Nhan Đàm vô cùng phẫn
nộ, loại tiểu nhân chỉ biết núp trong bóng tối bày trò đánh lén này cho
dù tiên phẩm thăng cao hơn nữa cũng sẽ không có tiền đồ gì đâu. Nàng vừa dốc sức ôm lấy Chỉ Tích, vừa dốc sức dùng ngón tay trắng nõn bé xíu
chĩa vào mặt Ứng Uyên quân, dốc sức phát âm từng chữ một:
“Ngươi cái đồ… tiểu nhân…”
Thực ra nàng vốn định nói là ngươi cái đồ tiểu nhân đê tiện vô sỉ.
Nhưng có nói hết hay không cũng chẳng khác nhau là mấy, gương mặt rất mực
tuấn tú của Ứng Uyên quân đã đen thui, tiên quân vận bạch bào rất đỏm
dáng kia phạch một tiếng gập chiếc quạt xếp lại cười rộ lên, Ngọc Đế một thân long bào vàng rực thêu mây vuốt chòm râu dài không lên tiếng, tiên quân với bộ râu trắng bế nàng trước đó nhấc tay áo lên quệt quệt mồ
hôi, nói liền một mạch: “Ngọc Đế, Ứng Uyên quân, Bạch Luyện Linh quân,
việc này, việc này…”
Nhan Đàm liếc mắt nhìn vị tiên quân người
khoác bạch bào rất đỏm dáng kia, lòng nhủ thì ra người này chính là Bạch Luyện Linh quân. Đúng là sớm nghe đại danh, ngưỡng mộ từ lâu, khi nàng
còn là một gốc sen thì đã thường xuyên được nghe đến cái tên này. Có
điều nghe danh không bằng gặp mặt, hóa ra ngoại hình của vị tiên quân
này là như vậy.
Một vị tiên quân tiên khí bồng bềnh, dáng vẻ rất
mực uy nghiêm người khoác ngoại bào xanh lam phong độ đường bệ bước tới
trước, rất có phong thái cất lời: “Ta thấy đôi song sinh trú thân trong
tứ diệp hạm đạm này rất có tuệ căn, chi bằng giao cho bổn quân dạy dỗ.”
Thế là Nhan Đàm đã vô duyên vô cớ được đội vào cái danh hiệu rất có tuệ
căn, trở thành nhập môn đệ tử của Nguyên thủy Trường sinh Đại đế, một
trong Cửu Thần Đế quân.
Thế nên mới nói, hết thảy những việc này đều là duyên.
Nguyên thủy Trường sinh Đại đế có tổng cộng năm người đệ tử, Nhan Đàm và Chỉ Tích nhập môn muộn nhất, được xếp dưới cùng.
Đại sư huynh Đàm Trác, có tiền đồ nhất, đã tiếp quản trọng trách trông coi
tiên linh thảo trên núi Thiên Trì, tiên pháp thiền lý đều khá am hiểu,
hành sự vững vàng điềm tĩnh.
Nhan Đàm cho rằng, qua một khoảng
thời gian nữa đại sư huynh nhất định sẽ thăng đến phẩm giai thượng tiên. Riêng sư phụ lại bắt lỗi huynh ấy đủ điều, cảm thấy biểu hiện của huynh ấy quá đần độn, không được có tuệ căn như nàng.
Tự đáy lòng Nhan Đàm cảm thấy, tính tình vững vàng cẩn trọng như Đàm Trác sư huynh là
tốt, càng chẳng phải đần độn gì. Còn như nàng đây, chẳng qua chỉ là khôn vặt, nàng thấy mình và đống Phật pháp thiền lý đạo pháp kia chả có
duyên phận gì mấy, càng không phải nói tới cái gì mà tuệ căn.
Về điểm này, nàng tuyệt đối không phải đang khiêm tốn.
Sư tôn của nàng, cũng chính là Nguyên thủy Trường sinh Đại đế một trong Cửu Thần Đế quân, rất ưa ra đề khó cho đệ tử.
Lần thứ nhất, sư tôn chỉ vào một cây hải đường ngoài đình viện bảo, đây
chính là đề bài của ngày hôm nay, nghĩ không ra thì ở lại đây nghĩ tiếp, cho tới khi nào nghĩ ra mới thôi.
