Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Chương 25



Hoàng đế giá lâm đến nhà của đại thần cũng là chuyện bình thường, sau 3 ngày nữa, Lý Dụ sẽ đi đến biệt thự của thừa tướng.

Trong mấy ngày này, chuyện Lý Dụ thích làm nhất đó là bơi lội cùng tản bộ, điều này làm cho hắn nhớ lại cuộc sống ở Đạm Châu, vận động hay muốn làm gì đều không bị hạn chế, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là tốt rồi, thời đại này cũng không phải là thời đại tốt nhất nhưng hắn vẫn phải tận lực để mà hưởng thụ.

Bất quá bây giờ cùng thời điểm ở Đạm Châu có điểm khác nhau, hắn trước kia chỉ là một vương gia nhỏ bé, nhưng bây giờ đã là vua của một nước, nên đãi ngộ cũng rất khác nhau, khi ở Đạm Châu chính hắn phải tìm thú vui nhưng bây giờ là thú vui tự tìm đến cửa.

Sau khi đến hành cung, Phùng gia liền đưa đến cho hắn 12 con tuấn mã có màu lông rất đẹp, đưa đến cho hoàng tử công chúa vài con ngựa con, nhưng hoàng tử và công chúa cũng còn rất nhỏ chỉ ngồi trên lưng của những con ngựa đó rồi để cung nhân dẫn đi vòng vòng, Lý Dụ thấy vô cùng khả ái.

Ấn tượng của Lý Dụ đối với Phùng gia không hề tốt, thời điểm hắn ở Đạm Châu, Phùng gia cũng chưa từng nhiệt tình như vậy. Bây giờ lại nhiệt tình như vậy, Lý Dụ có là người ngu cũng hiểu bọn họ đang muốn cái gì.

Lý Dụ cũng không có nói với bất kỳ người nào về vị trí Thái tử, ngoại trừ tốt hôm đó vì ám chỉ hoàng hậu mà ám chỉ một chút. Từ lý trí hắn vẫn luôn chắc rằng thái tử tương lai sẽ là nhi tử của hoàng hậu__ mặc dù Phùng gia không được người ta yêu thích lắm, nhưng hắn vẫn phải làm theo quy tắc, chỉ cần hoàng hậu cùng Phùng gia không làm ra việc sai lầm gì thì chắc chắn Đại hoàng tử sẽ làm thái tử.

Nhưng hắn cũng không muốn nhắc đến chuyện này, hắn trở thành hoàng đế quá nhanh quá bất ngờ nên vị trí của thái tử cũng quá mẫn cảm, có lẽ hiện tại hắn cũng không biết nên làm như thế nào, nên cũng chỉ có thể chờ qua một thời gian nữa.

Cũng may là hiện tại Phùng gia cũng rất cẩn thận___ Lý Dụ cho rằng bọn họ cũng không cần thiết để lo lắng.

Hoàng hậu đứa ra ý kiến muốn hắn qua thăm nơi của Phùng gia, hắn cũng đáp ứng nhưng sẽ được sắp xếp sau thừa tướng. Mắt hoàng hậu lập tức sáng lên.

Lý Dụ mỉm cười nói: “Nàng nên nói cho bá phụ biết, trẫm không phải xem mặt mũi của ông ta, ta là nể mặt nàng.”

Hoàng hậu lúng túng: “Thần thiếp…”

Lý Dụ lắc đầu một cái, ngăn lại lời nói khiêm tốn của nàng lại.

Nơi ở của thừa tướng cũng không quá xa nơi ở của hắn, nhưng cũng phải ngồi xe ngựa để đi qua.

Người nhà họ Tiêu đều ở ngoài nghênh đón hắn, trưởng tử Tiêu Hoàn cũng ở đó, Lý Dụ xem bộ dáng này không khỏi nản lòng, hắn lúc đầu cứ tưởng Tiêu Từ Giản sẽ chiêu đãi hắn, có thể thăm qua thư phòng của Tiêu Từ Giản, có thể hảo hảo mà tăng cường tình cảm. Nhưng bây giờ Tiêu thừa tướng vẫn trước sau như một mà phô trương thanh thế để chào đón hắn, thật là không xong mà.

May là sau khi đến vườn, còn thuận ý của Lý Dụ một tí___mặc dù có nhiều người nhưng cũng không ai dám đến đến hoàng đế trừ phi hắn tự triệu đến.

