Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 38: Bệnh viện kinh hồn – 7



Tiếng còi xe cứu thương cắt ngang sự yên bình buổi sáng sớm.

Hạ Tử Triệt ngơ ngác ngồi bên ngoài phòng mổ, trong đầu chỉ còn lại duy nhất hình ảnh Phùng Cổ Tuẫn ngã trên mặt đất.

Tiểu Tuẫn, em dọa anh rồi…

Tiểu Tuẫn, Tiểu Tuẫn…

Thời gian trôi qua giống như một thế kỷ vậy, đèn ở bên ngoài phòng mổ cuối cùng cũng tắt, Hạ Tử Triệt lo lắng chạy đến cửa phòng mổ, đón đầu bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng mổ:

“Bác sĩ, xin hỏi em trai tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ là một người trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng vẻ nhìn qua rất ôn hòa.

“Đừng lo lắng, bệnh nhân không có vấn đề gì, vết thương trên đầu tuy nhìn rất đáng sợ, nhưng đây chẳng qua chỉ là do người bệnh ngã sấp xuống nên mới bị rách thôi, nhưng mà…”

Hạ Tử Triệt vừa thở phào một hơi lại căng thẳng:

“Nhưng mà cái gì?”

Bác sĩ tràn đầy vẻ áy náy:

“Bệnh nhân không hiểu vì sao lại hôn mê, thân thể của cậu ấy tất cả đều bình thường, tôi nghĩ còn cần tiến hành thêm một bước kiểm tra nữa.”

Hạ Tử Triệt biết Phùng Cổ Tuẫn hôn mê khó tránh khỏi có liên quan đến việc bói toán, cười cười miễn cưỡng:

“Cảm ơn bác sĩ, tôi có thể đi thăm em ấy không?”

Bác sĩ thấy Hạ Tử Triệt không có quấy rầy lằng nhằng giống như người nhà của những bệnh nhân khác, không khỏi cảm thấy có ấn tượng tốt với anh, an ủi:

“Đương nhiên là có thể, đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Hạ Tử Triệt gật gật đầu, như người mất hồn đi theo y tá đến phòng bệnh.

“Anh Hạ! Anh Hạ?”

Hạ Tử Triệt nghe thấy có người đang gọi tên anh, ngẩng đầu liền thấy, Nhâm Lê mặc một chiếc áo choàng trắng, đang lo lắng nhìn mình.

“Tiểu thiếu gia Nhâm…”

Hạ Tử Triệt cười cười với Nhâm Lê, nhưng bất kể thế nào cũng không thể cười nổi.

“Tử Triệt gọi tôi Tiểu Lê là được rồi, có chuyện gì xảy ra sao?”

Nhâm Lê vừa ra hiệu bảo y tá đi làm việc khác, vừa hỏi Hạ Tử Triệt.

“Một lời khó nói hết được.”

Hạ Tử Triệt cười khổ, kể hết từ đầu đến cuối với Nhâm Lê.

Sau khi Nhâm Lê nghe xong, ngẫm nghĩ:

“Anh trước tiên đừng lo lắng, đại khái cậu ta chỉ nhất thời bị tổn hao linh lực, không có gì đáng ngại đâu, chúng ta đi thăm cậu ta đi.”

Nói xong, Nhâm Lê gọi điện thoại, sau đó đưa Hạ Tử Triệt lừa trái gạt phải đi vào phòng bệnh.

Vào phòng bệnh rồi, Nhâm Lê nhìn Phùng Cổ Tuẫn bị cạo trọc đầu nằm trên giường bệnh liền cười gian hai cái, phản ứng đầu tiên tất nhiên là lấy điện thoại di động ra đặc biệt chụp lại, khiến cho Hạ Tử Triệt dở khóc dở cười.

Sau khi chụp xong, Nhâm Lê cảm thấy mỹ mãn cất điện thoại di động vào trong túi, sau đó, đi đến bên cạnh Hạ Tử Triệt, đưa tay đặt lên trán cậu ta, lát sau lại thu tay về.

“Cậu ta không có vấn đề gì đâu, sử dụng linh lực quá độ, lát nữa bổ sung cho cậu ta chút linh lực là có thể tỉnh lại.”

Nhâm Lê vừa nói xong, đã có người đẩy cửa đi vào.

Hạ Tử Triệt nghe Nhâm Lê nói rồi, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống, tặng cho Nghiêm Dương mới bước vào cửa một nụ cười thật tươi.

Nghiêm Dương hơi sửng sốt, sau đó cũng tặng lại cho Hạ Tử Triệt một nụ cười.

“Phùng Cổ Tuẫn cậu ấy không sao chứ?”

Nhâm Lê nhảy ra.

“Có em ở đây, cậu ta không chết được.”

“Rồi rồi rồi.”