Nhan Đàm bấy giờ đã biết đi
biết chạy, lại còn rất nhanh nhẹn, lập tức lẹp xà lẹp xẹp chạy tới phía
dưới tán cây, ôm chầm lấy một cành hoa, nhìn sư tôn nhoẻn miệng mỉm
cười.
Sư tôn hỏi, cầm hoa mỉm cười là cớ gì?
Nhan Đàm vọt miệng đáp ngay, cầm hoa mỉm cười là Bát nhã.
Thế là nàng đã trở thành người duy nhất rời khỏi đình viện ngày hôm đó.
Thực ra, Nguyên thủy Trường sinh Đại đế chỉ cần hỏi thêm một câu, cái gì gọi là Bát nhã, lúc đấy Nhan Đàm sẽ há họng cứng lưỡi ngay.
Nhan Đàm thường nghĩ, nếu như mọi người có thể chú ý một tẹo đến quyển sách
đặt trên bàn sư tôn, thế thì sẽ không đến mức lần nào cũng phải vắt óc
suy nghĩ hết cả ngày trời. Ví dụ như lần chỉ hoa hải đường chẳng hạn,
trên bàn sư tôn có đặt một quyển “Bát nhã”, lật ra trang thứ ba chính là điển cố cầm hoa mỉm cười, đến cả đối đáp cũng là bưng y sì từ trong
sách ra.
Thế nhưng bí mật này, nàng vẫn luôn không dám tiết lộ,
ngộ nhỡ sư tôn biết được chân tướng bị nàng chọc tức ói máu thì tội này
thật lớn phải biết. Mà cũng chính vì mối cắn rứt lương tâm này nên Nhan
Đàm đối với tiên pháp tu hành còn có chút gọi là để tâm.
Sư tôn có không ít bạn tri kỉ, một trong số đó chính là Nam cực Tiên ông của Huyền Tâm nhai.
Tuy nói là tri kỉ nhưng cũng chia ra người có quan hệ tốt và người có quan
hệ không tốt. Nam cực Tiên ông và sư tôn, tuyệt đối thuộc loại quan hệ
không tốt. Bọn họ làm thần tiên mấy ngàn năm thì đã âm thầm so kè nhau
hết mấy ngàn năm, từ so bản lĩnh đệ tử nhà mình đến so chậu hoa bày
ngoài cửa sổ năm nay đâm được bao nhiêu nụ hoa.
Nhan Đàm lúc bấy
giờ bề ngoài đã lớn đến khoảng mười ba mười bốn tuổi, không biết vì sao
thân người mãi vẫn không cao, lòng rất chi nặng trĩu phiền muộn. Mà
Nguyên thủy Trường sinh Đại đế gần đây lại cứ ở trước mặt Nam cực Tiên
ông khoe nàng có tuệ căn, hôm nay lại ngộ được thiền lý to tát gì. Nhan
Đàm lại không cảm thấy sư phụ tâng bốc mình như vậy không được hay lắm,
ngược lại nàng thấy ánh mắt Nam cực Tiên ông nhìn mình thực sự khiến
nàng toát mồ hôi hột.
Về sau nhân lúc không có mặt sư phụ, Nam
cực Tiên ông thường xuyên mang ít trái cây tươi đỏ căng mọng đến cho
nàng, còn chân thành bảo với nàng, rằng sư tôn bọn họ là người xấu, để
nàng mới tí tuổi đầu đã phải suốt ngày nghiền ngẫm mấy thứ thiền lý đạo
pháp phức tạp như vậy, hại nàng đến tuổi cũng không cao được. Mà tâm địa đáng nguyền rủa của lão, chẳng qua là muốn khuếch trương thanh thế cái
tên Nguyên thủy Trường sinh Đại đế, để có một ngày thay thế Thiên cực Tử hư Chiêu thánh Đế quân trở thành người đứng đầu trong Cửu Thần Đế quân.
Nhan Đàm câm lặng, không lẽ thiên quân trên thiên đình này đều cảm thấy nàng bề ngoài trông vào nhỏ con một tẹo thì cái gì cũng không biết, là một
tiểu quỷ đầu đất ngây ngô vô cùng dễ gạt?
