Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 37: Bệnh viện kinh hồn – 6



Phùng Cổ Tuẫn mặc đồ vào, trên mặt mang vẻ lạnh lùng không hợp tuổi.

Trước mặt cậu, là một chiếc la bàn.

Mỗi gia tộc bói toán đều có công cụ bọn họ chuyên dùng, mà thứ tổ tiên nhà họ Phùng truyền lại lại một chiếc la bàn.

Chỉ trời chỉ đất chỉ quỷ chỉ thần, bói trước bói sau, bói hưng là hưng bói suy là suy.

Không một ai biết, khi Phùng Cổ Tuẫn rời khỏi nhà họ Phùng, thực ra cậu có mang theo một cái la bàn như vậy.

Đã vào cuối hè, thấp thoáng đã có thể thấy được bóng dáng của mùa thu, những chòm sao trên bầu trời dường như đang muốn phơi bày ra những bí mật mà người khác không biết.

Phùng Cổ Tuẫn vừa thở dài một hơi, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, sự yên tĩnh của màn đêm bị chen ngang đột ngột.

Phùng Cổ Tuẫn đứng dậy, đẩy cửa đi ra ban công.

Hạ Tử Triệt bưng một ly sữa đến, hơi lo lắng nhìn Phùng Cổ Tuẫn.

“Tiểu Tuẫn, phải chờ tới tận khuya sao?”

Phùng Cổ Tuẫn nhận ly sữa, một một ngụm, khóe miệng còn vương chút sữa.

“Không cần không cần, chúng ta đi ngủ đi.”

Làm sao cậu không biết, người đàn ông dịu dàng trước mắt này lo lắng cho cậu tới mức nào.

Hạ Tử Triệt mỉm cười, có người chỉ cần cười rộ lên liền khiến người khác cảm thấy ấm lòng, rất ưa nhìn, Hạ Tử Triệt chính là người như vậy.

“Nhưng mà, đây là chuyện rất quan trọng đúng không?”

Phùng Cổ Tuẫn say mê nhìn khóe môi Hạ Tử Triệt, nhịn không được bước tới hôn môi anh.

“Thực ra cũng không phải quá quan trọng, đêm nay nhìn cũng không đoán ra, đến sáng sớm ngày mai chắc là có thể nhìn ra điều gì đó.”

Hạ Tử Triệt gật đầu.

“Vậy đi nghỉ ngơi trước đã, sáng mai anh gọi em.”

Hạ Tử Triệt chưa bao giờ thấy hay hỏi Phùng Cổ Tuẫn đang làm những cái gì, anh luôn bình thản chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ cho Phùng Cổ Tuẫn, để cậu có thể tự do thoải mái đi làm chuyện của mình.

Phùng Cổ Tuẫn biết sự dịu dàng của người đàn ông này, biết rằng người đàn ông này đang dùng một phương thức khác để bù đắp cho sự trưởng thành thiếu hụt của cậu.

“Vâng.”

Ngoan ngoãn lên tiếng đáp ứng, Phùng Cổ Tuẫn uống nốt nửa ly sữa còn lại rồi đưa trả cho Hạ Tử Triệt, sau đó đi đến bên cái bàn hình vuông thu dọn gọn gàng la bàn và mấy dụng cụ liên quan, sau đó ngoan ngoãn theo Hạ Tử Triệt vào phòng.

Đây chính là cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Phùng Cổ Tuẫn ở trước mặt Hạ Tử Triệt, có thể nói là một đứa bé ngoan nghe lời đáng yêu luôn tích cực hướng về tương lai, không hề có chút vẻ quái đản hay kiêu ngạo nào như ở trước mặt người ngoài.

Hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường, Phùng Cổ Tuẫn theo thói quen chui vào trong lòng Hạ Tử Triệt, cọ cọ.

Hạ Tử Triệt ôm lấy Phùng Cổ Tuẫn, nhẹ giọng hỏi:

“Gặp phải vấn đề gì khó sao?”

Phùng Cổ Tuẫn tiếp tục cọ cọ, không nói lời nào.

Hạ Tử Triệt bật cười khẽ.

“Tiểu Tuẫn của anh, chừng nào em mới có thể trưởng thành đây.”

Phùng Cổ Tuẫn nâng cái đầu đang chôn trong ngực Hạ Tử Triệt lên, bất mãn nói:

“Em đã trưởng thành rồi!”

