Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất

Chương 92



Hoàng đế sau khi bị đâm, Yến Lục Như bất tri bất giác bị mất sủng.

Trước tiên là bởi vì hoàng đế dưỡng thương, một mực không gặp những người không có liên quan. Chờ hoàng đế hồi phục, lại bận bịu chính sự, Yến Lục Như là người thường liền bị vứt qua một bên, một hai tháng cũng không thể gặp hoàng đế.

Lý Dụ đều sắp đem người này quên mất. Hắn lúc này đã cùng Tiêu Từ Giản, còn nhắc lại Yến Lục Như làm gì, đã là chuyện quá khứ rồi.

Chuyện của Yến Lục Như Tiêu Từ Giản không có hỏi. Lúc trước y chưa từng hỏi, lúc này càng không cần hỏi. Hoàng đế rất tự giác, tự mình nói về Yến Lục Như.

Bất quá cũng may Yến Lục Như ở họa viện cũng có chút tự đắc, cậu ta ở trong kinh thành giao du rộng khắp, cuộc sống vẫn rất thoải mái. Chỉ là tránh không được cảm thán vài câu đế vương bạc tình.

Trong cung cũng không kỳ quái gì khi Yến Lục Như thất sủng —— ai không hi vọng có thể được hoàng đế sủng ái vĩnh cửu? Lúc trước Đức phi ở vương phủ cũng nhận được nhiều sủng ái, hoàng đế vừa đăng cơ liền thất sủng. Sau đó lại có một tiểu hòa thượng, rất được yêu thích, còn không phải nói đuổi liền đuổi đi sao. Ít nhất tài hoa của Yến Lục Như hoàng đế là thật sự thưởng thức.

Những nghị luận này Lý Dụ đều biết.

Chuyện tương lai hắn cũng từng cân nhắc qua. Nếu như hắn đã thừa nhận thừa tướng, vậy hậu cung sẽ không nhận thêm người nữa, nhưng nói không chắc có khi sẽ có mắt vàng chói lửa nhìn ra, hoặc là bị người cố ý làm thành văn. Ngày tháng sau này còn dài, hắn vẫn cần phải tìm vài người tới để che mắt.

Nhưng hiện tại, khoảng thời gian này hắn không muốn như vậy. Hắn chỉ muốn có Tiêu Từ Giản.

15 tháng giêng, ngoài cung xem đèn, trong cung cũng xem đèn. Năm nay hoàng đế ở trong cung chơi một trò chơi, muốn cung nhân mô phỏng theo ngoài cung, xếp đặt sạp hàng tại trong vườn ngự uyển, giống như chợ đèn hoa trong thành láng giềng vậy.

Như vậy, cung nhân có thể đi lại rộn rộn ràng ràng, đi khắp nơi xem đèn, giống như ngoài cung.

Hoàng đế đi tới xem một chút, rồi lặng lẽ quay trở về Đông Hoa cung.

Hắn vừa mới đến Đông Hoa cung, Tiêu Từ Giản đã tới.

“Bệ hạ, bên Ô Nam có chút tình huống. Chỉ sợ là có liên quan với thích khách.” Tiêu Từ Giản nghiêm túc nói.

Lý Dụ thiếu chút nữa liền tin thật là có tình huống, hắn lập tức nói: “Vào bên trong nói.” Hắn không cho cung nhân tiến vào.

Vừa đến nội thất, hoàng đế liền quay người lại hôn lên môi Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản thấp giọng nói: “Bệ hạ, đi lên giường.”

Lý Dụ một đôi tay đã mò đến thắt lưng Tiêu Từ Giản. Hắn một bên hôn lỗ tai của Tiêu Từ Giản vừa nói: “Ngươi sờ một cái xem… Đều cứng đến không chịu được nữa rồi.”

Tay phải hắn bị thương không lưu loát, thử mấy lần mới mở thắt lưng của Tiêu Từ Giản ra được. Tiêu Từ Giản bị động tác này làm cho có chút nóng nảy.

Hai người còn chưa tới giường, đã lảo đảo xoa xoa hôn môi trên giường nhỏ trước. Lý Dụ ngẫm lại vẫn là không được: “…Lên giường.” Trên giường không gian lớn, bọn họ chơi đùa vui hơn. Đây dù sao vẫn là lần thứ nhất hắn và Tiêu Từ Giản chân chính làm từ đầu đến cuối. Hắn không muốn Tiêu Từ Giản không thoải mái.

Tiêu Từ Giản chỉ còn lại một cái áo lót, nơi mấu chốt nửa che nửa hở, Lý Dụ nhìn chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thời điểm hắn vừa cùng Tiêu Từ Giản xoa xoa trên giường nhỏ đã thư sướng một lần rồi. Lúc này một bên hôn môi, một bên từ từ đi lên.

Tiêu Từ Giản nổi lên ý xấu, lại dùng tay sờ long căn. Khoảng thời gian này y từng không ít lần giúp hoàng đế ra, sớm đã quen cửa quen nẻo, mới vừa nhào nặn hai lần, hoàng đế đã cứng hết cả lên rồi.

Hoàng đế nắm lấy tay Tiêu Từ Giản.

“Đừng đụng,” hắn sợ Tiêu Từ Giản làm hắn ra, “Vừa mới ra một lần, nếu như lại tới một lần nữa, đêm nay một nửa liền ra ngoài hết rồi.”

Tiêu Từ Giản nở nụ cười: “Ngươi tuổi trẻ, sợ cái gì.”

Hoàng đế kém chút là giữ không được, lời này nói như gieo vạ. Hắn đặt Tiêu Từ Giản lên trên giường, đưa tay về phía nơi bí ẩn tìm kiếm.