Trừ ra điểm này, Nam cực Tiên ông trên chốn thiên đình có thể xem là một bậc kì nhân.
Tiên dinh của ông được dựng trên Huyền Tâm nhai, nơi đấy vừa khéo nằm ở vị
trí đối đầu với u minh địa phủ, gió âm xào xạc, thiên lôi gầm vang từng
hồi, quỷ thi tung hoành, bán kính trăm dặm chung quanh không một ngọn
cỏ, núi đá hình thù kì dị, trùng điệp sừng sững. Muốn làm đệ tử của tiên ông bắt buộc phải có khả năng chịu đựng rất cao và lá gan rất vững
chãi, thế mới không bỗng nhiên cúi đầu phát hiện một khúc thây người bám dính trên mình mà khiếp hãi quá độ.
Nhan Đàm tự thẹn không bằng.
Nàng cứ vậy dưới sự giáo huấn của sư tôn nhởn nhơ lười nhác hết trăm năm, cuối cùng đã xảy ra một việc không lớn không nhỏ.
Hôm đó, Nhan Đàm thả bộ tới ghé thăm Huyền Tâm nhai.
Nàng đến rất không đúng lúc, Nam cực Tiên ông vừa mới khởi hành đi xa. Tiên
đồng dưới tọa Nam cực Tiên ông tươi cười hớn hở bảo với nàng, tiên ông
nhà họ đã đi dự một buổi đại hội Phật pháp của Phật đà Tây phương, chưa
tới mười ngày nửa tháng cũng còn chưa trở về.
Tiên đồng nọ vừa nói chuyện vừa rót một ít nước sạch vào chiếc đĩa cạn bằng bạch ngọc trên bàn.
Nhan Đàm sán lại gần xem, thấy nằm cuộn tròn bên trong chiếc đĩa bạch ngọc
là một con rắn nước nhỏ mảnh dẻ màu bạc. Con rắn nước nhỏ kia đang nhắm
mắt, lồng ngực khe khẽ nhấp nhô lên xuống, hơi thở rất mảnh và ngắn,
miệng hơi hé mở, đang ngủ say sưa ngon lành.
Nhan Đàm chống má dòm nó, miệng thấp giọng hỏi: “Tiên ông từ lúc nào đem con rắn nước nhỏ này về nuôi vậy?”
Tiên đồng nọ vội đáp: “Đây không phải rắn gì đâu, đây là một con rồng đó, là công tử nhà Đông hải Ngao Quảng Long vương Ngao Tuyên. Tiên ông gần đây vừa nhận cậu ta làm đệ tử.”
Nhan Đàm tỉ mỉ quan sát một lượt con rồng nhỏ trong chiếc đĩa bằng bạch ngọc kia, trừ phát hiện trên đỉnh
đầu nó có mọc hai chiếc sừng hình thù quái lạ, nom như hai cục bướu thịt ra thì thực tình không còn nhìn ra thứ này có chỗ nào giống rồng, dù là giống lai nửa rồng cũng còn oai phong hơn nó.
Con rồng nhỏ tên
Ngao Tuyên nọ vốn dĩ đang lặng thinh nằm ngủ, chợt nghe thấy có người
nói chuyện, bèn chầm chậm lăn người sang, mở to hai mắt dòm lên.
Nhan Đàm thành tâm thật ý bảo: “Nhìn nó vẫn là không giống rồng chút nào.”
Nàng vừa dứt lời thì con rồng nhỏ kia đã hung tợn rít lên một tiếng, nhanh như chớp nhảy phóc lên cắn phập vào ngón tay nàng.
Nhan Đàm hoảng hồn giũ mạnh, nhưng vẫn không thể giũ bỏ con rồng nhỏ nọ,
nàng bèn dùng sức mạnh hơn, lúc giũ đến phát thứ ba thì con rồng nhỏ bị
nàng lắc tới đầu óc quay cuồng, hóa thành một vệt sáng bạc bay khỏi cửa
sổ, ngay sau đó, bên ngoài truyền vào một tiếng nước đánh tõm. Nhan Đàm
không nhịn được nghĩ, nàng nhớ mang máng ngay phía ngoài khung cửa sổ
này là ao sen của đình viện. Công tử nhà Đông hải Ngao Quảng Long vương
bị nàng sơ ý vứt vào ao sen, thật là tội lỗi.
