Ngày 12 tháng 6, hoàng đế tiến hành ra ngoại ô để nghỉ hè. Dự tính nghĩ ở nơi đó đến đầu tháng tám. Tiêu thừa tướng cũng đến hộ tống. Nếu hoàng đế cùng thừa tướng cũng đi đến ngoại ô, thì như nữa cái triều đình cũng dời đến ngoại ô để làm việc.
Bệnh tình của Hiền phi trước khi đi lại tăng thêm, chỉ có thể ở lại trong cung dưỡng bệnh, công chúa được hoàng hậu phụ trách dẫn đi.
Còn Vô Tịch, Lý Dụ cũng muốn dẫn cậu đi theo nhưng thời gian qua đã làm rất nhiều người chú ý, nên đổi ý. Chờ qua khoảng thời gian này, lại triệu cậu tiến cung vào chơi cùng hắn.
Vào ngày xuất hành vẫn đang là mùa hè, cho dù là hoàng đế cũng chịu cực hình, trước ngày hắn xuất hành trời nóng đến chết người, Lý Dụ thấy mình đau khổ nhất vì Đông Hoa cung là hướng mặt trời mọc nên hắn lãnh đủ sức nóng a~ Trên xe ngựa để rất nhiều khối băng. Lý Dụ sau khi lên xe liền mở cổ áo, xoắn tay áo, ôm lấy tảng băng lâu lâu còn lấy lau chùi lên người. Cung nhân cứ liên tục nhắc nhở uyển chuyển rẳng hắn làm như vậy rất không lịch sự. Mà Lý Dụ thật muốn nói cho bọn họ biết, mùa hè đã không có máy điều hòa, các ngươi cứ lải nhải ta lịch sự hay không, ta thèm quản vào!!!!
Buổi trưa, hoàng đế liền dừng tại trạm dịch để nghỉ ngơi, cuối cùng cũng coi như có chút mát mẻ. Thừa tướng cưỡi ngựa qua gặp hoàng đế.
Lý Dụ nhìn thấy Tiêu Từ Giản không khỏi kinh ngạc —— y nhìn qua không có cảm giác nóng chút nào, trên mặt một giọt mồ hôi đều không có, vẫn là bộ dáng lúc lúc thường.
“Thừa tướng không nóng sao?” Lý Dụ hiếu kỳ hỏi, “Đừng nói với ta rằng thân thể ngươi tự điều hòa đó nha.”
Tiêu Từ Giản giả vờ cười nói: “Thân thể thần tự điều hòa.”
Lý Dụ bị y chọc phát cười. Hắn nghĩ tới Tiêu Từ Giản năm đó lĩnh binh, khẳng định gian khổ hơn bây giờ nhiều lắm. Hắn liền nảy sinh ý nghĩ bất chợt, nghĩ đến một khả năng, nói không chừng Tiêu Từ Giản có nội công, luyện tập cái gì nội công tâm pháp.
Hắn nói cho Tiêu Từ Giản nghe, Tiêu Từ Giản cư nhiên không có cười ha ha, mà là nghiêm túc suy tư chốc lát, nói: “Không tính là nội công, chẳng qua là phương pháp hô hấp thôi. Mà chủ yếu vẫn là…”
Lý Dụ chờ y nói đoạn sau.
“…… thân thể tự điều hòa.”
Lý Dụ cười như muốn từ trên giường nhỏ ngã xuống.
Tiêu Từ Giản còn nói chỉ cần đừng nghỉ tới càm giác nóng, mà nên nghĩ tới những đồ vật mát mẻ thanh tịnh, sau đó đương nhiên sẽ không cảm thấy nóng nữa rồi. Y hướng Lý Dụ nói: “Bệ hạ nhìn thần, có phải là cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều?”
Lý Dụ thầm nghĩ, làm sao sẽ mát mẻ hơn chứ, ta càng nhìn ngươi thì càng nóng.
Hắn trở về chỗ, một lát mới nói: “Thừa tướng đây là dỗ hài tử.”
Tiêu Từ Giản chỉ mỉm cười.
Lý Dụ cảm thấy sau khi rời kinh, Tiêu Từ Giản tựa hồ buông lỏng một chút. Xem ra tất cả mọi người đều yêu thích nghỉ phép, đi ra ngoài du lịch, người như Tiêu Từ Giản cũng không ngoại lệ.
Từ suy nghĩ này Lý Dụ cảm thấy trong lòng ấm áp. Tuy rằng rất nóng, nhưng trong lòng hắn càng thấy ấm áp.
Thời điểm buổi trưa Lý Dụ không có khẩu vị gì, chỉ gọi nhà bếp chuẩn bị chút rau trộn.
Nhà bếp theo chỉ thị của hoàng đế, bên trong chủ yếu là dấm chua cùng mười mấy loại hương liệu khoác nhau, thời điểm dùng liền chan vào vài món ăn, ở mùa hè ăn rất ngon.
Lý Dụ đang ăn liền nói với Tiêu Từ Giản: “Cõi đời này có loại trái cây, gọi là cà chua, thật muốn thừa tướng cũng có thể nếm thử.”
