Văn thái phó trừng Tiêu Từ Giản, như nhìn thấy quỷ từ trong địa ngục bò ra ngoài. Ông ta lại run rẩy quay đầu nhìn hoàng đế.
Hoàng đế vẫn đang ngồi vững vững vàng vàng, trên mặt không hề có vẻ kinh ngạc. Văn thái phó liền hiểu, Ông ta tự cho là đúng. Ông ta tự coi chính mình là thợ săn, nào có biết người khác đã đào xong cho ông ta một phần mộ.
Tất cả mọi người đều thần sắc khác nhau. Hoàng đế quét một vòng, đại thể có thể rõ ràng mọi người đang suy nghĩ cái gì, hắn cho Tiêu Từ Giản cùng Văn thái phó ghế ngồi, hai người ngồi đối diện nhau.
Văn thái phó không nói một lời, ông ta biết mình lành ít dữ nhiều, nhưng ông ta ở trong quan trường nhịn mấy chục năm, mặc dù đã biết kết cục lần này rồi, cũng không quá thất kinh, ném hết mặt mũi.
Thời điểm ông ta ngồi xuống hơi có chút cứng ngắc.
Tiêu Từ Giản ngồi xuống, lại hỏi một lần nữa: “Thái phó muốn thảo luận chuyện gì?”
Văn thái phó nói: “Là về việc kỷ luật quân đội.”
Tiêu Từ Giản lập tức tiếp lời: “Há, có liên quan việc này, ta vừa vặn cũng có một chuyện muốn thảo luận.”
Y thẳng tắp nhìn Văn thái phó, nói: “Là có liên quan đến Ô Nam vương cung bị đầu độc. Thời điểm một tháng trước, có người ở Ô Nam vương cung hạ độc mấy chỗ, tổng cộng độc chết hai cung phi, thương tổn mười bảy người, trong đó quân Đại Thịnh có năm người bị thương.”
Văn thái phó không nói gì. Hoàng đế hỏi: “Chuyện này không phải đã tra được là do người của Ô Nam sao? Vì họ lúc trước có khúc mắc với các cung phi kia mà, cũng có người cho là cung phi cần phải hi sinh cho tổ quốc, bởi mới hạ độc.”
Tiêu Từ Giản nói: “Những người bị trúng độc cùng với những tướng sĩ đều có những biểu hiện giống nhau. Nhưng có một người lại không có biểu hiện trúng độc như những người khác.”
Lý Dụ nghe được thấy thú vị. Hắn vừa liếc nhìn, không nói một lời với Văn thái phó, Văn thái phó sẽ cho rằng hắn đang hỗ trợ Tiêu Từ Giản đi. Trên thực tế chuyện Tiêu Từ Giản đang nói, hắn cũng là lần đầu tiên nghe được.
Hắn thuận theo Tiêu Từ Giản hỏi xuống: “Nói thế nào?”
Tiêu Từ Giản nói: “Người Ô Nam này lại có tên như người Đại Thịnh ta.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều rối loạn. Sự việc hạ độc ở Ô Nam là người của Đại Thịnh sai khiến, chuyện này làm sao có thể? Đây là tội phản quốc. Người này là ai mà lại có gan làm như vậy?
“… Người này là Bách phu trưởng, là người phụ trách tuần tra cung vương Ô Nam.” Tiêu Từ Giản bổ sung.
Lý Dụ thầm nghĩ, thì ra là vậy, chả trách tên này nghe quá xa lạ. Chỉ là một Bách phu trưởng nho nhỏ, lại dám làm ra tai họa, độc mù con mắt của con trai thừa tướng, ai cũng sẽ không tin không có ai sai khiến.
Tiêu Từ Giản nói tới chỗ này, chỉ hướng Văn thái phó nói: “Thái phó đương nhiên sẽ không biết người kia. Chỉ là người kia lại nói ra một cái tên, người này, Thái phó nên nghe nói qua.”