Tiên đồng nọ ngay
tức khắc hoảng sợ đến mặt mày tái mét: “Ngươi, ngươi sao lại có thể ném
cậu ta ra ngoài?” Nhan Đàm nghĩ, đã là một con rồng, chắc sẽ không chết
đuối trong ao sen chứ nhỉ?
Tiên đồng nọ lại lắp ba lắp bắp mở
miệng: “Con cửu, cửu kì trong ao, là con cuối cùng còn sót lại trên đời
đấy, nếu, nếu để bị làm kinh sợ, tiên ông nhất định sẽ lột da ta cho
xem!”
Nhan Đàm thoáng ngẩn người, lập tức chạy đến bên bờ ao sen. Mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng, bên trong có không ít những chú
cá đang quẫy đuôi bơi tới lội lui. Nàng xắn cao tay áo, cởi bỏ giày, rón rén trèo qua bờ ao xuống nước.
Cửu kì là thượng cổ di tộc, là
giống thủy tộc cực kì có trí tuệ, chỉ là bẩm sinh dục vọng thiển bạc,
sinh sôi nảy nở không nhiều, thế nên mới rơi vào tình trạng cận kề bờ
vực diệt tộc như ngày nay. Tuy nàng cảm thấy, con cửu kì duy nhất còn
sót lại trong trời đất này không lý nào lại yếu đuối tới mức bị một con
rồng nhỏ màu trắng bạc dọa cho mất hồn, nhưng nàng đã ném con rồng kia
xuống, nói gì cũng phải vớt nó trở ra.
Nàng vừa xuống nước thì đã thấy tiên đồng nọ mặt mày méo xẹo bảo: “Ngươi khẽ một chút, tuyệt đối
đừng làm kinh động con cửu kì kia.”
Nhan Đàm đứng trong ao mò mẫm hết nửa ngày, đột nhiên sờ trúng một dải trơn trơn, mềm mềm, lập tức
tóm lấy vớt lên, miệng cười tươi rói: “May quá bắt được mi rồi!” Nàng
xòe tay ra, một chú cá nhỏ toàn thân đen sẫm, thân mình mềm mại đang
giãy đành đạch giữa lòng bàn tay, hoàn toàn không phải con rồng nhỏ màu
trắng bạc ban nãy. Nàng vội vàng thả chú cá nhỏ này lại xuống nước, hai
tay chắp lại, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Xin lỗi nha xin lỗi nha, mi không
sao chứ? Thực ra ta là tới tìm một con rồng nhỏ, ờm, tuy nói là rồng
nhưng hình thù nhìn y chang rắn nước vậy á, mi có nhìn thấy nó không?”
Chú cá nhỏ nọ hất đuôi cái, miệng nhả ra một chùm bong bóng.
Nhan Đàm đực mặt tại chỗ.
Trong khoảnh khắc đó, nàng rõ ràng cảm thấy, con cá nhỏ này vừa bộc lộ một thứ thái độ khinh bỉ…
Nhưng đó chỉ là một con cá thôi mà, sao lại có thể tỏ thái độ khinh bỉ kia
chứ? Đây hẳn chỉ là do nàng gần đây tu luyện tiên pháp quá vất vả, nên
mới giữa thanh thiên bạch nhật sản sinh ảo giác chăng?
Nàng còn
chưa kịp nghĩ nhiều thì đã nghe tiếng nước trong trẻo vang lên sau lưng, một con cá râu hổ đồ sộ trồi khỏi mặt nước, chiếc đuôi trơn tuột đang
quét tới quét lui phía sau lưng nàng, kiên quyết muốn đẩy nàng xuống
lòng ao. Do sức của con cá này thực sự quá mạnh, Nhan Đàm không thể đứng vững, thuận thế bổ nhào tới trước rơi thẳng xuống nước.