Hạ Tử Triệt cười cười:

“Đúng đúng, Tiểu Tuẫn của anh đã trưởng thành rồi. Như vậy, Tiểu Tuẫn trưởng thành có thể nói cho anh biết vì sao hôm nay lại buồn bực không vui không?”

Phùng Cổ Tuẫn bĩu môi:

“A Triệt.”

“Ừ, anh đây.”

Hạ Tử Triệt kiên nhẫn trả lời Phùng Cổ Tuẫn.

“A Triệt.”

Phùng Cổ Tuẫn lại gọi một tiếng. Hạ Tử Triệt vẫn như trước kiên nhẫn đáp lại.

“A Triệt, anh sẽ ở bên cạnh em cả đời sao?”

Giọng nói của Phùng Cổ Tuẫn lộ vẻ buồn bã.

Lần này Hạ Tử Triệt không hề nóng lòng trả lời, mà nghiêm túc nhìn Phùng Cổ Tuẫn:

“Tiểu Tuẫn, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh sẽ chứ?”

Phùng Cổ Tuẫn cố chấp muốn nghe đáp án cả hai người họ đều biết rõ kia.

“Anh sẽ. Hạ Tử Triệt sẽ ở bên Phùng Cổ Tuẫn cả đời.”

Hạ Tử Triệt nói rất nhẹ, nhưng Phùng Cổ Tuẫn vẫn có thể cảm nhận được sự thật lòng trong giọng nói của anh.

“Hôm qua nhìn thấy Nghiêm Dương, cảm giác của em rất không tốt.”

Phùng Cổ Tuẫn có được đáp án, liền an lòng hơn.

“Không tốt?”

Hạ Tử Triệt cau mày, tuy rằng Nghiêm Dương thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng vẫn chưa khiến người khác cảm thấy không tốt.

“Đúng, không tốt. Toàn thân anh ta từ trên xuống dưới bị bao phủ trong một tầng khí đen, càng không tốt là sợi tơ nhân duyên ở ngón tay út bên trái của anh ta lại cũng là màu đen.”

Phùng Cổ Tuẫn cảm thấy không thể tin nổi hiện tượng này, thế nhưng mình đã tận mắt nhìn thấy rồi.

“Tơ nhân duyên sao có thể là màu đen chứ? Không phải vốn đều là màu hồng sao?”

Rõ ràng là, ở vài năm với Phùng Cổ Tuẫn, Hạ Tử Triệt cũng có chút hiểu biết với mấy thứ liên quan đến bói toán.

“Nhưng của anh ta đúng là màu đen, chỉ là không phải đen hoàn toàn, đoạn đầu và đoạn cuối quả thực là màu đen, ở giữa có một đoạn ngắn là màu hồng.”

Phùng Cổ Tuẫn chưa từng thấy qua tơ nhân duyên nào kỳ lạ như vậy, cho nên đặc biệt nhớ rõ ràng.

Hạ Tử Triệt nhíu mày, ý thức được việc này không bình thường.

“Tơ nhân duyên… Chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề…”

Nên biết rằng, mỗi người đều có một sợi tơ nhân duyện, khi nhân duyên của một người xuất hiện thì ngón út bên tay trái hoặc tay phải sẽ xuất hiện một cái nhẫn hoặc một cái vòng hình tròn màu đỏ để làm bằng chứng, chứng minh cho tình yêu của người đó với nửa kia của mình, hơn nữa trong đó còn hàm chứa cả lời thề của hai người, sau đó vật hình tròn kia sẽ kéo ra một sợi tơ, nối liền với một nửa khác của người đó, sợi tơ dài hay ngắn biểu thị cho tình cảm sâu hay cạn, nhân duyên được trời chúc phúc cho nên mới hiện lên màu đỏ, trừ phi duyên đã hết, nếu không tơ nhân duyên sẽ không biến mất.

Màu đỏ, là sự chúc phúc của trời cao, mà màu đen, từ xưa đến nay đều không biểu thị rõ ràng.

“Em cảm thấy rất kỳ lạ, lần trước khi nhìn thấy bọn họ, tuy rằng chưa có tơ nhân duyên, nhưng vòng nhân duyên đã xuất hiện, em nhìn thấy rõ ràng là màu đỏ…”

Phùng Cổ Tuẫn không nói dứt lời, rõ ràng là chính cậu cũng không rõ ràng là có chuyện gì xảy ra.

