Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Chương 77



Trịnh Anh ở trong cung Phùng hoàng hậu ngồi một phút chốc, Phùng hoàng hậu đùa anh nhi, rồi cho một cái khóa vàng ròng, một cái vòng tay.

Lập tức có người Đông Hoa cung lại đây, nói hoàng đế phái bọn họ ôm hài tử qua xem một chút.

Phùng hoàng hậu khẽ mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Người vốn muốn Trịnh Anh tiến cung để xem hài tử một chút, không phải là nàng, mà là hoàng đế. Chỉ có điều hoàng đế dùng tên tuổi nàng triệu người đến mà thôi, miễn cho làm người khác chú ý. Nàng vốn dĩ đối với Trịnh Anh cũng không thân thuộc gì lắm, dù sao trước kia nàng cũng đã nhập cung từ sớm. Nhưng bây giờ Tiêu gia xui xẻo rồi, hoàng đế dĩ nhiên còn muốn triệu Trịnh Anh tiến cung, nàng liền cảm thấy có chút kỳ lạ, không thể nghĩ đến vì lý do gì mà hoàng đế phải làm vậy.

Trịnh Anh tuy rằng không biết nội tình, nhưng hoàng hậu triệu nàng tiến cung, nàng đã đủ bất an rồi —— Tiêu Hoàn bị lưu vong, nàng và Tiêu Hoàn cũng đã ly hôn, theo lý thuyết hoàn toàn mất đi tư cách tiến cung.

Lần này hoàng đế lại muốn ôm hài tử đến Đông Hoa cung, trong lòng nàng run lên. Nàng thì không có vấn đề gì nhưng đứa nhỏ này lại không giống. Nàng cực sợ, nhưng trên mặt vẫn không thể lộ ra dị thường, hoàng hậu nói “Đi thôi”, nàng liền đứng lên, chào một cái, cùng người của Đông Hoa cung rời đi.

Nàng từ trong tay nhũ mẫu ôm hài tử qua, mỉm cười nói: “Không nhọc nhũ mẫu, để ta ôm đi.” Nàng ôm hài tử vào trong ngực, đi theo Đông Hoa cung.

Bên trong cung thất ấm áp, nhưng bên ngoài lại rất lạnh, từ cung hoàng hậu đi đến Đông Hoa cung còn có đoạn, Đông Hoa cung đã chuẩn bị kiệu ấm trước, thỉnh Trịnh Anh lên kiệu. Trịnh Anh không dám, cung nhân liền nói: “Bệ hạ nói, đông lạnh sẽ ảnh hưởng không tốt đến hài tử.”

Trịnh Anh không thể làm gì khác hơn là ngồi lên cỗ kiệu, trong lòng nàng càng thấp thỏm hơn.

Đến Đông Hoa cung, hoàng đế đang cùng mấy đứa trẻ ngồi ngắm tuyết, thấy Trịnh Anh đến, liền để Tiểu công chúa xuống, tiếp nhận anh nhi.

Hài tử thật biết điều, lúc này đang nhắm mắt ngủ yên, hoàng đế sờ sờ mặt của bé, xoa bóp cằm, làm bé tỉnh lại, cũng không khóc, không làm khó.

Hoàng đế lại hỏi Trịnh Anh canh giờ cùng cân nặng của đứa bé. Trịnh Anh đều nhất nhất đáp lại.

Hoàng đế lại nói: “Ngươi ở nơi này ngồi một chút.”

Hắn ôm hài tử, không biết là đi nơi nào.

Trịnh Anh bó tay hết cách, chỉ có thể ngồi bất động chờ đợi, một bên khác thanh âm mấy đứa trẻ chơi đùa huyên náo khiến nàng càng thêm khó chịu, không khỏi rơi lệ.

Lý Dụ ôm hài tử, ấm áp mềm mại, hắn khẽ vuốt xoa hài tử, thấp giọng nói xin lỗi ba lần. Hắn đi đến Thiên điện, Tiêu Từ Giản đang đứng bên cửa sổ xem tuyết, thấy hoàng đế tiến vào, y đóng kỹ cửa sổ.