Nàng
vùng vẫy trong nước hết mấy phát, con cá râu hổ nọ vẫn quyết không chùn
bước dụi lấy dụi để vào người nàng, khiến nàng trong một lúc không thể
ngoi đầu lên khỏi mặt nước. Nàng huơ tay quạt nước tán loạn, bỗng nhiên
thấy cánh tay nhói đau, kiểu đau này và cảm giác đau khi bị con rồng nhỏ cắn ban nãy rất giống nhau.
Nhan Đàm khua tay xua con cá râu hổ
kia đi, cuối cùng cũng có thể ngoi đầu khỏi mặt nước. Nàng giơ cánh tay
lên, quả nhiên trông thấy bên trên là con rồng nhỏ màu trắng bạc đang
nghiêm chỉnh cắn chặt răng vào, mắt dòm đăm đăm đầy hung tợn về phía
mình. Nàng dùng sức kéo con rồng nhỏ kia xuống, ném cho tiên đồng đang
đứng trên bờ: “Tìm thấy rồi.”
Tiên đồng quýnh quáng tay chân chụp lấy, thận trọng dúi con rồng nhỏ kia vào tay áo.
Nhan Đàm chầm chậm đạp nước lên bờ, thấy chú cá nhỏ màu đen bị mình quấy rầy ban nãy vẫn còn dừng lại bên cạnh, không một mảy may nhúc nhích. Nàng
tỉ mỉ quan sát, bấy giờ mới phát hiện đôi mắt của con cá nhỏ này có màu
đỏ. Có điều nó nằm yên không động đậy thế này khiến nàng có chút lo
lắng, dựa vào cảm giác bóp trúng nó lúc nãy, con cá này dường như rất
mềm, cũng không biết nàng bóp như vậy có làm nó bị thương không nữa.
Nhan Đàm chầm chậm chìa ngón tay ra, định chạm thử vào chiếc đuôi cá, kết
quả chưa kịp đụng vào thì con cá nhỏ kia đã soạt cái bơi khỏi.
Nhan Đàm tức thì cảm thấy con cá nhỏ này không hề giống với những con cá
nàng từng thấy trước đó. Vốn dĩ cá trên thiên đình đều là cá tiên, đều
có tiên khí, đương nhiên không giống với những con cá thông thường. Nàng cũng đã từng cho cá trong ao ở tiên dinh sư tôn ăn, lúc mới bắt đầu,
bầy cá đều rất sợ lạ, vừa thấy nàng chìa tay sang là liền lỉnh đi xa
lắc. Nhưng con cá nhỏ có mắt đỏ này tuy có bơi khỏi nhưng chỉ bơi ra
không xa, cứ như đơn thuần chỉ vì muốn tránh bị nàng chạm phải.
Nàng cảm thấy rất kì lạ, lại lần nữa chìa tay sang. Ngay khi ngón tay nàng
vừa chạm được vào sống lưng của chú cá bé mắt đỏ kia, nó lại quẫy đuôi
trượt khỏi.
Tiên đồng trên bờ thấy nàng vẫn còn ở trong ao sen,
sốt ruột tới mồ hôi túa ra như tắm: “Ngươi mau mau lên đây đi, tiên ông
mà biết được, nhất định sẽ nổi giận đó.”
Nhan Đàm trèo trở lên
bờ, đứng bên ao sen trông lại. Con cá be bé mắt đỏ ban nãy sớm đã lặn
đâu mất tăm, riêng con cá râu hổ to bự kia lại xoảng tiếng chồm khỏi mặt ao, làm nước bắn tung tóe đầy mặt nàng. Nhan Đàm không khỏi thở dài:
“Con cửu kì này đúng là hoạt bát thật…”
Chủng tộc tràn trề sinh
lực thế này lại đến bước đường cận kề bờ vực diệt tộc, thật sự có chút
quái lạ. Đại để chắc là do tộc cửu kì bọn họ thực ra có điểm kì dị gì
người ngoài không biết chăng?
Tiên đồng nọ mặt mày bí xị: “Hoạt
bát thì có ích gì, chỉ còn lại mỗi con này mà thôi, vạn nhất chết cái là diệt tộc luôn rồi đấy.”