Qua hết một lúc lâu,
không ai trong hai người họ thốt một lời nào. Cuối cùng vẫn là Đường
Châu phá vỡ im lặng lên tiếng trước: “Chúng ta vào trong xem thử một
vòng, không biết có tìm thấy được thi thể của Thẩm lão gia hay không?”
Nhan Đàm ỉu xìu: “Đường Châu, từ khi đi chung với ngươi, ta đây từng giờ từng phút đều gặp xui xẻo.” Đường Châu ngẩn ra. Nhan Đàm xiêu xiêu vẹo
vẹo đạp qua đống gạch đổ nát chung quanh, co giò chạy tót về phía hậu
viện: “Đợi ngươi tìm được thi thể của Thẩm lão gia thì cũng tiện thể hốt xác giùm ta luôn là vừa rồi.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe thấy
tiếng bước chân hỗn loạn vang lên cách đó không xa, có người nói to:
“Mọi người nhất định phải cẩn trọng, nói không chừng hung thủ phóng hỏa
vẫn còn ở trong.”
Nhan Đàm nghe thấy tiếng người đã ở rất gần,
chân bèn tăng tốc, định chạy ra sau hậu viện rồi trốn ra ngoài, lối vào
phía trước gia trang chắc chắn không xài được rồi. Trước đây nàng có yêu thuật trên người, dĩ nhiên không đời nào sợ vài tên phàm nhân cỏn con,
thế nhưng hiện giờ so với nữ tử bình thường đã chẳng khác gì, chỉ có thể lâm trận bỏ trốn.
Còn chưa đến được hậu viện thì đã nghe tiếng có người la to phía sau: “Bên trong có người! Chạy ra đằng sau rồi!”
Nhan Đàm quay đầu lại liếc nhìn cái, thấy mấy người trong trấn kia tay vác
cuốc xẻng đuổi tới, khóe miệng cũng bắt đầu trễ xuống méo xệch. Đột
nhiên cổ tay bị nắm chặt lấy, Đường Châu một phát túm lấy nàng, thấp
giọng bảo: “Bên phải.”
Nhan Đàm quay đầu sang phải, chỉ thấy một
bức tường đã cháy đen gần hết nửa. Còn chưa kịp lên tiếng thì cả người
đã nhẹ bỗng, nàng bị Đường Châu bế thốc lên, theo phản xạ vươn tay ra
bám lấy trụ ốp tường. Nàng nghe tiếng hô hào đuổi giết của người dân
trong trấn mỗi lúc một gần, không biết lấy đâu ra sức lực một phát nhấc
bổng người lên, tiếp theo phát hiện cả trong ý nghĩ mình cũng không muốn nhảy xuống. Bức tường này tuy là trên đỉnh đã bị ám khói đen sì và
khuyết mất một lỗ hổng, nhưng khoảng cách so với mặt đất vẫn gần bằng
chiều cao của ba người gộp lại. Khi nhảy xuống tiếp đất, Nhan Đàm không
cẩn thận bị ngã, cũng không kịp xem thử mắt cá chân có bị bẻ trẹo hay
không, lập tức bò dậy co giò chạy tiếp.
Đường Châu thấy nàng dũng mãnh như vậy, bèn đem câu nói “Vẫn là để ta cõng ngươi” nuốt ngược trở xuống.
Nhan Đàm cắm đầu chạy không kịp thở, thế nhưng ý chí cầu sinh mãnh liệt vẫn
khiến nàng không ngừng nghỉ lấy một giây nào, chạy một mạch ra khỏi ranh giới của trấn Thanh Thạch.
Nàng nhìn bia đá khắc to hai chữ
Tương Đô trước mặt, biết được từ đây trăm dặm trở đi đều thuộc địa phận
Tương Đô, hai chân mềm nhũn ngã ngồi ra đất. Ban nãy chạy quá vội vã,
nàng vừa ngồi xuống liền ôm gối ho sù sụ, ho xong mới bắt đầu hít thở
từng ngụm lớn không khí.
Đường Châu cất lời nói tự đáy lòng: “Ngươi cũng lợi hại thật đó.”
Qua hết một lúc lâu sau, Nhan Đàm hơi thở đã ổn định, lúc này mới quay đầu
sang nhìn hắn, mặt hầm hầm nói: “Ta bị trẹo chân rồi…”
Đường Châu lặng thinh không đáp.