Y nhìn thấy rõ ràng hoàng đế ôm đến là cái gì.

“Đây là hài tử của người nào?” Tiêu Từ Giản hỏi.

Lý Dụ không nói gì, hắn nghĩ Tiêu Từ Giản cũng đã đoán được. Hắn chỉ đem hài tử đưa cho Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản nhẹ nhàng ôm hài tử, ngồi xuống.

Hài tử đang trợn tròn mắt nhìn y, miệng hé ra.

Lý Dụ nhẹ giọng nói: “Bé nở nụ cười.”

Tiêu Từ Giản trầm giọng nói: “Đây là hài tử của Tiêu Hoàn cùng Trịnh Anh?”

Lý Dụ nói: “Đúng.”

Tiêu Từ Giản lại hỏi: “Trịnh gia đối với Trịnh Anh có tốt không?”

Lý Dụ nói: “Ta đã nói, bọn họ không dám khắt khe Trịnh Anh cùng hài tử.”

Tiêu Từ Giản liền không tiếp tục nói nữa.

Y hết sức chuyên chú mà nhìn hài tử.

Lý Dụ thấp giọng nói với y: “Ngươi mắng ta đi.”

Ánh mắt Tiêu Từ Giản vẫn không có dời khỏi tiểu hài tử, y chỉ nói: “Ta nhớ khi Bái Bái cùng Tiêu Hoàn được sinh ra, bà đỡ cũng có đem hài tử đến cho ta ôm.”

Lý Dụ kiên trì nói: “Ngươi nên mắng ta.”

Tiêu Từ Giản lúc này mới ngẩng đầu lên, nói với hoàng đế: “Bệ hạ, sẽ vì hài tử này mà thay đổi kế hoạch sao?”

Lý Dụ không có gì để nói. Tiêu Từ Giản thu lại sắc mặt trào phúng, chỉ nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ đã được mài giũa một phen, nói không chừng tương lai sau này sẽ giỏi hơn phụ thân của nó.”

Lý Dụ không biết nội tâm Tiêu Từ Giản đã hận thấu hắn hay không. Nếu như Tiêu Từ Giản hận hắn, hắn tình nguyện để Tiêu Từ Giản phát tiết ra, cũng tốt hơn là giấu trong lòng như vậy.

Tiêu Từ Giản vừa liếc nhìn hài tử, liền đem cho hoàng đế: “Bệ hạ ôm hài tử đi như vậy, mẫu thân đợi chắc cuống lên rồi.”

Tiểu công chúa nằm nhoài trên đầu gối Trịnh Anh, tò mò sờ mặt nàng, hỏi nàng tại sao khóc. Trịnh Anh chỉ có thể chà xát nước mắt, đang muốn nói chuyện, liền thấy hoàng đế trở về.

Trịnh Anh lập tức nghênh đón, ôm hài tử qua lập tức nghiêm mặt nhìn một chút, thấy hài tử không sao, lại thấy hài tử vẫn an an ổn ổn, lúc này mới yên lòng lại.

Tiểu công chúa đã ở một bên lôi kéo quần áo hoàng đế cáo trạng: “Tỷ tỷ vừa nãy khóc! Phụ hoàng ngươi ban thưởng cho nàng!”

Các cung nhân đều bị Tiểu công chúa chọc phát cười. Lý Dụ cũng mỉm cười, hắn hỏi Trịnh Anh: “Nếu như Tiêu Hoàn trở về, ngươi sẽ cùng cậu ta gương vỡ lại lành sao?”

Tay Trịnh Anh ôm hài tử liền nắm thật chặt, nàng nói: “Chắc tiểu nữ và cậu ta không còn duyên phận như vậy nữa rồi.”

Chỉ cần Trịnh Anh nói nguyện ý, hắn sẽ triệu Tiêu Hoàn trở về. Sự tình chung quy vẫn phải làm từng bước một, từng bước một làm nền.

Nhưng Trịnh Anh nói không muốn, hắn chỉ có thể coi như thôi.