Hạ Tử Triệt cũng rất hoang mang.

“Tơ nhân duyên màu đen… Không rõ nguyên nhân sao? Nếu như không rõ, không được trời cao chúc phúc, vậy tại sao lại xuất hiện tơ nhân duyên chứ?”

Công bằng mà nói, Hạ Tử Triệt có ấn tượng tốt với Nghiêm Dương và Nhâm Lê, là một người bạn, tất nhiên hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc.

“Em không biết, nhưng tình trạng như thế này chắc chắc là trong quá trình bọn họ kết nhân duyên đã xảy ra vấn đề gì mới đúng, cho nên em mới muốn xem một chút, nhưng đêm nay lại không nhìn ra được, nhất định phải chờ đến sáng sớm mai ánh sao còn mờ nhạt, theo ánh sáng của sao kim mới có thể nhìn ra được.”

“Ngủ đi.”

Trầm mặc một lát, Hạ Tử Triệt dịu dàng nói:

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”

“Vâng.”

Phùng Cổ Tuẫn biết anh cần nghỉ ngơi, chui vào trong lòng Hạ Tử Triệt rồi liền không nói gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, lúc trời đất vẫn còn là một mảnh hỗn độn Hạ Tử Triệt đã thức dậy, đánh thức Phùng Cổ Tuẫn rồi, Hạ Tử Triệt cũng không định ngủ tiếp.

“A, còn chưa đến sáu giờ mà, Nhâm Lê chết tiệt lần này thiếu mình một cái ơn lớn rồi.”

Phùng Cổ Tuẫn đấu tranh rời giường, mở to đôi mắt sáng như sao than thở.

Hạ Tử Triệt không còn chút bộ dáng chưa tỉnh ngủ nào, đứng ở một bên im lặng mặc quần áo.

“A Triệt, A Triệt, anh không ngủ thêm một lát nữa sao?”

Phùng Cổ Tuẫn có chút tỉnh táo, hỏi người yêu đang ở bên cạnh.

Hạ Tử Triệt buồn cười lắc đầu.

“Anh không ham ngủ giống như em. Ngày hôm qua không phải em nói là muốn ăn cháo hải sản sao? Đúng lúc dậy sớm hơn chút làm cho em ăn.”

Phùng Cổ Tuẫn hoan hô.

“A Triệt anh là tốt nhất!”

Hạ Tử Triệt cười cười, tặng Phùng Cổ Tuẫn một nụ hôn chào buổi sáng, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm.

Phùng Cổ Tuẫn thấy Hạ Tử Triệt đi rồi, cũng không làm nũng nữa, nhanh nhẹn rời giường gấp chăn, đi ra ban công.

Dựa theo Tứ Phương Bát Quẻ sắp xếp la bàn thật tốt, lại nhìn sắc trời, vẻ mặt Phùng Cổ Tuẫn dần trở nên nghiêm túc.

“Bốn phương trời đất trời xanh mênh mông, tám đàn Càn khôn xuất hiện, con cháu Tuẫn nhà họ Phùng cổ xưa, xưa nay luôn ham học hỏi xin giải đáp.”

Sau khi niệm xong mấy câu đó, Phùng Cổ Tuẫn khẩn trương mắt nhìn chằm chằm vào la bàn.

La bàn xoay tròn rất nhanh, kim đồng hồ ở giữa giống như chuyển động xung quanh một tâm, không hề có ý định dừng lại.

Đột nhiên, la bàn bắt đầu rung động, đầu tiên là biên độ nhỏ, sau đó biên độ rung động càng lúc càng lớn, vào một khoảnh khắc la bàn chấn động mạnh nhất thì, kim đồng hồ dừng lại.

Phùng Cổ Tuẫn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trước khi hôn mê, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy được mặt quẻ.

Hạ Tử Triệt nấu cháo hải sản xong, đợi hồi lâu không thấy Phùng Cổ Tuẫn đi ra, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt trong lòng.

Anh cau mày, đi nhanh vào phòng, cách cánh cửa thủy tinh liền nhìn thấy Phùng Cổ Tuẫn đang nằm trên mặt đất.

Đồng tử phóng lớn, hô hấp dồn dập, trong một tích tắc, Hạ Tử Triệt cảm thấy trời đất như sụp đổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.