Ánh nến cách mùng vải vô cùng ám muội. Hoàng đế hôn phần gáy Tiêu Từ Giản, hai người mặt đối mặt ôm nhau, động tác hoàng đế thành thạo, từng bước một dẫn dắt Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản hơi nhíu lông mày, hoàng đế liền hôn mi tâm của y thấp giọng lẩm bẩm: “Thả lỏng chút, cho ta đi vào…”

Tiêu Từ Giản không nghĩ tới bản thân học một biết mười liền thực hành rất nhanh. Y rất nhanh đã biết nên làm như thế nào, hoàng đế chậm rãi đem cả cây chen vào, gấp đến độ trên trán ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Lập tức rồi tốt thôi…” Hoàng đế lẩm bẩm.

Tiêu Từ Giản nhịn một phút chốc, vẫn là không nhịn được mắng lên: “Có mình ngươi sảng khoái thôi.”

Hoàng đế trước nói nhiều như vậy là muốn cho y sảng khoái.

Y vừa dứt lời, hoàng đế liền chậm rãi chuyển động. Hắn vừa động, Tiêu Từ Giản liền không tự chủ được mà nâng eo lên, hoàng đế chậm rãi chen vào sâu hơn, một bên động, một bên vỗ về Tiêu Từ Giản, mặt của y. Tiêu Từ Giản lúc này cũng không thể nói được là sảng khoái hay là không sảng khoái, y chỉ cảm thấy quái dị cực kì, vẫn là bị hoàng đế mang theo không thể không động, phía trước cũng sắp đi ra.

“… Đến chưa?” Hoàng đế lẩm bẩm hỏi.

Tiêu Từ Giản không rõ hoàng đế hỏi là cái gì, nhưng động tác hoàng đế lại càng nhanh hơn, càng mạnh hơn, vừa cắm xuống, Tiêu Từ Giản bỗng nhiên thấy hoa mắt, eo lập tức sụp xuống, chỉ cảm thấy toàn thân như sắp ngã, một cảm giác chưa bao giờ có xông vào thân thể y. Y nhịn không được liền rên lên một tiếng.

Hoàng đế lập tức phấn chấn, chỉ đem Tiêu Từ Giản ôm càng chặt hơn, hai người dính chặt vào nhau, động càng mạnh. Tiêu Từ Giản cắn răng, chỉ có thể quơ loạn lung tung, trong giây lát y thật sự quên mất thời gian. Hoàng đế cùng y đồng thời bắn ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm, vươn mình nằm ở bên cạnh y. Hai người cơ hồ đều không để ý tới nói chuyện, thở dốc, chỉ chốc lát sau, hoàng đế lập tức lại tới một lần lại một lần.

Hai người ở trên giường triệt triệt để để hảo hảo lăn hai lần.

Tiêu Từ Giản làm xong, rốt cục cũng được nằm nghỉ ngơi chốc lát. Lý Dụ nghiêng người nhìn y, hỏi y: “Muốn uống rượu?”

Tình dục trên mặt Tiêu Từ Giản còn chưa lui xuống, đôi mắt nhìn như hơi thất thần, khóe môi thả lỏng, ngực còn đang hơi chập trùng, Lý Dụ nhìn y mà hầu kết khẽ động.

Tiêu Từ Giản như là thì thầm gì đó nói: “Không uống —— đến đàm luận công vụ, uống rượu làm gì.” Thần sắc y đã mê loạn, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Lý Dụ lại muốn đến một lần, hắn muốn đem Tiêu Từ Giản thao đến thần trí không rõ.

“Vừa nãy thế nào?” Hắn nghiêm mặt hỏi Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười không nói gì. Lý Dụ không biết nụ cười kia của thừa tướng là có ý gì, chỉ coi như thừa tướng là tán thưởng.

“Đừng cười ta hỏi ngốc, ta đã dùng bản lĩnh cả người rồi, ngươi cũng nên biểu dương ta vài câu đi…” Hắn muốn nghe Tiêu Từ Giản nói thoả mãn. Tuy rằng thời điểm mới vừa làm, một tiếng rên của Tiêu Từ Giản cũng có thể làm trong lòng hắn run rẩy.

Tiêu Từ Giản xác thực đã được trải nghiệm một việc mà trước đây chưa từng trải qua, chỉ là tư thế kia của hoàng đế, chẳng hề như chưa từng ngủ với nam nhân. Trước kia hoàng đế có thề với y, đối với Phùng Hữu Viễn, tiểu hòa thượng, đều chưa từng xảy ra cái gì. Quá khứ, y cũng không truy cứu. Hoàng đế nói thật thật giả giả, y nếu như đi tính toán, không khỏi có chút ấu trĩ.

Y cũng bị chơi đùa ngoan, lập tức mặc quần áo vào. Cung nhân không thể tới hầu hạ. Hoàng đế tự mình giúp y mặc quần áo. Hai người sửa sang xong, Tiêu Từ Giản liền nói: “Bệ hạ cũng sớm nghỉ ngơi chút đi.”

Y đi ra ngoài, sắc mặt bình tĩnh không khác gì lúc mới tiến vào, rõ ràng chỉnh tề, không có một chút kẽ hở nào.

Lý Dụ chờ y vừa đi, liền nói với cung nhân mình mệt mỏi, nhanh chóng lên giường lăn vài vòng, miễn cho có người nhìn ra cái giường này đã bị lăn qua.

Hắn nằm ở trên giường hồi tưởng lại dư vị vừa nãy.

Tiêu Từ Giản tuy rằng bề ngoài trấn tĩnh, nhưng bên trong như bị đốt lửa, từ trong cung đi ra y liền đi một đoạn đường, mới lên kiệu về nhà. Ban đêm hôm ấy liền có chút phát sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.