Trảm Xuân

Quyển 1 - Chương 12



Nữ tử đáng thương kia biến sắc, chỉ biết khóc.

Yến thiếu gia khẽ tựa lưng vào ghế, ra chiều mệt mỏi thở dài một hơi, hạ giọng bảo: “Ngươi đi đi, không có lần sau đâu.”

Nữ tử đỡ cha dậy, dìu ra cửa, thoáng khựng lại nói: “Công tử không tin em cũng được. Dù thế nào, mạng của em vẫn luôn nằm trong tay công tử.”

Mắt thấy họ xuống lầu, chậm chạp bước men theo bờ sông, Y Xuân đột ngột đứng dậy, khẽ khàng: “Xin lỗi… Ta có chút việc, sẽ trở lại ngay.”

Nàng không chờ mọi người đáp đã đẩy cửa sổ, nhảy xuống.

Dương Thận tựa cửa sổ nhìn nàng co đầu rụt cổ giả trang người qua đường, đi lướt qua hai cha con nọ. Động tác kia vô cùng chớp nhoáng, tuy thế cũng chẳng thể lòe được mắt của người trong nghề. Nàng trút non nửa bạc vụn trong hà bao vào ngực áo nữ tử nọ.

Hành động ngu ngốc, cũng như rõ ràng sắp bị bọn Thư Tuyển lừa ột vố vẫn vô cùng hồn nhiên.

Song, thế mới là Cát Y Xuân.

Thư Tuyển thừa dịp kéo tai tiểu Nam Qua thì thầm: “Ai cho ngươi đem y phục của người ta đi bán vậy? To gan thế nhờ, lại còn dám dùng danh nghĩa của chủ tử ngươi! Tiểu tử chết tiệt này ngày càng lớn lối rồi!”

Tiểu Nam Qua bĩu môi: “Ai bảo chủ tử Người ki bo vậy đâu, giữ quá trời tiền mà chút tiền tiêu vặt mua kẹo cũng chẳng chịu cho em.”

Thư Tuyển cốc mạnh lên đầu cậu, hạ giọng: “Rước đến cho lão đây nhiều phiền toái như này! Lại phải làm người xấu lần nữa rồi!”

Tiểu Nam Qua nghiến răng trợn mắt cười trộm: “Người vốn chả phải loại tốt lành gì… Ây da!”

Ánh mắt lạnh băng của Dương Thận lia đến, cặp chủ tớ lòng dạ khó lường kia lập tức ngồi thẳng người, vùi đầu ăn lấy ăn để.

Y Xuân lại chui từ cửa sổ vào, gãi đầu, mặt ửng đỏ, cười nói: “Ngại thật, đã rời chỗ khá lâu. Chúng ta tiếp tục thôi.”

Dương Thận vẫy tay với nàng: “Sư tỷ, tỷ qua đây.”

Y nhét vội một thứ gì đó vào tay nàng, dùng ánh mắt bảo nàng cất kỹ, ngoài miệng lại nói: “Ta thấy hôm nay mọi người vô cùng cao hứng, chi bằng lại bảo họ mang lên hai vò rượu nữa.”

Y Xuân chẳng hiểu ra làm sao, sờ vật trong tay, cứng quá, giống… bạc vụn vậy? Nàng ngầng đầu nhìn y, mặt cậu nhóc này hơi đỏ lên, ánh mắt dữ dằn, tựa như cảnh cáo nàng: Nếu tiêu hết tiền của ta, hôm khác chắc chắn tỷ phải trả gấp mười lần!

Nàng lập tức hiểu ý y, không khỏi chớp mắt cười, nắm chặt tay y: Yên tâm đi, tuyệt đối không phung phí.

Họ vừa định gọi các cô gái bên ngoài mang hai vò rượu lên đã nghe tiếng bước chân vang lên từ ngoài hành lang, dáng người cao gầy của Yến thiếu gia xuất hiện trước mắt mọi người.

Chàng ta khoác vẻ mặt tươi cười, ôm quyền nói: “Không ngờ lại gặp chư vị ở đây, hữu duyên thật.”