Tiêu Từ Giản đương nhiên chưa từng nghe nói cà chua, chỉ là trông mặt mà bắt hình dong, nói: “Là trái cây phiên bang?”
Lý Dụ gật gật đầu.
Tiêu Từ Giản nói: “Thần sẽ phái người lưu ý.” Y nghĩ là hoàng đế muốn ăn loại đó.
Vào buổi chiều cuối cùng cũng đã đến nơi. Lý Dụ trước tiên đi xem hoàng hậu cùng mấy đứa trẻ. Sau đó liền phái người đi hỏi Tiêu Từ Giản. Tiêu Từ Giản ở biệt thự phụ cận với hành cung.
Phụ cận của hành cung đều là từng mảng từng mảng biệt thự, đều là sản nghiệp của trọng thần cùng tôn thất hoàng thân, nằm gần hành cung thuận tiện chăm sóc đến hoàng đế. Mặc dù hoàng đế không đến hành cung, nhưng gia quyến của những quan to quý nhân cũng thỉnh thoảng tới nơi này ở lại, có thể là vui chơi, có thể là an dưỡng, nói chung đây là nơi hợp lòng người.
Cung nhân từ biệt thự của Tiêu Từ Giản trở về, hướng hoàng đế hồi bẩm: Thừa tướng đã ở lại, tất cả đều thỏa đáng, đa tạ bệ hạ quan tâm.
Lý Dụ mỉm cười gật đầu.
Ngày đó ở trên xe, hoặc là nóng hoặc là buồn ngủ, hắn lúc này đến nơi mát mẻ như thế này, đột nhiên tinh thần tỉnh táo, một điểm cũng không buồn ngủ. Lệnh cung nhân vì hắn cầm đèn để hắn đi dạo quanh hoa viên, chỉ cảm thấy cổ nhân nói tận dụng thời gian nghỉ ngơi quả nhiên rất đúng, rất thoải mái lãng mạn.
“Đến hành cung, có cái gì có thể chơi không?” Lý Dụ hỏi cung nhân bên người.
Cung nhân rất nhanh đưa ra một đống ý tưởng, tuy rằng cũng giống với những trò chơi trong cung. Nhưng hành cung lại thú vị hơn đôi chút, không còn gò bó, đương nhiên sẽ vui vẻ hơn khi chơi trong cung.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Dụ liền đến ao trong hành cung để tắm. Ở trong cung hắn chỉ có thể tắm qua nước ấm. Trong cung ngự y cường liệt đề nghị hắn không được tắm nước lạnh, phảng phất như hắn vô cùng mảnh mai, tắm nước lạnh liền chết đi vậy. Lý Dụ bị bọn họ dọa đến có chút sợ.
Bất quá bây giờ hắn cũng chả thèm bận tâm, dù sao cũng đã vào hạ rồi.
Sau khi tắm xong, hắn thuận tiên dạo bộ quanh đó, nơi này cũng có thể có dã thú, so với trong cung thì nguy hiểm hơn nhiều, Lý Dụ bất tri bất giác liền đi rất xa. Cung nhân thấy vậy, liền nhắc nhở hắn, nếu đi về phía trước sẽ đi ra ngoài phạm vi của hành cung.
Vừa vặn có người bẩm báo, thừa tướng đến.
Tiêu Từ Giản cũng thường rảnh rỗi đi với Lý Dụ tham quan khung cảnh nơi này.
Lý Dụ nói: “Ta nghe nói có một nơi, có thể nghênh tiếp hoàng đế đến để tham quan?”
Tiêu Từ Giản nói: “Xác thực là như vậy. Bệ hạ năm nay muốn tham quan nhà ai?”
Lý Dụ cười nói: “Đương nhiên là thừa tướng gia. Trẫm vô cùng muốn nhìn một chút chỗ thừa tướng bố trí!”
Tiêu Từ Giản cũng không quá cảm thấy đột nhiên. Y là người đứng đầu đám quan lại, hoàng đế đi đến tham quan nhà y là điều đương nhiên.
Huống hồ năm đó Cao Tông hoàng đế cũng đãi ngộ y như vậy. Khi đó Nhữ Dương vương gần mười tuổi, cùng đi với Cao Tông hoàng đế, còn làm bể luôn chậu hoa lan của y.
Hoàng đế hiên tại là bộ dáng không nhớ chuyện gì đã xảy ra, hài tử mười tuổi cũng đã có thể nhớ những việc trong quá khứ rồi. Tiêu Từ Giản liến nghĩ hắn đang giả ngơ, vô sỉ, không muốn nhớ đến. Nhưng y rất đau lòng cho chậu lan kia.
Mà lúc này cũng không muốn cùng hoàng đế tính toán chuyện ở quá khứ này. Tiêu Từ Giản rộng lượng nói: “Thần sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cung nghênh thánh giá.”
Lý Dụ luôn mồm nói: “Không cần chuẩn bị, ta chính là…” Hắn chính là muốn nhìn bộ dáng tự nhiên của Tiêu Từ Giản. Hắn ngắt lá cây, hướng Tiêu Từ Giản ôn nhu nói: “Vườn của Thừa tướng, dù thế nào trẫm đều sẽ thích.”