Văn thái phó không chút do dự, kiên quyết, làm Lý Dụ rất giật mình.
Hắn cứ tưởng thái độ của Văn thái phó sẽ không dứt khoát như vậy mà đứng về phía Tiêu Từ Giản. Lúc trước có chút chuyện nhỏ, Văn thái phó trước mặt hắn nói xấu Tiêu Từ Giản, nói y không được cái này, không xong cái kia. Ngược lại bây giờ có đại sự, Văn thái phó lại không có ý kiến gì.
Lý Dụ liền cảm thấy nghi hoặc.
Bất quá hắn vẫn như cũ nói: “Nếu Thái phó nghĩ như vậy, vậy thì không thể tốt hơn. Trong triều trên dưới một lòng, Ô Nam trận chiến kia xác định có thể hoàn toàn thắng lợi.”
Văn thái phó cười cười, nói: “Bệ hạ, thần cùng Tiêu thừa tướng, mặc dù có chút khập khiễng (khúc mắc), nhưng làm theo việc công, tâm ý đều không khác y nhiều.”
Lý Dụ đương nhiên không tin lời này hoàn toàn, nhưng lời này cũng không có kẽ hở nào.
Văn thái phó liền nhẹ nhàng đem đề tài này bỏ qua, chuyển đến nói tới khoa cử cùng những chuyện khác. Lý Dụ trong lòng lại có một loại dự cảm, lão hồ ly này, sẽ không thể không lấy chuyện này làm văn tế.
Văn thái phó trước khi đi, Lý Dụ vẫn là không nhịn được lại hỏi một lần: “Đối với chuyện phía nam xuất binh, Thái phó xác thực không có dị nghị?”
Văn thái phó đã run rẩy đứng lên, nghe đến hoàng đế hỏi như vậy, cũng không ngồi trở lại đi, chỉ nói: “Bệ hạ…”
Lý Dụ kính lão, tiến lên giúp đỡ hắn một cái, nghe hắn nói hết lời.
“Thần cho là, phía nam nạn trộm cướp, đã sớm nên xuất binh, tiểu quốc này, chỉ là giặc cỏ mà thôi. Thừa tướng chờ tới hôm nay, e rằng tự có suy tính, ” ông dừng một chút, “Tự có suy tính của y a…”
Lý Dụ biết có ý tứ bên trong lời nói của ông ta. Bên trong lời này còn có ý trách Tiêu Từ Giản. Nói chung là sớm cũng lại không làm, muộn cũng không làm. Tiêu Từ Giản đề xuất ra việc này, nhất định là có tư tâm ở bên trong.
Lý Dụ tại cười thầm trong lòng, giả vờ nghe không hiểu.
Văn thái phó đối với chuyện xuất binh chỉ dám nói bóng nói gió, nói chung là tật xấu mãi mãi cũng sẽ không bỏ được, Lý Dụ mới sẽ không dễ dàng bị ông ta khiêu khích.
Đến tháng 3, những đại thần đều biết việc xuất binh đến phía nam. Tiêu Từ Giản an bài hai nhóm thảo luận việc đóng quân cùng xuất binh. Lần đầu sẽ cử một vạn binh lính, đều là tinh binh Hãn Mã, trong đó có 2 ngàn ở kinh đô, kế hoạch trong bốn tháng sẽ hoàn tất được việc đóng binh..
Lý Dụ là lần đầu tiên tham gia cái gọi là hội nghị quân sự, đương nhiên so với thời điểm hắn diễn trên phim sẽ khác nhau, vì trong tay hắn có kịch bản nên hắn không lo lắng.
Lúc này hắn đang ngồi trong hội nghị, bên chỉ có mặt bên ngoài trấn định mà thôi. May mà Tiêu Từ Giản ngồi bên cạnh hắn, làm hắn cũng bớt lo lắng không ít.
Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Dụ mới thanh tĩnh lại, hắn kêu Tiêu Từ Giản với những người khác lại, nói cho bọn họ biết qua hai ngày nữa trong cung sẽ có tiệc ngắm hoa. Ngắm hoa vào tháng 3 cũng là tập tục hằng năm, khi tháng 3, trong kinh thành cảnh xuân tươi đẹp, chim lớn chim nhỏ không ngừng bay tới. Hoàng đế cũng từng ngắm qua một lần, cũng chưa có tổ chức tiệc mời quần thần. Mắt thấy đây là thời điểm hoa nở đẹp nhất, nếu không tổ chức liền sẽ không kịp a.
Tiệc ngắm hoa trong cung là việc thường làm, cũng không kỳ lạ gì. Hoàng đế nói, mọi người đương nhiên đáp ứng. Bất quá Lý Dụ lại nói: “Tiệc ngắm hoa lần này, trẫm muốn bố trí chút điều kiện.”
Có người cười nói hỏi: “Bệ hạ là muốn thi thơ?”
Lý Dụ lắc đầu một cái, nói: “Chỉ là một lên yêu cầu, thỉnh chư vị mặc đồ đỏ, không quản đỏ như thế nào, chỉ cần đỏ là được. Ai muốn mặc màu lam, xanh biếc, vàng, thì không cho tham gia.”
Tất cả mọi người nở nụ cười, Tiêu Từ Giản cũng mỉm cười.
Lý Dụ nhìn y, thầm nghĩ, hắn mới không quản người khác mặc cái gì, hắn chỉ là muốn xem Tiêu Từ Giản mặc đồ đỏ mà thôi. Hắn thường thường nghĩ, Tiêu Từ Giản trong nóng ngoài lạnh như vậy, rất thích hợp mặc đồ đỏ.