Thư Tuyển mải miết ngoạm thức ăn, ra vẻ không biết chàng ta, tiểu Nam Qua đành y đấy mà thực hiện, cũng làm như chẳng biết gã. Dương Thận vốn không quen người này, tiếp tục ngẩn người. Tuy Y Xuân cũng rất muốn ra vẻ không biết, nhưng người ta đã đến đây chào lại không được ai chú ý đến, hẳn sẽ vô cùng xấu hổ.

Nàng đành cười gượng, lên tiếng: “Chào, chào anh.”

Yến thiếu gia không để bụng, khẽ cười: “Hôm ấy ở Tiêu Dao môn là do tình hình bắt buộc, tại hạ không có ý định khiến cô nương bị thương, đừng giận nhé.”

Y Xuân khoát tay, bảo: “Không sao không sao, chẳng trách chẳng trách, dù gì giờ cũng đã qua hết rồi.”

Yến thiếu gia thoáng nhìn Thư Tuyển một cái, thấy hắn vẫn không ngẩng đầu lên, rõ một bộ giả ngu tránh né. Tuy hai người họ vẫn chưa tiếp xúc với nhau, nhưng hẳn hắn phải nghe qua danh tiếng của nhị thiếu gia Án gia, không ngó ngàng đến càng chứng tỏ tên Thư Tuyển này không phải hạng người thích dựa hơi ăn bám.

Vậy là chàng tiếp tục giới thiệu mình: “Tại hạ Yến môn – Yến Vu Phi, chẳng hay phải xưng hô với cô nương và chư vị thiếu hiệp đây như nào?”

Yến môn, Y Xuân nghe hai chữ này có lẽ chẳng phản ứng gì, vì nàng không biết. Song Dương Thận lại biết, hai chữ này như sấm bên tai người giang hồ.

Hơi khác với Giản Lam sơn trang đời đời đơn truyền cho người cùng huyết thống, tuy Yến môn cũng chỉ truyền theo huyết thống, nhưng môn hạ là đệ tử của vô số họ khác, như chúng tinh phủng nguyệt(1) vây quanh thiếu chủ họ Yến. Sư phụ đánh giá Yến môn rất cao, khác với Giảm Lan sơn trang dần dần lụn bại, Yến môn là võ lâm danh môn, từng bước không ngừng phát triển, xán lạn vạn dặm.

(1): sao ôm trăng sáng.

Chắc hẳn vì hi vọng Giảm Lan sơn trang có thể trở thành một Yến môn thứ hai, sư phụ mới bắt đầu phá lệ cũ mà thu người ngoài làm đệ tử. Đáng tiếc cùng lứa với y chỉ có hai môn sinh tâm đắc, Mặc Vân Khanh không phải dạng người có thể làm chuyện lớn, e rằng con đường để Giảm Lan sơn trang khôi phục vẻ huy hoàng xa xưa vẫn còn rất dài.

Tên của người này là Yến Vu Phi, hẳn là thiếu chủ đứng hàng thứ hai Yến môn. Nghe đồn Yến môn chủ có bốn đứa con, người nào cũng rất giỏi giang, trong đó, kẻ có tài nhất là vị nhị thiếu gia – Yến Vu Phi này.

Nhìn thoáng qua thì tuổi cũng không lớn lắm, chỉ khoảng ngoài hai mươi, song lời nói cử chỉ lại toát lên vẻ lõi đời, chín chắn kiên định. Lần này đến đây chào hỏi, mục đích chẳng thể nào là hai con chim non mới vào giang hồ bọn họ, e rằng gã muốn mượn dịp để làm quen với Thư Tuyển.

Y Xuân rất khẳng khái, cũng rất hào phóng, người ta đã chịu nhận lỗi, nàng cũng chẳng giận nữa, lập tức sảng khoái xưng danh: “Ta là Cát Y Xuân, vị này là Dương Thận – sư đệ của ta, chúng ta là người của Giản Lam sơn trang. Về phần hai vị này thì…”

Thư Tuyển chẳng chờ nàng nói xong đã cướp lời: “Chỉ là vô danh tiểu bối, chẳng đáng nhắc đến, chẳng đáng nhắc đến.”

Y Xuân khó hiểu nhìn hắn, chẳng rõ vì sao hắn chối mình.

Dưới tình hình này nếu cứ tiếp tục hẳn sẽ lúng túng, hôm nay chỉ đành dừng tại đây. Yến Vu Phi cười: “Mấy ngày trước đã mạo phạm cô nương ở Tiêu Dao môn, tại hạ lấy làm hổ thẹn. Chi bằng bữa ăn hôm nay để tại hạ làm chủ, thay lời tạ lỗi.”