“Từ lúc nhảy từ trên vách tường xuống thì đã trẹo rồi…”
“Khụ khụ, ngươi đúng là rất lợi hại, còn có thể chạy một mạch không nghỉ suốt nửa canh giờ.”
Nhan Đàm tức tối nghiến răng kèn kẹt: “Mắt cá cũng sưng một cục rồi nè, ngươi cái tên vô lại này!”
Đường Châu bước tới cạnh nàng, chậm rãi cúi người: “Ta xem xem.” Nhan Đàm đập tay hắn ra chỗ khác, phẫn nộ quát lớn: “Đừng có đụng ta, đều là tại
ngươi hết đó! Kêu ngươi sớm rời khỏi đó ngươi cứ nhất quyết không chịu,
còn bắt ta nhảy từ trên tường nhảy xuống, báo hại ta bị trẹo mắt cá!”
Đường Châu thở dài một tiếng, không muốn cãi vã với nàng: “Ngươi không cho ta xem, ngộ nhỡ bị thương đến gân cốt thì làm thế nào?”
Nhan Đàm
nghĩ thấy cũng đúng, trên đời này chuyện không thể phạm phải nhất chính
là tự mình làm khó dễ mình. Đường Châu vươn tay ấn nhẹ lên mắt cá chân
của nàng: “Sưng cả lên rồi, may là không ảnh hưởng gì đến xương. Đợi khi đến trấn tiếp theo tìm đại phu kiểm tra thử.” Hắn xoay người sang bên:
“Nào, ta cõng ngươi.” Nhan Đàm đột nhiên nghĩ ra đây chẳng phải cơ hội
tốt để mà thoát thân hay sao, lập tức ngoan ngoãn vâng lời bấu lấy vai
hắn.
Nàng cụp toài người trên vai Đường Châu, bấy giờ mới cảm
nhận được bước chân của hắn trầm ổn, khi chạm đất vừa khẽ lại rất vững
vàng, hầu như không cảm giác được chút xóc nảy nào. Cân nhắc mãi hết nửa ngày, cuối cùng Nhan Đàm thỏ thẻ lên tiếng: “Đường Châu?”
Đường Châu ừm nhẹ một tiếng.
“Thực ra ngươi không cần cõng ta cực vậy đâu. Chỉ là trật chân thôi mà, tự ta cũng xử lí được.” Nhan Đàm chầm chậm nhả chữ, “Chỉ cần ta có một tí
xíuuu yêu thuật…”
Mãi một lúc sau, Đường Châu mới cất tiếng hỏi: “Vì sao ngươi nhất quyết muốn làm yêu?”
“Hả? Cái này…” Nhan Đàm ngẫm nghĩ một lúc, “Nếu như không làm yêu, mà ta lại cũng không phải phàm nhân, cũng chả phải tiên, vậy sẽ cách biệt bên
ngoài Tam giới rồi còn gì nữa? Giữa trời đất này, không có ai làm đồng
loại, chẳng phải sẽ rất cô độc hay sao?”
“Bây giờ ta đã phong tỏa yêu thuật của ngươi, từ nay ngươi và phàm nhân không có khác biệt, chuyện này lẽ nào không tốt?”
Nhan Đàm bấy giờ mới phát hiện bản thân đang bị hắn xỏ mũi dắt đi, dứt khoát bảo: “Nếu ta biến ngươi thành yêu, ngươi có cảm thấy tốt được không
hả?”
Đường Châu né tránh không trả lời nàng, ngược lại nói ra một câu hoàn toàn không liên quan: “Hành lý đều để lại khách điếm rồi, trên người ta chỉ có vài tấm ngân phiếu, mà ngân phiếu thì e trong trấn nhỏ
không thể dùng được.”
Nhan Đàm không cần tốn công động não: “Cái này đơn giản, trên đường đi gặp thương lữ, đánh cướp của họ là được.”
Nàng vừa mới nói dứt lời thì từ xa đã vang lên âm thanh chuyển động của bánh xe ngựa, chẳng mấy chốc tiếng động đã ở gần ngay sau lưng.
