Trong cung tổ chức tiệc rượu kéo dài rất lâu. Cung nữ liên tục đem những món mỹ vị đến, tư thái mềm mại ưu mỹ.
Lý Dụ diễn xong an vị tại chỗ ngồi của mình, đầu tiên là nghiên cứu những người tham gia yến hội. Hắn đã thấy hoàng đế ba lần, nhưng hoàng hậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tuy rằng đẹp đẽ, mà ngũ quan cũng không thể nào như Tiêu Từ Giản, chỉ là thân thể thon dài tựa hồ giống với Tiêu Từ Giản. Đối Lý Dụ tới nói hoàng hậu chỉ là một tiểu loli mười năm tuổi, hắn so với hoàng hậu già một bó tuổi.
Nghiên cứu xong hoàng hậu, Lý Dụ liền nghiêm túc nghiên cứu bữa tiệc đang được diễn ra, đồ ăn, rượu rất tốt, vị tốt, tinh khiết và thơm nồng. Đồ ăn cũng không tồi, tuy rằng hắn đối các loại bánh ngọt đủ mọi màu sắc này cũng không có hứng thú lắm, nhưng thịt được nướng cùng nấm rất ngon miệng, canh cá cũng rất ngon.
Bất quá món ăn cũng không có nhiều món phong phú, một số món mà Lý Dụ rất thích còn chưa có ra đời, Lý Dụ nghĩ đến phát chán, nên nhìn qua hắn có vẻ đang rất u buồn.
Mọi người đều nhìn qua dò xét hắn: Nhữ Dương vương lần này vào kinh một chuyến, bị hành hạ đến tính tình đại biến, đi Đạm Châu không phải là sẽ mất đến nửa cái mạng đi.
Mặc kệ mọi người nghĩ gì, điều quan tâm của Lý Dụ hiện giờ là: Chẳng lẽ hắn xuyên việt là vì chính mình mà làm ra các loại mỹ vị hắn đã từng ăn???
Đang suy nghĩ bậy bạ, bỗng nhiên có người đi đến chỗ của hắn. Lý Dụ ngẩng đầu lên, liền thấy có người bưng rượu, hướng hắn chúc rượu.Tổng thể đều là những câu chúc lên đường bình an, nên bảo trọng sức khỏe….
Tiêu Từ Giản cũng không đến, hắn ngồi cách y một khoảng cũng không xa, có thể rõ ràng nhìn thấy y đang cùng những người bên cạnh nói nói cười cười.
Khi lần đầu Lý Dụ gặp y, liền cảm thấy y là một người rất lạnh nhạt, nhưng bây giờ nhìn được, Tiêu Từ Giản từ nãy giờ cũng cười không ít, thậm chí Lý Dụ còn có thể nghe thanh âm cười to của y.
Ngẫm lại cũng đúng, đây đang là thời điểm đường quan rộng mở của y, vừa mới quát được một đám bọ xít như hắn ra khỏi kinh thành, không lý nào lại không cười vui vẻ đến vậy. Lý Dụ chua xót nghĩ.
Nhưng mà, y cười rộ lên như vậy thật đẹp…..
Tiêu Từ Giản đáp lại ánh mắt của Lý Dụ, y trên mặt mang vẻ đắc ý dào dạt, mỉm cười hướng Lý Dụ gật đầu nâng chén. Lý Dụ tại phía dưới bàn giơ ra ngón giữa, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.
Thao ngươi. Nhưng mà cũng không phải thật muốn thao ngươi. Thao ngươi. Chỉ là ngươi hành động quá phận, quá đáng khiến người muốn thao ngươi, thao ngươi, chính là thao ngươi, thao ngươi. Lý Dụ ở trong lòng hát lên.
Tiêu Từ Giản cũng không thèm để ý đến thái độ của Nhữ Dương vương, Vân Châu được thu hồi lại, tâm tình y rất tốt, đang tính toán như thế nào mà hảo hảo sử dụng miếng đất đó. Yến hội nào mỹ vị, nào mỹ nữ, mọi người đều chè chén đi lên.
Tiêu Từ Giản quét mắt về phía hoàng đế cùng hoàng hậu, hoàng đế gọi Như Dương vương đến ngồi bên để trò chuyện, mà hoàng hậu ngồi một bên thưởng thức màn diễn tấu đàn tỳ bà.
Vừa vặn có tỳ nữ đến rót rượu cho Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản nhìn đến vết bớt bên tai nàng, liền biết là người bên cạnh hoàng hậu.
“Hoàng hậu thỉnh quốc công sau yến tiệc lưu lại nói chuyện.” Tỳ nữ không ngẩng đầu, thấp giọng nói.