“Ơ? Không cần đâu, việc đó…” Y Xuân chưa dứt lời, chàng ta đã giao hai đĩnh bạc cho cô nương hầu cửa, nhẹ nhàng bảo: “Tiền rượu và thức ăn ở gian nhã phòng này tính vào ta. Dâng thêm một bầu Đặc Nhưỡng Phần Tửu(2) lên đây.”

(2): rượu Phần ủ riêng.

Đặc Nhưỡng Phần Tửu khác một trời một vực với rượu Phần bình thường mà bọn họ uống, một lượng bạc chỉ mua được một bầu.

Rượu đổ nghiêng vào chén, nước trong suốt thấy đáy, hương thơm lan tỏa. Yến Vu Phi rót bốn chén, tự tay đưa cho bốn người họ, lần này Y Xuân có muốn từ chối cũng không được, người ta ra tiền, cái này gọi là bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nàng đành run run đón chén rượu, chần chừ lại phân vân.

“Làm phiền nhã hứng của chư vị, Yến mỗ bồi tội.” Chàng ta nốc cạn chén rượu trong tay, lại đổ thêm chén nữa, ôm quyền thi lễ với Y Xuân, nói: “Cát cô nương, mời.”

Tên đã căng dây không thể không bắn, nàng đành nghiến răng nuốt Đặc Nhưỡng Phần Tửu xuống, cay đến chảy nước mắt.

Bên tai lại nghe giọng trầm nhẹ của Án Vu Phi: “Tuy thời gian tại hạ quen biết cô nương không lâu, nhưng lại dễ dàng nhận ra cô nương là một người có tấm lòng lương thiện, tính cách hào sảng. Song có vài lời tại hạ khó tránh phải lắm lời nhắc nhở, suy cho cùng thì cô nương cũng vừa mới bước chân vào giang hồ, một số việc có thể không nhúng tay thì đừng nhúng tay, một số người không đắc tội được thì đừng đắc tội. Ví như nếu lại gặp phải chuyện như hồi ở Tiêu Dao môn, vẫn mong cô nương cân nhắc kỹ.”

Trong lời có lời, chàng ta mượn cớ Tiêu Dao môn để nhắc khéo rằng vừa nãy nàng không nên cho tiền nữ tử đáng thương kia?

Y Xuân hơi váng vất, hé môi định phản bác, nhưng vừa ngước đầu lên đã chẳng thấy người kia từ lâu.

Dương Thận thấy nàng chóng mặt, da ửng hồng, y biết đã bị rượu tác động, đành đến cạnh bên dìu nàng, khẽ hỏi: “Sư tỷ, hắn ta đi rồi! Có, có phải tỷ rất khó chịu không? Về khách điếm nghỉ ngơi nhé?”

Y Xuân gắng sức sắp xếp lại cái đầu đang rối bòng bong, vừa định lên tiếng đã nghe Thư Tuyển sau lưng cười bảo: “Thật đúng là uống nhiều rồi. Đi thôi Dương thiếu hiệp, cùng dìu sư tỷ cậu về nào.”

Dương Thận quả thực khinh bỉ tên này tới lòng bàn chân, chẳng đáp lời mà đỡ Y Xuân xuống lầu ngay. Thư Tuyển cười hà hà bám sát theo sau, mặt hắn dày nên hoàn toàn chả để ý, tán gẫu với tiểu Nam Qua.

Gió đêm lành lạnh thổi, Y Xuân tỉnh táo hơn. Nàng vò vò đầu váng đau, bảo: “Dương Thận à, hôm nay hên thật đấy, có một gã xem tiền như rác giúp trả tiền. Xem như chúng ta tránh được một kiếp.”

Dương Thận có chút dở khóc dở cười: “Tỷ biết hôm nay mình nuốt hết bao nhiêu tiền không?”

Y Xuân nghiêm túc gật đầu: “Lúc tên Án Vu Phi gì gì kia trả tiền, ta có nhìn lén, tổng cộng sáu lượng bạc. Nửa năm ta cũng chả ăn nhiều đến ngần ấy, may quá!”

