Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 73: Âm dương quỷ kính – 7



“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Anh anh anh đều không chịu nói cho tôi biết tên của anh?!”

Nhâm Lê nổi giận đùng đùng nói.

Mị Dạ chớp mắt cười vô tội.

“Ta cũng chưa nói cho ngài ấy biết tên của ta mà…”

“Nhưng anh bảo A Dương gọi anh là Mị Dạ.”

Nhâm Lê khó chịu nói.

“Như vậy, rốt cuộc là cậu đang ghen tị với ta hay là đang ghen tị với… người đàn ông của cậu?”

“Ghen tị? Tôi không có ghen tị, mấy người ghen tị đi tìm chết đi.”

“Ha ha… Lại nói thế, là đang ghen tị đấy thôi…”

“Tôi không có! Anh cái đồ người không ra người quỷ không ra quỷ tôi ghen tị cái gì!”

“……”

“……”

Nghiêm Dương đau đầu nhìn nhóc con nhà mình đấu khẩu với một người kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy may mắn vì Phùng Cổ Tuẫn không có ở đây.

“Được rồi, đừng ồn nữa…”

Nghiêm Dương vô lực nói.

Mị Dạ nghe thấy lời nói của Nghiêm Dương, lập tức dừng lại màn khắc khẩu không có chút dinh dưỡng nào với Nhâm Lê.

“Hừ.”

Nhâm Lê đi đến bên cạnh Nghiêm Dương hôn môi, đắc ý vô cùng nói:

“Người đàn ông của tôi.”

Nghiêm Dương lắc đầu bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nhìn Nhâm Lê.

Mị Dạ nhíu mi không nói gì.

Không một ai chú ý đến, sâu trong đôi mắt đỏ rực kia của Mị Dạ cất giấu sự cung kính cùng với việc Nghiêm Dương nói gì nghe đấy.

“Anh không phải tên là Mị Dạ sao?”

Nghiêm Dương lấy làm kỳ lạ hỏi.

Mị Dạ lắc lắc đầu, mái tóc màu bạc dài đến thắt lưng cũng lay động theo.

“Mị Dạ chỉ là danh hiệu, tên không thể tùy tiện nói cho người khác.”

Nghiêm Dương có chút suy ngẫm gật đầu, sau đó hỏi:

“Cừu?”

Mị Dạ hơi sửng sốt, sau đó cổ quái nhìn Nghiêm Dương, nhẫn cười nói:

“Không, ta không phải Cừu.”

“Cừu là ai?”

Nhâm Lê chỉ cảm thấy khi nghe đến cái tên ‘Cừu’ liền cảm thấy quen thuộc nói không nên lời.

Mị Dạ thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói với Nhâm Lê và Nghiêm Dương.

“Không được bàn luận đến cái tên kia.”

Nhâm Lê từ lúc đến âm phủ gặp được Mị Dạ vẫn chưa từng nhìn thấy bộ dáng anh ta khi không cười, thấy anh ta nghiêm túc, cũng không nói thêm gì nữa.

Nghiêm Dương tuy rằng một mực muốn biết giọng nói thần bí xuất hiện ở trong đầu mình kia rốt cuộc là của ai, nhưng anh cũng không ép buộc. Dù sao mặc kệ giọng nói kia là của ai cũng không quan trọng bằng nhóc con nhà mình.

“Khi nào chúng tôi có thể quay về?”

Nhâm Lê hỏi Mị Dạ.

Một khi không còn rối rắm về vấn đề ‘Cừu’, trên mặt Mị Dạ lại xuất hiện nụ cười điên đảo chúng sinh.

“Chờ một lát, hồn phách của tiểu quỷ kia đã ly thế lâu lắm, thân thể lại quá yếu không thể trực tiếp uống nước của suối Tam Sinh, chỉ có thể chờ Định Hồn Quả đi ra rồi cho hai người một trái.”

Nhâm Lê ‘A’ một tiếng, sau đó nói với Nghiêm Dương:

“Hồn phách của Hi Hi rời thế đã lâu, hơn nữa kia vốn không phải là thân thể của nó, sau khi quay về rất có thể sẽ không dùng được, anh ta nói có Định Hồn Quả có thể khiến thân thể và hồn phách dung hợp.”

Nghiêm Dương gật gật đầu.

“Hi Hi đâu?”

Nhâm Lê cười cười.

“Quay về là sẽ gặp được.”