Nghiêm Dương đáp lại:

“Tử Triệt đừng quá lo lắng, không có việc gì đâu.”

Nhâm Lê thấy Nghiêm Dương rõ ràng là dùng thái độ ứng phó với mình, bĩu môi, lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ cắt đầu ngón tay mình.

Nghiêm Dương đang định tiếp tục an ủi Hạ Tử Triệt, liếc mắt nhìn thấy hành vi đang tự mình hại mình của Nhâm Lê, nhất thời kinh sợ đến mức không còn để ý đến cái gì nữa, vọt đến bên cạnh Nhâm Lê giật lấy con dao nhỏ, lạnh lùng nói:

“Em đang làm cái gì?!”

Ngón trỏ tay phải của Nhâm Lê bị cắt một miếng lớn, đau đến mức mặt nhăn mày nhíu, nhưng nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Nghiêm Dương thì trong lòng lại dâng tràn ngọt ngào:

“Không có việc gì đâu… chỉ là một vết cắt nhỏ thôi, Phùng Cổ Tuẫn muốn tỉnh lại cần có chút máu.”

Nghiêm Dương sau khi nghe Nhâm Lê giải thích sắc mặt vẫn khó coi như cũ:

“Em muốn dọa chết anh à! Về sau không được làm động tác nguy hiểm như vậy nữa.”

Nhâm Lê cười hắc hắc, bôi vết máu ở trên ngón trỏ lên huyệt Thái Dương của Phùng Cổ Tuẫn.

Vết máu được bôi lên huyệt Thái Dương của Phùng Cổ Tuẫn từ từ biến mất, giống như bị hút đi vậy, miệng vết thương ở đầu ngón tay của Nhâm Lê cũng dần dần mờ đi, chỉ lát sau đã lành lặn như lúc đầu.

Hạ Tử Triệt không yên lòng nhìn Phùng Cổ Tuẫn, ánh mắt nhìn chăm chú, giống như sợ Phùng Cổ Tuẫn sẽ biến mất.

Nhâm Lê đi đến bên sofa ngồi xuống, nhường một chỗ cho Hạ Tử Triệt:

“Phỏng chừng ngủ hết đêm nay là ổn thôi, ngày mai hẳn là có thể tỉnh lại.”

Hạ Tử Triệt gật đầu, cười ôn hòa:

“Cảm ơn.”

Nhâm Lê nhìn đồng hồ:

“Không sao, tôi và A Dương đi mua cơm trước, sắp đến trưa rồi.”

Dứt lời, liền kéo theo Nghiêm Dương ra khỏi phòng bệnh.

Hạ Tử Triệt nhìn Phùng Cổ Tuẫn đang nằm ngủ lặng im trước mắt, tuy rằng biết ngày mai cậu có thể tỉnh lại, nhưng trong lòng vẫn không kìm được thấy khẩn trương.

Tiểu Tuẫn, em phải nhanh nhanh tỉnh lại đi…

Gần tối.

Nhâm Lê nhàm chán ngáp một cái, ngồi ngẩn người ở trên ghế sofa trong phòng bệnh.

“Tiểu Lê, hay là cậu về trước đi, ở đây có tôi trông là được rồi.”

Hạ Tử Triệt có chút áy náy nhìn Nhâm Lê.

“Không sao không sao, đêm nay tôi nhất định phải trông cậu ta, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”

Nhâm Lê lắc đầu quầy quậy.

Đội của Nghiêm Dương đang nhận một vụ án đặc biệt, buổi chiều đã về trước, vừa rồi gọi điện thoại nói buổi tối phải tăng ca, không về nhà được. Nhâm Lê sau khi cúp điện thoại thì ngẫm nghĩ một chút, quyết định ở lại bệnh viện, dù sao Phùng Cổ Tuẫn hôn mê cũng là vì mình và Nghiêm Dương, cứu người liền cứu cho trót đi!

Hạ Tử Triệt đương nhiên là cũng ở lại trông Phùng Cổ Tuẫn, cũng may phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Đông Tân đủ lớn, có một chiếc ghế sofa mềm mại không nói còn có một chiếc giường phụ dành cho người đến chăm nom, hai người hoàn toàn có thể chịu đựng qua một đêm này.

“Đêm nay Tiểu Lê lên giường ngủ đi, tôi ngồi ở đây trông chừng.”

Hạ Tử Triệt thấy Nhâm Lê cố ý không muốn về, cũng không tiếp tục miễn cưỡng.

“Tử Triệt anh cả một ngày nay vẫn chưa nghỉ ngơi, cũng không ăn cơm nữa, dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi đâu. Đêm nay anh vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, miễn cho ngày mai người nào đó tỉnh dậy lại trách tôi không chăm sóc tốt cho anh.”

