Trảm Xuân

Quyển 2 - Chương 5



Y Xuân bị bịt mắt bằng vải đen, cả đường chỉ thấy xóc nảy lênh đênh, dường như lúc thì đường thủy khi lại đường bộ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng trao đổi khẽ giữa Mặc Vân Khanh và Ân tam thúc, song cũng chẳng rõ ràng được câu chữ.

Bằng trực giác, Y Xuân biết mình đã rời khỏi Cự Hạ bang, nhưng cụ thể là đang đi đến đâu thì nàng không biết.

May mắn là tuy đang bị trói nhưng nàng không phải chịu bất cứ hình phạt nào, Ân tam thúc thậm chí còn sai một nữ tử đến rịt thuốc lên vết thương bên sườn nàng, đưa cơm một ngày ba bữa.

Do bị bịt mắt, không thấy được trời sáng hay tối, nàng chỉ có thể đếm ngày nhờ vào số lần đưa thức ăn.

Đại khái đến ngày thứ năm, xe ngựa cuối cùng cũng đã dừng lại, nàng được người khác lôi xuống xe, loạng choạng bước đi.

Ân tam thúc đang nói chuyên với ai đấy, nàng thoáng nghe thấy vài câu như “Thiếu gia tạm thời chưa về”, có lẽ Yến Vu Phi vẫn chưa có mặt ở đây.

Ân tam thúc ra lệnh: “Nhốt nó vào địa lao, đừng dụng hình vội, chăm nom cẩn thận, chừa mạng lại chờ thiếu gia trở về.”

Y Xuân cứ thế mà bị tống vào địa lao.

Miếng vải đen bịt mắt được cởi ra, tuy ánh sáng bất ngờ ùa đến không quá chói nhưng vẫn khiến nàng phải nheo mắt lại vì chưa thích ứng kịp.

Hai tên hắc y nhân đổi dây thừng thành còng tứ chi, trên còng chân còn treo cả một viên bi sắt to cỡ đầu người, dù nàng có bản lĩnh ngút trời cũng chẳng thể vác theo viên bi này chạy trốn.

“Vị… cô nương này cứ ở đây trước đã, thiếu gì cứ nói.”

Vì thái độ mập mờ của Ân tam thúc mà bọn thuộc hạ cũng không biết nên dùng thái độ gì với nàng, trái lại có vẻ nhã nhặn ngoài ý muốn, còn đổi rơm rạ mới phơi nắng xong vào phòng giam của nàng, rơm vừa xốp vừa mềm, thậm chí bên trên còn phủ thêm một tấm đệm thật dày.

Y Xuân đứng trong phòng giam nhìn trái ngắm phải, cuối cùng ngồi phịch xuống đệm giường.

Ánh sáng trong địa lao tối mờ, chỉ có bức tường đối diện phòng nàng treo một cây đuốc nhìn tương đối rõ mọi thứ, các vị bằng hữu ở những gian gần đấy không tốt số đến vậy.

Trong bóng tối đặc quánh trộn lẫn tất cả các loại âm thanh, tiếng khóc la, tiếng lẩm bẩm rì rầm, tiếng thở gấp, thỉnh thoảng còn vang vọng vài tiếng gào thét xé ruột xé gan, chỉ khiến người ta rợn tóc gáy.

Y Xuân gối đầu lên cánh tay, ngửa đầu nhìn lỗ thông hơi nhỏ trên tường, cái lỗ không to hơn nắm tay người là bao, bên ngoài là một mảng trời xanh lam trong trẻo.

Tiểu Nam Qua giờ này chắc đã tìm thấy Thư Tuyển rồi, với sự sắc bén của mình, hẳn Thư Tuyển phải biết nàng đã bị Ân tam thúc giải đi, đây lại là địa bàn của Yến môn, xông vào cứu nàng căn bản là tự tìm đường chết.

Bởi vậy, căn cứ vào tác phong của Thư Tuyển, hắn nhất định sẽ không tới cứu mà đến Tô Châu cùng tiểu Nam Qua để chờ nàng.

Nàng phải tìm cách thoát ra mới được.

Nàng đang vắt óc nghĩ cách thì cửa lớn ngoài kia đã được mở ra, có người tiến vào đưa cơm.

Bước đến phòng giam sát bên nàng, người nọ không đặt bát cơm bên ngoài như đã làm với các phòng khác mà mở cửa, đưa cơm vào tận bên trong.