Tiêu Từ Giản bưng chén rượu lên vừa liếc nhìn nữ nhi—— dung mạo của nàng rất giống mẹ của nàng, tính tình cũng rất giống. Y không nghi ngờ rằng nàng là một hoàng hậu tốt, chỉ là bây giờ nàng không thể rời bỏ Tiêu gia, cũng không thể không có y chống đỡ sau lưng.
Sau khi yến hội kết thúc, Lý Dụ cơ hồ mệt đến không thể đi nổi, khi trở ra liền nằm nhoài trên xe ngựa mà ngủ tới khi quay về vương phủ mới mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy.
“Triệu Thập Ngũ,” hỏi hắn, “Khi nào chúng ta trở về Vân Châu?”
Triệu Thập ngủ đúng ngoài xe ngưa, trả lời: “Ngày mai chỉnh lý xong sau đó liền xuất phát.”
Lý Dụ lẩm bẩm nói: “Cuộc đời ta cứ như một giấc mộng.”
Triệu Thập Ngũ âm thanh rốt cục cũng buông lỏng: “Ai nói không phải đâu a….”
Lý Dụ rốt cục cũng đi ngủ. Khi hắn đang say giấc, trong cung đèn đuốc vẫn sáng choang.
Hoàng đế tại yến tiệc có uống hơi nhiều, đến lúc này mới dần dần tỉnh rượu, hoàng hậu vẫn luôn ở một bên chăm sóc.
“Ngày mai Tam ca sẽ đi…” Hắn nói nhưng cũng giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Hoàng hậu ôn nhu nói: “Vâng. Hắn thế nào cũng phải rời kinh.”
“Bái Bái,” hoàng đế gọi nhũ danh của nàng, “Thừa tướng… Phụ thân nàng sẽ thật cao hứng đi?”
Hoàng hậu lông mày đều không động một cái, nàng ngồi bên cạnh giường của hoàng đế, ôn nhu nói: “Phụ thân một lòng chỉ vì bệ hạ.” Nàng một bên nhẹ nhàng dùng lược bí chải lại tóc cho hoàng đế, vừa nói: “Thiếp xem Nhữ Dương vương chắc cũng hối hận rồi, biết đến ràng buộc, kiểm soát hành vi của bản thân, an an ổn ổn mà sống. Nếu như cứ như trước đây, ỷ vào sự khoan dung của bệ hạ, lại đối với ta…”
Như Dương vương thật sự đã khinh bạc hoàng hậu, chỉ là hiện giờ Nhữ Dương vương đã nhận đầy đủ trừng phạt rồi, nên hoàng đế đem chuyện này bỏ qua không truy cứu nữa.
“Bệ hạ, thiếp là trưởng nữ trong nhà, tuổi nhỏ đã phải chịu tang mẫu thân, bây giờ gả vào trong cung, người mà thần thiếp có thể dựa vào hiện giờ chính là bệ hạ người.” Hoàng Hậu hạ tầm mắt” Kính xin bệ hạ thương thần thiếp.”
Nàng nhớ đến sau yến tiệc, phụ thân đã nói với nàng.
Phụ thân nói: “Hoàng đế nóng lòng là không thể tránh được, hắn đối với Nhữ Dương vương không hẳn là vì cảm tình sâu đậm, chẳng qua là lo lắng cho mình ở trong cung tứ cố vô thân mà thôi. Chỉ cần ngươi xác định được người đối với Tiêu gia một lòng một dạ là tốt rồi.”
Hoàng hậu nhớ đến chính mình lúc đó bật thốt lên: “Tiêu gia có người như vậy đúng không?”
Phụ thân nàng kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Nàng nói: “Trung tâm nhất quán.”*
*Trung tâm nhất quán : một lòng một dạ, không phản bội.
Phụ thân cư nhiên nở nụ cười, y nói: “Người có thể đối với ngươi vĩnh viễn trung tâm nhất quán chỉ có một, chính là chính ngươi.”
Giờ khắc này nàng sử dụng hết tất cả bản lĩnh của mình, trên mặt biểu lộ một mảng nhu tình, nhưng trong lòng lại cất giấu một thanh đao lãnh lẽo.
Hoàng đế đưa tay ra, nắm mười ngón tay của nàng, thần sắc hoảng hốt mà ôn nhu: “Ta thương Bái Bái, Bái Bái cũng không cần phụ ta.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ điểm điểm môi hoàng đế, nở nụ cười đẹp đẽ: “Nhất định. Thần thiếp không dám nuốt lời.”
Hai ngày sau, Lý Dụ đem kinh đô bỏ lại đằng sau, lên đường quay về Vân Châu.