Dương Thận chẳng nén nổi bật cười: “Xem chừng tỷ không say. Nhưng đã là tên Yến thiếu gia kia trả tiền, thì chẳng khác nào chúng ta thiếu gã một món ân tình, sau này gặp lại, cũng xem như là chỗ thân quen. Sư tỷ, đấy mới là kết giao thật sự, còn tỷ và Thư Tuyển… hắn vốn chỉ đang lừa tiền tỷ thôi.”

Y Xuân cũng cười, không đáp. Ngoái đầu nhìn cặp chủ tớ kia, họ vẫn đang tán gẫu, nàng vỗ tay Dương Thận, bước chậm chờ Thư Tuyển đến gần.

Tiểu Nam Qua nhanh trí chạy lên trước quấn lấy Dương Thận trò chuyện.

Y Xuân cười hỏi: “Thư Tuyển này, thức ăn vừa miệng không?”

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, ân cần tung hứng: “Tất nhiên rồi, tiểu Cát đối đãi nhiệt tình quá, quả đã khiến tại hạ tâm phục khẩu phục. Nếu trong chốn giang hồ có nhiều người như tiểu Cát đây thì đã chẳng lộn xộn như hiện tại.”

Y Xuân khẽ nói: “Các người đều thích khẩu thị tâm phi, cố nhi ngôn tha(4), rặt một bọn ghét người khác làm phiền bản thân.”

(4): lời nói ra mà lòng lại khác, cố ý trốn tránh vấn đề.

Thư Tuyển không khỏi bất ngờ, cúi đầu nhìn nàng. Tuy cô nhóc này hơi say, mặt hơi đỏ, song ánh mắt lại rất sáng, trắng đen rõ ràng, thẳng thắn kiên định nhìn mình.

Hóa ra, lòng nàng rõ cả.

Hắn lại cười với nàng, thuận miệng bảo: “Hẳn là tiểu Cát say rồi.”

Y Xuân vén mớ tóc rối trước mặt, nhạt giọng: “Ta mời anh ăn chính bởi ta muốn mời, thấy đáng làm thì làm. Vậy nên anh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng nói những lời có cánh nữa.”

Nàng nhìn hắn, cười đưa cả hàm răng trắng ra: “Lặn ngụp trong giang hồ lâu dần, phải chăng sẽ quên mất ước nguyện thuở xưa? Sống thế mệt mỏi quá.”

Nàng bước nhanh hơn về phía trước, vừa vươn vai, tóc sau lưng bay lất phất như đuôi ngựa.

Thư Tuyển không khỏi ngừng chân.

Tiểu Nam Qua thậm thà thậm thụt lê đến, khẽ hỏi: “Chủ tử à, có phải Người bị họ phát hiện mình lừa tiền không? Mắng cho Người một trận đã đời chưa? Người cũng thật là, nếu không muốn kết giao thì cứ từ chối thôi, cớ gì phải phiền hà như thế.”

Thư Tuyển ra vẻ vô tội gãi gãi đầu: “Chỉ là… ta nghĩ nàng ta say mê dung mạo xinh đẹp này, không thể không giả làm thằng tồi được.”

Tiểu Nam Qua vừa làm bộ nôn thốc nôn tháo vừa phân bua: “Chủ tử, em uống hơi nhiều rượu, tuyệt đối không có ý bất kính!”

Thư Tuyển cười, sau đó sắc mặt từ từ âm trầm, không tiếp lời.

Tiểu Nam Qua thở dài: “Vậy giờ Người biết họ chỉ đơn giản là muốn cảm tạ rồi, sao nữa đây? Em thấy cặp sư tỷ sư đệ này rất tốt, nhiều thêm một bằng hữu cũng chẳng phải chuyện xấu gì.”

Thư Tuyển lắc đầu: “Không. Vừa nhìn đã ghét.”

“Là bởi người ta không thích mĩ mạo của Người chứ gì… Ui da!” Tiểu Nam Qua ôm quả đầu bị cốc, đau đến giậm chân.

Thư Tuyển tiếp bước về phía trước, nhẹ giọng: “Nói sao nhỉ, ta cảm thấy nàng ta rất nguy hiểm. Tốt nhất sau này đừng gặp lại.”

Vô câu vô thúc(5), như một cơn gió mát lành trong trẻo, nguy hiểm.

(5): không bị kìm hãm, tự do tự tại.

Rất nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.