Ánh lửa sáng lên, cảnh tượng bên trong phòng giam sát vách lập tức rõ ràng, tim Y Xuân đánh thịch một cái, nàng bật dậy khỏi đệm.

Trên tường treo một cơ thể gầy yếu rõ cả xương, là một nữ tử, đầu tóc rối bù che hơn nửa gương mặt.

Có hai sợi dây bằng đồng đâm xuyên qua xương bả vai ả, đến cử động một ngón tay thôi cũng không nổi.

Thuộc hạ đưa cơm nắm lấy cằm ả, đút qua quýt hai thìa cơm trắng, không đợi ả nhai xong đã lại đút thức ăn, nước canh vãi xuống đầy đất, còn nhiều hơn số thức ăn mà ả nuốt vào.

Tuy gương mặt ả vặn vẹo khó tả nhưng Y Xuân vẫn nhìn thấy rõ.

Là Ninh Ninh.

Một hộp cơm được đưa vào phòng giam của nàng, người nọ hạ giọng khách sáo: “Ăn cơm thôi, Cát cô nương. Ăn xong đặt hộp ngoài cửa là được.”

Ninh Ninh bất thình lình cử động, có lẽ đang kinh ngạc bởi ba chữ “Cát cô nương”.

Ả chật vật xoay đầu sang, gương mặt khô gầy, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng rực, tựa sao trời giữa đêm đen.

Nhìn chằm chằm Y Xuân một hồi lâu, ả bỗng bật cười một tiếng, giọng khàn khàn: “Ngươi đến báo thù cho y à?”

Y Xuân không đáp, chậm rãi xoay người lại, không nhìn ả ta nữa.

Ninh Ninh lại phấn chấn lạ kỳ, nói: “Không sai, là ta đã giết y. Y vốn không cần phải chết, các người có thể sống những ngày thần tiên quyến lữ, hơn nữa trong tim ychỉ có mỗi ngươi, trung thành còn hơn cả chó. Sao nào, có phải ngươi hận ta muốn chết không? Ta đã để tên khổng lồ kia giết y đấy, cây rìu kia suýt nữa đã chẻ đôi y ra, lúc còn sống y luôn khinh thường ta, lúc chết còn chẳng nhếch nhác, chẳng quỳ dưới chân ta hay sao! Máu chảy mãi thành…”

Chưa dứt lời, Y Xuân cầm thìa ném mạnh sang, mặt ả lập tức máu chảy thành dòng.

“Câm miệng.” Y Xuân chỉ buông hai chữ.

Ninh Ninh vẫn đang cười, chất giọng lại trở nên mềm mại: “Ta không sai, ta chẳng làm sai gì cả, y chết là tốt nhất. Nếu không thì kẻ trắng tay cuối cùng cũng vẫn là ta, bảo ta nhìn y sống hạnh phúc ư, sao có thể… Bây giờ thì tốt rồi, ta đã chẳng còn gì cả, không phải gai mắt mỗi khi nhìn y và ngươi bên nhau nữa, ta hả dạ biết bao, thoải mái biết bao.”

Y Xuân không phản ứng lại nữa, dù ả có nói gì, nàng cũng ra vẻ như không nghe thấy.

Ninh Ninh rốt cuộc không cười nổi nữa, ả thở hổn hển, thấp giọng: “Ngươi đến báo thù cho y chứ gì! Giết ta đi, giết rồi thì ngươi mới thỏa nỗi hận! Nào giết ta đi!”

Y Xuân trầm mặc, rất lâu rất lâu sau mới lạnh nhạt buông lời: “Ta không giết ngươi, một là tay ta sẽ bẩn mất, hai là nhìn ngươi thế này có vẻ còn đau đớn hơn chết nữa.”

Ngày hôm ấy, tiếng thét chói tai của Ninh Ninh vang vọng ước chừng đến hơn một canh giờ, cuối cùng bị người ta dùng roi quất bất tỉnh.

Người nọ còn giải thích với nàng: “Con ả này không tuân mệnh lệnh, thiếu gia nhốt ả vào địa lao để tự kiểm điểm bản thân, ả lại ba lần bốn lượt muốn trốn ra ngoài, Ân tam thúc bèn khâu xương bả vai của ả lại. Hình như hai ngày trước cha của ả cũng chết rồi nên bây giờ mới điên điên khùng khùng thế này, Cát cô nương đừng quan tâm làm gì.”

Y Xuân nhìn gương mặt chằn chịt vết thương của ả, bỗng nhớ lại cảnh tượng buổi đầu mình cứu ả ở Đàm Châu.