“Diêu Tú.” Tiêu Từ Giản vừa nói ra danh tự này, lưng Văn thái phó liền run lên. Toàn bộ trong điện như gió cuồn sấm giật quét qua, yên tĩnh vô cùng.
Văn thái phó đương nhiên biết Diêu Tú. Diêu Tú là học sinh của ông ta. Thậm chí người hạ độc ông ta cũng biết, vì người kia là do “chết trận” ở Ô Nam.
Hiện tại ông ta đã biết người hạ độc kia không có chết, chỉ là bị người của Tiêu Từ Giản khống chế thôi. Nguyên lai Tiêu Từ Giản đã sớm kiểm tra rõ ràng rồi, nhưng vẫn muốn giữ lại để phán xét cuối cùng mà thôi. Mười mấy năm trước, thời điểm Tiêu Từ Giản đột nhiên xuất hiện, ông ta có nói mình già rồi, là lời nói khiêm tốn. Mười mấy năm trôi qua, lần này là chân chính ở trong lòng nói câu nói kia: “Già rồi già rồi, hậu sinh khả úy.”
Đương nhiên Diêu Tú có thể bào chữa đây là chủ ý của chính mình, không có quan hệ với Văn thái phó. Nhưng cái này cũng chả là gì, Tiêu Từ Giản sẽ không bỏ qua, hoàng đế cũng sẽ không. Nghe âm thanh bên trong điện —— hoàn toàn tĩnh mịch a, đã có thanh âm chửi bới Diêu Tú. Văn thái phó biết mình đã không thể cứu vãn được nữa.
Tiêu Từ Giản ngăn lại ồn ào, nói: “Việc này quan hệ trọng đại, phải cẩn thận thẩm tra xử lí. Án kiện sẽ giao cho đại lý tự giải quyết, cần phải điều tra cháy nhà ra mặt chuột.”
Người đại lý tự đáp lại “Vâng”.
Tiêu Từ Giản lại từ trong tay áo lấy ra hai phong thư tín, nói: “Thần có một chuyện khác muốn bẩm báo, việc này cùng thái phó có quan hệ.”
Văn thái phó tinh thần có chút hoảng hốt, ông ta cho là Tiêu Từ Giản đang lừa ông ta —— ông ta từ trước đến giờ cẩn thận, chuyện cơ mật xưa nay đều là gặp mặt nói chuyện, sẽ không viết thư. Ông ta trầm giọng nói: “Không quản kia là tin gì, đều không phải là ta viết!”
Tiêu Từ Giản nở nụ cười: “Chuyện này đương nhiên không phải do Thái phó viết. Mà là cháu ngoại của Thái phó. Trong ấn thư này nói, chấp nhận lừa gạt thu kim bạc của Ô Nam quốc, ba lần tổng cộng có 5000 lạng.”
Cung nhân đem phong thư trình lên cho hoàng đế, Lý Dụ nhìn sơ sơ, nói: “Quả thật là như thế…”
Văn thái phó muốn cười.
Mùa hè năm ngoái quốc sử ở kinh thành cầm bạc vung khắp nơi, cũng không chấp nhận lừa gạt, tham tài.
Nếu như không có chuyện hạ độc kia thì cũng sẽ không bị phát hiện chuyện này. Chỉ là Tiêu Từ Giản quá độc ác. Đem hai chuyện này đặt ở cùng một chỗ, đem hết mọi chuyện phá hỏng một lần.
Hai chuyện này đặt ở cùng một chỗ, Tiêu Từ Giản sẽ nói ông thông đồng Ô Nam quốc sứ, cho nên mới hạ độc Tiêu Hoàn, mới hạ độc quân đội của Đại Thịnh. Văn thái phó nghĩ, ông ta thua rồi, hơn nữa thua nhiều lắm. Trong tay Tiêu Từ Giản nắm nhân chứng, vật chứng, tất cả đều là bằng chứng. Ông mưu hại Tiêu Hoàn cũng không bằng Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản nói: “Ta muốn nói đến 2 chuyện này, Thái phó muốn nghị luận chuyện gì?”