“Hai người không muốn uống một ngụm nước suối Tam Sinh sao? Nên biết rằng có rất nhiều vị thần cũng không có cơ hội nhìn thấy suối Tam Sinh đấy.”

Mị Dạ tùy tiên biến ra một tảng đá, ngồi ở bên cạnh Nhâm Lê.

Nhâm Lê lắc đầu.

“Không có gì hay, muốn uống làm gì? Cũng không biết nước này của anh có vệ sinh không, uống vào nhỡ bị bệnh thì làm sao bây giờ?”

Mị Dạ cười ha ha.

“Cậu vẫn đáng yêu như vậy.”

Nhâm Lê quay người xem thường.

“Đừng có nói như thế, làm như chúng ta đã quen biết từ rất lâu ấy.”

Mị Dạ ‘ha’ một tiếng.

“Làm sao cậu biết ta và cậu không phải là quen biết đã lâu?”

“Trong trí nhớ của tôi không có anh.”

Nhâm Lê đáp.

Mị Dạ lắc đầu, mắt nhìn Nghiêm Dương.

“Canh Mạnh Bà không pha loãng ngay cả trí nhớ của tiên nhân cũng có thể xóa sạch, làm sao cậu biết được trí nhớ của mình không bị xóa sạch chứ?”

Nhâm Lê lại quay người xem thường.

“Canh Mạnh Bà cả đời chỉ có cơ hội uống một lần, tôi chưa chết, sao có thể uống được?”

Mị Dạ cười.

“Cho nên tôi quen biết rất lâu với kiếp trước của cậu đó…”

Nhâm Lê hoài nghi.

“Thật hay giả? Anh thử nói xem kiếp trước tôi là như thế nào.”

“Kiếp trước của cậu sao…”

Mị Dạ cười tủm tỉm.

“Kiếp trước cậu không phải là người…”

Nhâm Lê nghiến răng nghiến lợi.

“A Dương, anh ta bắt nạt em, anh ta nói kiếp trước em không phải người!”

Nghiêm Dương vội vã an ủi nhóc con nhà mình.

“Anh ta mới không phải là người, anh không nghe lời anh ta…”

Sau đó hai người lại quấn lại thành một khối, để mặc Mị Dạ oan uổng ở bên cạnh sờ sờ mũi.

“Ta vốn không phải người mà…”

Mị Dạ thở dài, quyến rũ nói:

“Hai người thật sự không muốn nhìn kiếp trước một chút? Một chút là đủ rồi.”

Nhâm Lê vẫn lắc đầu như cũ, có một giọng nói cho cậu biết, không cần chạm đến những gì liên quan tới kiếp trước.

Nghiêm Dương ngược lại có chút tò mò với kiếp trước của mình, nhưng anh thấy Nhâm Lê từ chối nên cũng từ chối, Mị Dạ thấy hai người bọn họ đều không muốn biết về kiếp trước cũng không nói gì nữa, chỉ là thoáng có chút tiếc nuối, nghĩ thầm người kia quả nhiên là liệu việc như thần.

Từ trong suối Tam Sinh dần tản ra ánh sáng bảy màu, loại cảnh tượng như thế này ở âm phủ là rất không bình thường.

Thực ra thì, chỉ khi Định Hồn Quả một ngàn năm mới chín một lần thì mới có loại cảnh tượng như thế này.

Mị Dạ lười biếng đứng lên.

“Các người ngồi ở đây, ta đi lấy.”

Nói xong, liền bay lên phía trên suối Tam Sinh, tay duỗi ra, một quả bảy màu liền bay tới.

Mị Dạ đưa Định Hồn Quả cho Nhâm Lê.

“Được rồi, sau khi quay về các người cho tiểu quỷ kia ăn là được.”

Nhâm Lê gật gật đầu.

“Cảm ơn nhiều.”

Mị Dạ không bận tâm cười cười.

“Đúng rồi, hai người đi vào âm phủ như thế nào?”

Mị Dạ hỏi về vấn đề này khiến Nhâm Lê nhíu mày.

“Lại nói, tất cả là tại một tấm gương.”

“Gương?”

Mị Dạ ngẫm nghĩ, sau đó cười nói:

“Chiếc gương đó nhất định là Âm dương quỷ kính đi?”

Nhâm Lê kinh ngạc.

“Đó là Âm dương quỷ kính?”

“Ừ, Y An cũng nói đó là Âm Dương quỷ kính.”