Lý Dụ đi trước quy trình, kêu Tiêu Từ Giản giới thiệu họ hàng của y. Tiêu Hoàn không cần giới thiệu, vì cậu ta ở trong cung nhậm chức hắn rất quen thuộc. Còn những người khác là huynh đệ thúc bá của y, còn có 2 đứa cháu vợ của y.

Lý Dụ không khỏi liếc mắt nhìn 2 người kia một chút, bọn họ cũng không đẹp bao nhiêu, đừng nói tới Tiêu Từ Giản, Tiêu Hoàn bọn họ cũng không với tới. Hắn biết thê tử của Tiêu Từ Giản đã qua đời mấy năm nay, lúc này y còn đem tới cháu bên phía thê tử đến…..

Lý Dụ không muốn nghĩ đến nữa. Hắn vốn muốn theo đuổi Tiêu Từ Giản, nhưng nhìn lại, hắn thật giống như người dòm ngó, âm thầm xấu hổ.

Thời điểm du ngoạn, Lý Dụ chỉ kêu Tiêu Từ Giản ở lại làm bạn, còn những người khác hắn đều cho lui xuống.

Vườn được xây dựng rất thanh bình, đoan chính, sơ sài trống vắng, cũng không được tân trang nhiều lắm, bên hồ có xây dựng nơi cho những thuyền con cập bến. Ven hồ có vài phong cảnh rất đẹp, cây cối to cao mọc tươi tốt, che bóng xuống, đi phía dưới cảm thấy rất mát mẻ ẩm ướt.

Buổi chiều Tiêu Từ Giản tổ chức thiết yến, Lý Dụ uống rượu xong liền muốn nằm xuống.

Tiêu Từ Giản đã bố trí hoàn hảo nơi nghỉ ngơi cho Lý Dụ, cung nhân dìu hắn vào giường nhỏ nghỉ ngơi, trên đường, Lý Dụ nói: “Ta muốn thừa tướng.”

Cung nhân khuyên nhủ: “Bệ hạ nên nghỉ ngơi.”

Lý Dụ kiên trì: “Trẫm muốn cùng thừa tướng nói chuyện.”

Cung nhân không có cách nào, chỉ có thể đi truyền lời.

Lý Dụ nhìn chằm chằm vào 12 bức bình phong, chỉ chốc lát, nhìn thấy trên đó có bóng người, cách bức bình phong hỏi: “Bệ hạ triệu thần có chuyện gì?” Thanh âm kia trầm tĩnh tao nhã, không biết chút nào về tâm tình của Lý Dụ.

Lý Dụ nặng nề nói: “Trẫm có lời muốn hỏi thừa tướng.”

Bóng người qua lại một chút. Sau đó mới chuyển qua bức bình phong.

Lý Dụ từ trên giường nhỏ ngồi dậy, hắn muốn Tiêu Từ Giản ngồi vào bên cạnh hắn.

Tiêu Từ Giản ở bên cạnh hắn ngồi xuống.

“Bệ hạ không khỏe?” Y thân thiết hỏi.

Lý Dụ nở nụ cười: “Làm sao vậy? Thừa tướng lẽ nào thật sự cho là ta uống say?”

Hắn có chút ảo não, lời này nghe như mượn rượu giả điên. Ý định của hắn cũng không phải như vậy.

Hắn chỉ là có chút thất thần mà thôi.

“Thừa tướng…” Lý Dụ lẩm bẩm nói.

Tiêu Từ Giản rất có kiên trì, ngày đó hoàng đế đàng hoàng xem xét hết phong cảnh, mặc dù  không hăng hái lắm, nhưng cũng không có ý muốn triệu ca kỹ làm bạn, y rất hài lòng. Lúc này y cũng cho rằng hoàng đế say rồi.

Người say thì chả có đạo lý nào để giải thích. Y cũng đã  gặp qua tướng quân dũng mãnh nhưng sau khi  say cứ như cừu nhỏ, cũng làm trò hề giống nhau. Hoàng đế vẫn không tính là quá phận quá đáng.

“Bệ hạ, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Tiêu Từ Giản nói.

Lý Dụ nắm lấy tay y: “Ta thật có lời muốn nói với ngươi!”

Nhưng đây không phải là thời cơ tốt để biểu lộ, hắn cũng biết điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.