ liền cảm động, hắn từ trước đến giờ đều là vậy. Cảm giác vui sướng cũng không làm hắn dễ dàng cảm động, nhưng sự thống khổ thì hắn lại mau nước mắt hơn. Tiêu Từ GIản nửa quỳ trước mặt hắn, thời điểm y chân thành chúc những lời tốt đẹp đó, hắn cảm nhận được một cảm giác chưa bao giờ có, đấm thẳng đến tình cảm tốt đẹp nhất của hắn.
Nói sao đây, hắn cảm thấy hắn là Lý Dụ ở thời đại này chứ không phải Lý Dụ ở thời hiên đại kia. Hắn thật không thể phân biệt được đây là là tưởng tượng của hắn hay là khát vọng của bản thân, thật giống như những nổ lực của hắn bao năm qua cũng chính vì thời khắc này, khiến một người vừa có mỹ mạo mang trên mình nhưng vết thương thần phụ dưới gối hắn.
Nước mắt rơi xuống, hắn đi nâng Tiêu Từ Giản dậy: “Thừa tướng…” Tiêu Từ Giản thuận thế đứng lên, cùng Lý Dụ ở rất gần. Gần đến Lý Dụ có thể nghe thấy được trên y phục của y có mùi thơm của huân hương.
Làm cho Lý Dụ có chút thanh tỉnh trở lại.
“Thừa tướng,” hắn dùng ngón tay trỏ quệt đi nước mắt, mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Trẫm thịnh thế, một khắc đều không thể thiếu thừa tướng phụ tá. Mong rằng thừa tướng tận lực.”
Đây là lời nói thật tâm của Lý Dụ, nhưng chỉ có thể sử dụng ngữ khí khách sáo như vậy để nói ra, mới không đến mức lúng túng. Hắn không thể nói thẳng với Tiêu Từ Giản rắng: Y dùng thái độ thăm dò cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì hắn cũng không tính cùng y đối lập.
Tiêu Từ Giản hiện tại cần hắn, hắn cũng cần Tiêu Từ Giản.
Có qua có lại, xem như là lần này hai người đều minh xác thái độ của nhau.
Sau khi Tiêu Từ Giản cáo từ Lý Dụ, đi đến Thanh Ẩn cung.
Thật lâu trước kia, Cao Tông hoàng đế vô cùng tín nhiệm Tiêu gia, từng ôm Bái Bái, cho nàng ngồi ở đầu gối của chính mình chơi đùa, nói qua “Không biết tiểu tử nào có phúc khí có thể cùng nàng làm vợ chồng”.
Tiêu Từ Giản khi đó trẻ tuổi nóng tính, về nhà liền nói hùng hồn: “Ta nhất định sẽ làm cho Bái Bái trở thành hoàng hậu, huyết mạch của ta sẽ là người của Đại Thịnh hoàng tộc!”
Cho tới hôm nay y vẫn còn nhớ đến mẫu thân chết yểu của nữ nhi. Nàng ấy nghiêng người ngồi ở dưới cửa sổ rộng lớn, sắc mặt yên tĩnh. Nàng ấy đối với hùng tâm cùng dã tâm của y chưa bao giờ kích động.
“Mệnh của Bái Bái cũng sẽ giống thiếp thôi…” Y nhớ tới nàng ấy đã nói như vậy.
Mười năm thoáng như cái nháy mắt, người tính chung quy không bằng trời tính. Mẫu thân chết yểu của nữ nhi từ lâu cưỡi hạc mà đi ( mất rồi á), không thể tận mắt nhìn thấy Bái Bái trở thành hoàng hậu. Mà Bái Bái làm hoàng hậu không tới hai năm, bây giờ đã ẩn cư tại Thanh Ẩn cung.
Thanh Ẩn cung đã được dọn sạch sẽ như trước nhưng vẫn đam lại cho người khác cảm giác cô tịch. Vách tường có vết tích tu sửa mới, trong vườn những cây cổ thụ um tùm không có những loài hoa đua nhau khoe sắc. Cung nhân hầu hạ Tiêu hoàng hậu trầm mặt, ít nói, mất đi vẻ đắc ý trước kia.
Cũng may là tâm tình Tiêu hoàng hậu cũng không có vẻ là sa sút, nhưng nàng là vì thương tâm cho phu quân mất sớm, thân thể gầy gò, mà tinh thần vẫn còn rất tốt, đôi mắt sáng ngời.
Tiêu Từ Giản đem tới cho nàng một hộp dưỡng sinh đến. Tiêu hoàng hậu nhận lấy, chỉ nói: “Phụ thân yên tâm, con ở trong cung hết thảy đều tốt. Phùng hoàng hậu làm người rộng rãi, vừa đến trong cung liền đến thăm con, thời điểm bận rộn như vậy, nàng còn thỉnh thoảng ở lại đây. Chờ thêm một thời gian, trong cung không vội như vậy nữa, con dự định làm một nơi tu sửa sách, ở trong cung tổ chức một nhóm nữ quan tu sửa sách cũ, làm sách mới, cũng dạy những cung nữ biết chữ. Còn có Thanh Ẩn cung mặt sau có nhiều đất trống, đến mùa hè nên dọn dẹp lại một phen, con nghĩ kêu thợ trồng hoa trồng vài cây quế, có thể giúp bồi dưỡng thân thể…”
Tựa hồ có thật nhiều việc chờ nàng làm.