Văn thái phó cười cười, ông ta hướng hoàng đế nói: “Thần bỗng cảm thấy không khỏe, thỉnh bệ hạ cho phép thần tạm thời lui ra.”
Lý Dụ chỉ nhìn Tiêu Từ Giản. Hắn đã sớm biết chỉ cần thân thể Tiêu Từ Giản hơi khá hơn một chút, liền có thể đem sự tình xử lý tốt, nhưng hắn không nghĩ tới Tiêu Từ Giản sẽ nhanh vậy đã giải quyết xong Văn thái phó, một chỗ trống cũng không cho Văn thái phó chui qua, đây là dự định diệt trừ triệt để Văn thái phó.
Hắn cảm thấy Tiêu Từ Giản thật giống như con dã thú bị thương, bộc lộ ra yếu đuối, dụ dỗ kẻ địch tới gần y, tại khi địch buông lỏng, y sẽ tích trữ hảo sức mạnh, rồi nhảy lên một phát, cắn đứt cổ của quân địch.
Đây chính là thừa tướng của hắn.
“Bệ hạ, thần thỉnh xin cáo lui.” Văn thái phó nói lại một lần nữa.
Lý Dụ lúc này mới hòa ái nói: “Thái phó đi về trước đi.”
Văn thái phó muốn đứng lên rời đi, nhưng ông ta thử mấy lần đều không có khí lực đứng lên. Tiêu Từ Giản đứng lên, dựa vào gậy một bên, đi tới trước mặt Thái phó, đem gậy trong tay đưa qua, nói: “Thái phó già rồi.”
Tiêu Từ Giản có thể khôi phục, nhưng Văn thái phó lại không thể cải lão hoàn đồng. Văn thái phó run rẩy nắm chặt gậy, ông ta muốn dùng cây gậy này đập lên đầu Tiêu Từ Giản, nhưng ông ta chỉ nỗ lực dựa vào cây gậy này cũng đã mất hết khí lực rồi.
Cung nhân đưa Văn thái phó ra khỏi cung.
Lý Dụ biết chuyện này đã kết thúc rồi, hắn nhìn ra lúc này Tiêu Từ Giản cũng đã mệt muốn chết. Lên triều vừa kết thúc, cũng có rất nhiều chuyện chờ hắn.
Lý Dụ muốn Tiêu Từ Giản ở trong cung nghỉ ngơi. Tiêu Từ Giản chưa tốt lắm, chỉ là đại họa trong tâm đã giải quyết, sắc mặt Tiêu Từ Giản so với mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều. Lý Dụ hỏi y: “Chuyện của Tiêu Hoàn, chừng nào sẽ tổ chức?”
Trong kinh đều biết Tiêu Hoàn muốn nạp công chúa Ô Nam, đương nhiên sẽ đem người nghênh đón vào cửa.
Tiêu Từ Giản nói: “Hai ngày nữa sẽ làm.” Y lúc này nói chuyện rất lười biếng, không còn sự sắc bén khi vào triều nữa. Lòng Lý Dụ ngứa ngáy, trêu đùa y: “Có muốn trẫm lại ban thưởng thêm hai công chúa hay không?”
Tiêu Từ Giản liếc mắt nhìn hoàng đế một cái: “Bệ hạ đừng tiếp tục chế nhạo ta…”
Lý Dụ nhìn ra thần sắc y thật mệt mỏi, bộ dáng như sắp lại phát sốt, liền trấn an vài câu, sai người hộ tống thừa tướng trở về. Tiêu Từ Giản vừa đi, tuyết liền rơi xuống, Lý Dụ nhìn chằm chằm y mặc áo khoác, liền cầm lò sưởi nhỏ cho y, nhìn theo y đi xa, đứng ở ngoài điện nhìn hồi lâu, cũng không cảm thấy lạnh.