Hoàng đế đề nghị chuyện này là muốn có thu vui mới để xem, tiệc ngắm hoa dù sao cũng nên có chút phong lưu. Đại quan lại cũng không có dị nghị.
Tiêu Từ Giản không đem chuyện này để ở trong lòng. Không nghĩ tới y mới vừa về nhà, trong cung ban thưởng đã đến. Trong cung có ban thưởng cũng không kỳ quái, lần ban thưởng này lại là mấy xấp vải màu đỏ tím đan kim cẩm. Trong cung truyền đến ý tứ của hoàng đế: Thỉnh thừa tướng dùng vải vóc này cắt may thành bộ đồ mới, tại tiệc ngắm hoa phải mặc bộ đồ từ vải này mới có thể tham dự.
Đám vải vóc này là hàng dệt bằng máy ty tân được đưa vào trong cung, trong đó tử hồng đan kim cẩm xinh đẹp nhất, tổng cộng mới mười thước. Lý Dụ thưởng bốn thước cho Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản cũng không rõ vải vóc này được xuất xứ từ nơi nào, chỉ biết hoàng đế vô cùng muốn y mang. Y kiểm tra lại vải vóc, tuy vô cùng hoa lệ nhưng cũng không quá phận, vì vậy gật gật đầu, kêu người đem đi may y phục.
Đến tiệc rượu ngày ấy, mọi người quả nhiên đều mặc y phục đỏ. Xuân sắc mọi nơi, hoa vừa mới bắt đầu rơi, quanh cảnh đều là một màu xanh non.
Văn thái phó đã già liền mặc màu tương, xem như cũng gần giống mà đỏ, Hàn Vọng Tông mang màu đỏ thắm, rất hợp với chủ rể. Còn Phùng Hữu Viễn, mang một bộ sắc hoa đào, đứng ở dưới hoa, vô cùng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Những người hoặc đậm hoặc nhạt, đều mang mang màu đỏ. Nhưng cũng không có ai lóa mắt như Tiêu Từ Giản___ít nhất trong mắt Lý Dụ là vậy. Tiêu Từ Giản quả nhiên mang bộ được mang từ vải hắn mang tới, đầu đội mũ quan vàng ròng, Lý Dụ liếc mắt một cái là có thể ở trong đám người nhìn thấy y.
Người như vậy, mới xứng đáng với cảnh đẹp nơi đây, mới có thể gọi là thưởng xuân. Lý Dụ chỉ là liếc mắt nhìn Tiêu Từ Giản, uống cạn một chén rượu lớn.
Sau tiệc rượu, Lý Dụ hơi say, chỉ cùng Tiêu Từ Giản nói chuyện.
Tiêu Từ Giản uống cũng không nhiều, sắc mặt như thường, chỉ là khóe mắt hơi ửng hồng. Lý Dụ nhìn, xém không nhịn được thân thủ đi sờ một cái, hắn nghĩ chuyên gia trang điểm tốt nhất cũng không thể trang điểm được màu sắc kia.
Nói đến trang điểm… “Ngày hôm nay Phùng Hữu Viễn đánh phấn, thừa tướng nhìn ra được không?” Lý Dụ nói liền không nhịn được cười nhạo lên tiếng.
Tiêu Từ Giản đương nhiên không nhìn ra, y hoàn toàn không chú ý. Lý Dụ dựa vào men say, giả ngây giả dại, hắn tiếp tục cười nói: “Buồn cười a buồn cười, bản thân anh ta cũng được coi là mỹ nam tử, bất quá quá mức tự luyến… Cái này không được. Đương nhiên rồi, điều này không cần ai nói cũng biết, như vậy không phải là tự ti chính là ngu xuẩn, không tự mình biết mình…”
Tiêu Từ Giản một bên nghe hoàng đế nói, một bên nghe. Y biết nói trị quốc ra sao,nhưng cũng không biết nên đáp lại hoàng đế như thế nào, cũng không biết đánh trống lảng.
Lý Dụ ngừng lại, bỗng nhiên nói: “Ai! Thừa tướng…”
Tiêu Từ Giản không biết hắn đột nhiên cảm khái cái gì, chỉ ôn hòa nói: “Thần ở đây.”
Lý Dụ muốn hỏi y, ngươi biết không. Ngươi có biết mình đẹp như thế nào không? Ngươi khi nào mới biết được, ngươi sẽ làm thế nào mà biết được. Ngươi biết có bao nhiêu người ái mộ ngươi không?
Tiêu Từ Giản nhìn về phía hắn, nhìn thấu hoàng đế có chuyện muốn hỏi.
“Bệ hạ, nếu như có cái gì khổ não, không ngại nói thẳng. Thần nhất định biết gì nói nấy.”
Lý Dụ không nói lời nào, hắn quay đầu đi, nhìn hoa đào hoa lê, hoa đào hoa lê không nói lời nào, hắn không nói ra được. Câu hỏi kia nói ra khỏi miệng cũng quá khinh bạc.
Hắn thấy được một thân hoa phục của Tiêu Từ Giản, cũng đã đủ rồi. Hắn đã biết đáp án —— đùa gì thế, Tiêu Từ Giản người như vậy, làm sao sẽ không tự mình biết mình.
“Không cần để ý…” Lý Dụ giương giương chén rượu, “Trẫm ngày hôm nay không muốn nghĩ chuyện quá phức tạp. Ngắm hoa là tốt rồi.”