Tiêu Từ Giản nói: “Phụ thân sẽ gọi người đưa đến cho con 5000 lạng bạc, để tu sửa lại sách.”
Tiêu hoàng hậu cười lắc đầu: “Con ở trong cung không thiếu bạc, trong cung hàng năm cho con đầy bạc, dùng mãi cũng không hết.”
Tiêu Từ Giản biết con mình nói là thật. Nàng nguyên bản đối với quần áo đồ trang sức xa hoa chẳng hề quá để ý, sau khi tiên đế băng hà thì càng thêm mộc mạc, xác thực sẽ không thiếu tiền. Nhưng y lại lo lắng nàng. Hậu cung và triều đình giống nhau, phần lớn là do sự xa hoa mà mình có.
“Con và mẫu thân con rất giống,” Tiêu Từ Giản nói, “Nàng ấy đối với con có được làm hoàng hậu hay không vẫn luôn luôn hờ hững. Phụ thân nghĩ với tính tình của con, như vậy sẽ an an ổn ổn mà sống.”
Tiêu hoàng hậu không thẹn với tổ tông của Lý gia, nhưng đối với phụ thân, nàng quả thật có một cảm giác hổ thẹn không nói được cũng không tả được, nàng rất rõ ràng Nhữ Dương vương từ trước đến giờ không phải là lựa chọn hàng đầu của Tiêu Từ Giản. Cuối cùng khi chọn Lý gia hay phụ thân, nàng vẫn là chọn Lý gia.
Nhưng nếu cho nàng một cơ hội, nàng vẫn là sẽ làm như vậy.
“Phụ thân…” Nàng không thể đem lời nói ra khỏi miệng, chuyện cũng đã xảy ra, có giải thích nhiều hơn nữa cũng thành vô vị.
Tiêu Từ Giản biết tâm tư của nàng. Có thể làm cho Bái Bái thành thái hậu đương nhiên là việc tốt, nhưng y cũng hiểu sẽ có chuyên ngoài ý muốn, hơn nữa y rất hiểu tính cách của Bái Bái, nàng cũng như mẹ của nàng, không phải là người nhẫn tâm. Cho nên y mới phái Tiêu Hoàn đi Đạm Châu để chuẩn bị.
Dù cho Lý Dụ hư hỏng như trước, y cũng phải chấp nhận. Huống hồ Lý Dụ tại Đạm Châu trong một năm, hành động của hắn y vẫn có để ý, thật là cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt. Mà thay đổi triệt để vẫn là tâm cơ biến thâm trầm, học nhẫn nại cùng ngụy trang, còn có đối đãi với người xung quanh cũng tốt hơn.
Hành động của Lý Dụ sau khi vào kinh, y cũng thấy hắn đã thay đổi —— ngoại trừ dẫn theo Hàn Vọng Tông đến, cũng không có làm gì xằng bậy, cũng không có động thủ đến người của y ở trong triều.
Ngày hôm nay y thử Lý Dụ một chút, hắn đáp lại cũng không tồi. Chỉ cần có thể trong khoảng thời gian này ổn định triều cục, sẽ không sợ hắn làm ra sóng gió gì.
Ba ngày sau, Lý Dụ chính thức đăng cơ, ban cáo thiên hạ, sau đó ở Đông Hoa cung tiến hành nhận tỳ ấn, quần thần quỳ lạy. Ngày thứ hai, sắc phong Phùng hoàng hậu, cách một ngày sau liền sắc phong hai phi tử.
Lý Dụ vẫn luôn đầy hứng thú mà quan sát những nghi thức phức tạp này —— chỉ có như vậy mới cảm thấy vui vẻ, hắn mới không muốn tự đày đọa chính mình. Cổ̀n phục so với hắn tưởng tượng rất nực, khí trời lại còn nóng nực như vậy. Chỉ cần hắn kiên trì quan sát, hắn có thể nhận ra người nào là thật tâm kích động, tỷ như Triệu Thập Ngũ. Còn có những người kia giống như con rối nghe theo tiếng chỉ thị của người chỉ huy buổi lễ, tuy rằng nhìn qua bọn họ giống như đang cật lực bảo trì nghiêm túc, nhưng Lý Dụ luôn cảm thấy bọn họ không thật sự suy nghĩ đến vấn đề thực tế nào.
Chỉ có Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản nắm bọn quần thần trong tay, y giống như đang tham gia một nghi thức long trọng, không có vẻ gì gọi là miễn cưỡng.
Lý Dụ ôn nhu nhìn về phía y, Tiêu Từ Giản vừa vặn nâng mắt nhìn thẳng hắn. Vì vậy ở thời khác trang trọng, Lý Dụ hướng Tiêu Từ Giản mỉm cười nháy mắt mấy cái.
Tiêu Từ Giản trên mặt lóe một tia kinh ngạc. Tại sao Lý Dụ lại làm vậy, bởi vì hắn thích liếc mắt đưa tình với thừa tướng. Mị nhãn. Chỉ hi vọng thừa tướng yêu thích hắn.