Cỗ xe ngựa kia từ phía sau tiến tới, lúc lướt qua cạnh hai người bọn họ thì
từ từ dừng lại. Hai cặp ngựa kéo xe phía trước đều là một nước tuấn mã,
cả người đàn ông đánh xe nước da rám nắng cũng khoác trên người loại vải vóc thượng hạng, hình ảnh này thật chẳng khác nào dùng bút viết lên
người một dòng chữ lớn “Ta rất có tiền, mau tới cướp ta”. Chỉ tiếc là
với bộ dạng hiện giờ của Nhan Đàm, chỉ có người ta tới đánh cướp nàng,
Đường Châu thì không động thủ, nàng cũng lại không có gan bắt hắn đi
làm. Bức rèm của cỗ xe ngựa bỗng được vén lên, lộ ra sau rèm là một đôi
đồng tử tĩnh lặng không một gợn sóng.
Một nữ tử tư dung diễm lệ
từ trên xe ngựa nhảy xuống, giọng nói nhỏ nhẹ yêu kiều: “Đường công tử,
công tử nhà ta mời hai vị cùng lên xe.”
Nhan Đàm cứ nghĩ Đường
Châu nhất định khước từ, ai ngờ hắn lại nhận lời nhanh gọn: “Đã vậy thì
xin đa tạ.” Đến khi nữ tử dung mạo kiều diễm kia chìa tay ra đỡ nàng,
Nhan Đàm chỉ càng thấy đau lòng thêm: nàng ta có sức như vậy, vừa nhìn
đã biết là người luyện võ, nàng bây giờ so với nữ tử phàm trầm còn không bì được.
Chủ nhân của cỗ xe ngựa đang ngồi bên trong, tay nâng
một chiếc tách trà bằng sứ men xanh, ngón tay thon dài rắn rỏi. Người đó khẽ gật đầu với Đường Châu, sau đó dời ánh mắt sang nhìn đăm đăm về
phía còn lại.
Nhan Đàm dõi theo ánh nhìn của hắn thì đối diện với chiếc vách có treo một tấm thảm thêu hoa văn. Nàng nhìn tấm thảm hồi
lâu, ngoại trừ chỉ thêu và chất liệu nhung hảo hạng, là kĩ thuật thêu
đặc trưng của Nghi Châu ra, thì không còn phát hiện được điểm khác
thường nào nữa hết. Quay đầu lại dòm người kia, đối phương vẫn là đang
nhìn chằm chằm tấm thảm thêu nọ, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Đường Châu khẽ cất lời: “Vị Liễu huynh này cùng gia sư khá có giao tình, thường xuyên đến tìm sư phụ của ta chơi cờ.”
Nhan Đàm lập tức đè thấp giọng: “Có phải kì nghệ của vị Liễu công tử này rất tồi, lần nào cũng thua, thế nhưng lại còn rất không cam tâm, bởi vậy
nên mới thường xuyên tới rủ sư phụ của ngươi đánh cờ đúng không?”
Đường Châu rơi vào im lặng.
Nữ tử mới nãy dìu Nhan Đàm lên xe mỉm cười bảo: “Những gì cô nương vừa nói nhìn chung không sai, chỉ là đã nói ngược lại một chút. Người có kì
nghệ rất tồi, lần nào cũng thua thế nhưng lại còn rất không cam tâm,
thực ra chính là sư phụ của Đường công tử.”
Nhan Đàm lòng đầy
kính phục. Trong quan niệm của nàng, kiểu người kì nghệ cao minh thường
thường đều là nhân tài thông minh hiếm thấy trên đời, thân trong lều
trại bày kế sa trường (1), đi một bước tính ba bước. Nàng dùng thái độ
khác hẳn ban nãy nhìn sang vị Liễu công tử kia, kết quả là đối phương
vẫn cứ không một mảy may nhúc nhích, như cũ dán mắt vào tấm thảm treo ở
phía đối diện.
Nhan Đàm đành lần nữa quay sang tỉ mỉ quan sát tấm thảm treo kia, nhưng ngoài khám phá ra được ở một góc có mũi đan đã bị
đan sai, vẫn là không tìm thấy điểm khác lạ nào hết. Nàng lập tức đực
nghệt mặt ra.
Chú thích:
(1) thân trong lều trại bày kế sa trường: nguyên văn “vận trù duy ác”, chỉ người quyết định phương án tác chiến từ hậu phương, người cân nhắc sách lược, chủ trì đại kế.