Hắn từ trong mộng thức tỉnh, chảy mồ hôi ròng ròng, lập tức bật đèn giường lên.
“Làm sao vậy…” Người bên cạnh hắn nhắm mắt lại, lầu bầu.
Lý Dụ nhìn mặt người đang ngủ bên cạnh, nói: “Anh gặp một giấc mông đặc biệt đáng sợ. Mơ tới anh xuyên qua đến cổ đại, còn biến thành hoàng đế.”
Tiêu Từ Giản cười lạnh một tiếng: “Trong mộng đều ở hậu cung, sảng khoái đi.”
Y mở mắt ra. Lý Dụ vĩnh viễn xem không đủ cặp mắt kia của y.
“Sảng khoái cái gì, thật là đáng sợ có được không, không điện thoại di động, không mạng. Em còn ở nơi đó.”
Tiêu Từ Giản lại dùng mũi hừ một tiếng: “Ừm.”
Lý Dụ đưa tay, vuốt ve lỗ mũi và đôi môi của người yêu, nói: “Anh là hoàng đế, em nhưng lại là thừa tướng, còn là thẳng nam không thể thẳng hơn, chỉ toàn làm khổ anh… Anh mỗi ngày nhìn em, lại ăn không được em…”
Tiêu Từ Giản khóe mắt hiện ra ý cười, y hơi mở miệng, ngậm ngón tay của Lý Dụ: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó liền không có sau đó. Anh chỉ biết kêu khổ a~, em còn đối với anh đặc biệt hung ác! Đặc biệt nghiêm khắc! Anh đều muốn nhịn đến biến thái!”
“Vậy anh không ngủ cùng những người khác?” Tiêu Từ Giản liếm ngón tay kia, Lý Dụ đã không kiềm chế nổi, hôn lên đôi môi y.
“Anh nào dám a… Vạn nhất chúng ta có thể thành đôi, anh tính sổ với anh thì làm sao bây giờ? Tính cách của em, anh còn không biết?” Hắn tham lam hôn, từ đôi môi, đến xương quai xanh. Toàn bộ đều là nơi hắn quen thuộc mà mê luyến.
Hắn có thể vì thế điên cuồng, hắn bị trong mộng làm cho khổ, làm cho sợ hãi, hắn chưa bao giờ từng nghĩ hắn có một ngày sẽ xa cách Tiêu Từ Giản xa như vậy. Vào giờ phút này hắn chỉ muốn có y, dù cho hai giờ sau hắn sẽ lên máy bay đi đến trường quay.
Tiêu Từ Giản hoàn toàn phối hợp với hắn…
Sau đó hắn rơi xuống.
“Bệ hạ.” Có người gọi hắn.
Hắn trở mình, chỉ muốn lần thứ hai rơi vào trong mộng.