Hắn ban thưởng chút đồ vật, để người đưa Trịnh Anh xuất cung. Hắn lại cùng bọn nhỏ chơi một hồi, sau đó đơn độc hỏi bài tập của A Cửu, lại chơi một tí, xử lý chút sự vụ. Đến tối muộn mới đi đến chỗ Tiêu Từ Giản.

Lúc này Tiêu Từ Giản đang bận viết xong sách của y ——sơ thảo y đã viết xong, đang sửa chữa. Vậy mà hôm nay y lại ngồi ngẩn người với bản thảo, dáng vẻ kia cũng không phải là không có ý tưởng gì.

Lý Dụ vừa tiến đến: “Trịnh Anh đã đi rồi, nàng không muốn hợp lại với Tiêu Hoàn. Đứa bé này chỉ có thể để Trịnh gia nuôi thôi.”

Tiêu Từ Giản chỉ là gặm bút nhiều lần, cũng không nói lời nào. Lý Dụ cầm lấy cây kéo cắt nến, nói: “…Chẳng qua ta nghe nói Trịnh gia có dự định cho Trịnh Anh tái giá. Trịnh Anh tính cách dung mạo đều tốt, trong nhà phụ huynh cũng đều nỗ lực, chẳng có vấn đề —— đúng là, thê tử cùng nhà ông bà ngoại mà ngươi tuyển chọn cho Tiêu Hoàn cũng không tệ.”

Hắn nhất định phải chọc tức để Tiêu Từ Giản xả hết tức giận ra.

Tiêu Từ Giản vẫn chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng Lý Dụ có thể nhìn ra lưng y đã căng thẳng. Đó là Tiêu Từ Giản đang tức giận.

Hắn nói tiếp: “Nói đến, kỳ thực trước đó Từ Dương vương có đề cập tới với trẫm, muốn cưới Trịnh Anh làm vương phi —— thì ra tại thời điểm Trịnh Anh chưa kết hôn huynh ấy đã thích Trịnh Anh rồi. Trịnh gia khi đó chọn Tiêu Hoàn, chắc là vì cảm thấy Tiêu Hoàn có tiền đồ. Từ Dương vương, ngươi cũng biết, không quá mức hoài bão, muốn làm một Vương gia nhàn tản, con người có chút chân chất, nhưng vẫn có thể diện, cũng coi như là mỹ nam tử. Trịnh Anh tuyệt đối sẽ gả cho huynh ấy. Nếu chuyện này thành, Trịnh Anh mang hài tử tới, cũng không có chuyện gì. Nhưng đứa nhỏ này sẽ không còn là họ Trịnh cũng không họ Tiêu nữa, mà là họ Lý…”

Tiêu Từ Giản rốt cục nghe không nổi nữa, y nỗ lực nhẹ nhàng gác lại bút, đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Y vẫn không mắng hoàng đế.

Lý Dụ thực sự không có cách nào, vài bước xông lên trước kéo y lại, bỗng nhiên hôn lên y.

Tiêu Từ Giản vừa lên tiếng muốn mắng, đầu lưỡi của Lý Dụ liền trượt vào.

Hai người môi lưỡi quấn quýt, chỉ là Tiêu Từ Giản cường ngạnh chống lại, Lý Dụ kết thúc nụ hôn này, Tiêu Từ Giản lập tức mắng: “Ngươi điên rồi!”

Lý Dụ vẫn cứ ôm lấy y, phía sau bọn họ chính là vách tường. Nội thất ấm áp, phen này giãy dụa, hai người đều có chút khó thở.

“Ta đúng là điên rồi, ” Lý Dụ nói bên tai Tiêu Từ Giản, “Cho nên muốn nói chút lời điên khùng cho ngươi nghe —— ngươi xưa nay chưa từng cùng người hôn môi như vậy đi? Có ai hôn qua ngươi như vậy chưa? Không có chứ gì?”

Tiêu Từ Giản xem thường.

Lý Dụ lại nói: “Có lúc ta hết sức tò mò, ngươi ở trên giường, bộ dáng vô cùng thoải mái sẽ như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.