Nghiêm Dương nói.

“Chậc, Âm dương quỷ kính kia lại rơi xuống thế gian sao? Thứ đó dù sao cũng là tà vật, khi các người dùng nhớ rõ phải cẩn thận.”

Mị Dạ nói.

“Chính là tà vật? Anh nói thứ kia chính là tà vật?”

Nhâm Lê kích động hỏi.

“Đúng vậy, không cần kích động như thế chứ?”

Mị Dạ kỳ quái liếc mắt nhìn Nhâm Lê một cái.

“Anh chắc chắn?”

Nhâm Lê lại hỏi lần nữa.

“Có cái gì mà chắc chắn với không chắc chắn chứ. Âm dương quỷ kính, có thể cho người ta nhìn thấy thứ đánh mất, nhưng nếu tâm tư dao động thì sẽ bị gương cắn nuốt lại.”

Mị Dạ giải thích.

Nhâm Lê cười như hoa nở.

“A Dương, A Dương, A Dương…”

Nghiêm Dương cười cười cưng chiều nhìn Nhâm Lê, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu.

“Tiểu Lê nhà ta chính là ngôi sao may mắn.”

Nhâm Lê cười hắc hắc không ngừng.

“Các người đang vui vẻ chuyện gì?”

Mị Dạ có hứng thú hỏi.

“Không nói cho anh biết!”

Nhâm Lê cười vô cùng đắc ý.

Mị Dạ nhún vai.

“Không nói thì thôi, có sao đâu chứ.”

Nhâm Lê đang muốn nói gì đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển, cậu nhanh chóng bám lấy Nghiêm Dương.

Mị Dạ biến sắc.

“Ta đưa các người quay về.”

Sau đó vung tay lên, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương liền biến mất ở bên cạnh suối Tam Sinh.

Sau khi Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương biến mất ở suối Tam Sinh, chấn động trên mặt đất cũng ngừng lại, nhưng tiếng khóc kêu của quỷ quái lại truyền đến, khắp nơi trong âm phủ đều tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết.

Khi Nghiêm Dương quay lại dương thế thì mặt trời đã lặn về tây, anh duỗi duỗi tứ chi cứng ngắc ngồi dậy. Nhâm Lê ở bên cạnh không may mắn như thế, ngồi dậy vài lần mà không được.

Nghiêm Dương muốn nâng Nhâm Lê dậy, bất đắc dĩ chính anh cũng không có sức lực để sử dụng, khi đang muốn dỗ dành Nhâm Lê nằm thêm một chút thì Hạ Tử Triệt đẩy cửa đi vào.

“Tiểu Tuẫn nói hai người đã tỉnh nên tôi đến xem, cảm giác thế nào?”

Nhâm Lê cười khổ một tiếng.

“Cảm thấy rất yếu, toàn thân không có chút sức lực.”

“Cậu hôn mê bốn ngày, Nghiêm Dương hôn mê ba ngày, đương nhiên là không có sức lực gì rồi.”

Hạ Tử Triệt cười lắc đầu.

“Ba ngày?”

Nghiêm Dương kinh ngạc.

“Đúng.”

Phùng Cổ Tuẫn đi vào.

“Đã được ba ngày, nếu các người còn không tỉnh tôi liền lấy roi quất xác.”

Nhâm Lê nghe xong lời này liền hận đến mức ngứa răng, nhưng cậu ngay cả sức để nói liên tục cũng không có, chỉ có thể nén giận không thèm nhìn Phùng Cổ Tuẫn.

Hạ Tử Triệt dở khóc dở dười.

“Tiểu Tuẫn em đang nói bậy bạ gì đó.”

Phùng Cổ Tuẫn hừ hừ hai tiếng.

“Vốn chính là như thế…”

Nghiêm Dương lúc này đã cử động được một chút, không có cách nào, người tham gia quân ngũ khác với người bình thường.

Nhâm Lê hữu khí vô lực nói một tiếng ‘Hi Hi’, Nghiêm Dương bật người hiểu được ý của cậu, lấy Định Hồn Quả trong tay Nhâm Lê ra, bón vào miệng Hi Hi nằm ở trong cùng.

“Đó là gì? Định Hồn Quả? Sao hai người lại có Định Hồn Quả?”

Phùng Cổ Tuấn sau khi nhìn thấy Phá hồn từ ba ngày trước lại một lần nữa kêu lên thất thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.