Nhâm Lê có một loại cảm giác thân thiết nói không nên lời với Hạ Tử Triệt, chỉ mới một buổi chiều đã đổi giọng gọi là anh rồi.

Hạ Tử Triệt ngồi bên cạnh giường bệnh gọt táo đưa cho Nhâm Lê:

“Vậy cũng được…”

Nhâm Lê gật gật đầu, gặm táo phát ra tiếng ‘rôm rốp’.

Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh, bất tri bất giác Nhâm Lê đã xem xong một bộ phim, lúc liếc nhìn thời gian trên máy tính, đã sắp đến mười hai giờ.

Ngẩng đầu nhìn lên, Hạ Tử Triệt nửa ghé lên giường bệnh, một tay còn nắm tay Phùng Cổ Tuẫn, rõ ràng là đã ngủ rồi.

Nhâm Lê cười cười, đi qua gọi Hạ Tử Triệt.

Gọi vài tiếng, Hạ Tử Triệt chỉ mơ mơ màng màng ừ hai tiếng, không có chút ý tứ nào là sẽ dậy, Nhâm Lê không thể bỏ mặc, đành miễn cưỡng đỡ Hạ Tử Triệt dậy, nâng anh ta đến một chiếc giường khác.

Sau khi đắp thêm chăn cho Hạ Tử Triệt, Nhâm Lê ngáp một cái, tắt đèn, chậm rãi đi đến bên sofa ngồi xuống, chuẩn bị tìm thêm một bộ phim khác để xem.

Ai ngờ, Nhâm Lê vừa tìm được một lát liền cảm thấy mơ màng, bên tai cũng mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Tiếng khóc của trẻ con?

Không đúng, chỗ này là khoa ngoại, sao lại có tiếng trẻ con khóc chứ?

Nhâm Lê đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng dù thế nào cũng không thể tỉnh lại nổi.

Dưới tình thế cấp bách, Nhâm Lê dứt khoát cắn đầu lưỡi một cái, sau đó một luồng khí tươi mát tràn lên đại não, cả người nhất thời tỉnh táo lại.

Mở mắt ra liền thấy, tất cả mọi thứ trong phòng bệnh đều bình thường, tiếng trẻ con khóc bên tai cũng không thấy đâu.

Không đúng, nếu mọi thứ đều bình thường thì việc tại sao mình đột nhiên cảm thấy mơ màng và Hạ Tử Triệt gọi mãi không dậy phải giải thích như thế nào đây?

Chẳng lẽ có ‘kẻ nào’ muốn nhằm đến Phùng Cổ Tuẫn?

Nhâm Lê mặt không đổi sắc thiết lập một kết giới cho Hạ Tử Triệt, sau đó nằm lên bàn, chuẩn bị tương kế tựu kế, nhìn xem ‘kẻ kia’ chuẩn bị làm gì.

Đúng mười hai giờ.

Màn hình máy tính còn tản ra ánh sáng, khung cảnh trông có vẻ như mọi thứ đều bình thường, nhưng Nhâm Lê biết, thứ kia sẽ đến.

Quả nhiên, máy tính ‘xẹt’ một tiếng, tắt ngúm. Tiếp đó, bên tai Nhâm Lê truyền đến tiếng ‘tách tách, tách tách’.

“Cạch –“

Nhâm Lê biết, đây là tiếng mở cửa.

Nheo mắt lại, Nhâm Lê thật cẩn thận nhìn ‘kẻ’ đến chào hỏi kia.

Miễn cưỡng mà nói, kia đúng là ‘người’.

Một ‘người’ còn chưa thành hình.

Nó có một cái đầu hơi to, đôi mắt nhắm chặt, miệng lại vô cùng khủng khiếp, khóe miệng của nó kéo dài đến gần lỗ tai, miệng cũng ngậm chặt.

Thân mình nó đặc biệt nhỏ, không hề tương xứng với cái đầu đặc biệt lớn kia, tay và chân vẫn chưa phát triển thành hình, ngón tay và ngón chân vẫn còn dính nhau.

Nhâm Lê thầm kêu to trong lòng, đây là cái thứ quỷ quái gì chứ? Xem ra đã ngủ đông trong này không phải ngày một ngày hai, vì sao mình lại không hề cảm nhận được chút nào?

Nhìn xuống một chút, trên bụng đứa bé quỷ kia có một cái cuống rốn rất dài, rơi cả xuống mặt đất. Nhâm Lê đang muốn cẩn thận quan sát cuống rốn kia, ai ngờ đứa bé quỷ lại đưa một tay cầm lấy cuống rốn, một tay kia cho vào trong miệng, nghiêng đầu, ngây người nhìn về hướng Nhâm Lê, đôi mắt kia, không biết từ lúc nào đã mở ra.

Như vậy, rất giống một đứa trẻ đang tò mò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.