Lúc ấy Dương Thận cũng có mặt, là chàng phát hiện ra Ninh Ninh trước, chỉ hỏi một câu: Có phải người chết không?

Sau đó phát hiện ả vẫn còn hơi thở, chàng mới ngoái đầu lại nhìn nàng, hỏi: Cứu không?

Nàng đáp rất dứt khoát: Cứu!

Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, cỗ xe vận mệnh đã không đổi hướng được nữa rồi.

Y Xuân thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây nữa, một khắc cũng không.

Đến chiều, cuối cùng cũng có người đến tháo còng tứ chi cho nàng, lại dùng thừng trói tay thật chặt, bịt vải đen lên, giải nàng ra khỏi địa lao.

Đi qua sảnh là đến viện, gió đêm thoang thoảng mùi hoa quế và cả vị thanh thuần đặc trưng của ao hồ, tẩy sạch mùi máu tanh tưởi trong địa lao.

Phía đối diện vang lên giọng nói ôn hòa của Yến Vu Phi: “Để nàng ta lại rồi lui xuống.”

Trước mặt là một đình viện trồng rất nhiều cây quế, bên cạnh có một đầm nước thông với ngoài phủ, ánh trăng đang rọi xuống mặt nước, trong suốt mênh mông.

Yến Vu Phi đứng dưới tán cây quế, áo trắng chính trực, dịu dàng hơn ánh trăng ba phần.

Hắn lạnh nhạt liếc thoáng qua Y Xuân, chỉ tay về phía bộ bàn đá trước mặt: “Ngồi.”

Y Xuân tự nhiên bước đến ngồi xuống, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt hắn, không có vẻ gì khác lạ.

Hắn rót đầy một cốc trà xanh, đưa đến trước mặt nàng: “Cô bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của ta.”

Y Xuân không đáp.

Cứ tưởng nữ tử thô lỗ này sẽ thét lớn rồi bổ nhào đến xé xác hắn ra, hoặc giết quách Ninh Ninh đang bị giam trong địa lao để giải hận. Ân tam thúc cố ý sắp xếp cho nàng ta vào buồng giam sát vách Ninh Ninh, đại khái cũng hy vọng Yến môn không phải gánh nỗi oan giết Dương Thận.

Thực ra Ân tam thúc khá thích Cát Y Xuân, tuy ông không nói nhưng nhìn hành động cũng đủ biết ông vẫn còn muốn lôi kéo nàng ta.

Hắn vốn không hiểu sự cố chấp của Ân tam thúc, tuy Cát Y Xuân được trời phú cho tư chất tốt, võ công lại cao nhưng nàng ta lại không thông minh cho lắm, cũng không có nhược điểm gì để nắm thóp điều khiển. Loại người này là kiểu mà kẻ mạnh ghét nhất, vừa lỗ mãng vừa khó quản giáo.

Người mà Yến Vu Phi vẫn luôn muốn lôi kéo là Dương Thận.

Nhưng Dương Thận lại chết bởi một sơ sót nhỏ của hắn, hắn đã xem nhẹ độ điên cuồng của nữ tử khi yêu.

Hôm ấy về đến khách điếm, nhìn thấy Cát Y Xuân toàn thân đầy máu, hắn tưởng rằng lại sắp xuất hiện thêm một nữ tử điên cuồng, cứ giết phắt đi cho xong. Chẳng ngờ Thư Tuyển đến quấy rối, đưa người đi mất.

Sau đó Yến môn phái người xông vào Giảm Lan sơn trang, Trảm Xuân kiếm đã bị Cát Y Xuân đem đi mất, hơn nửa năm nay không rõ tung tích.

Thế lực cực khổ gầy dựng ở Tương Tây bắt đầu tan rã, các bang phái lớn nhỏ cho rằng Yến môn bức tử người kế thừa Trảm Xuân kiếm với ý đồ chiếm làm của riêng, gây rối hết đám này đến đám khác.

Hắn không thể không tạm bỏ mặc Tương Tây để nhúng tay vào các nơi xung quanh đấy, thu phục tất cả về dưới trướng Yến môn để cô lập Tương Tây, cuối cùng mới một đao diệt gọn.

Mọi chuyện trên đời thường rất vừa khéo, ví dụ như trước đây Yến Vu Phi chỉ biết Dương Thận thân mang huyết hải thâm thù, song kẻ thù là ai thì không điều tra chi tiết.

Đến tận khi Dương Thận chết, vì nuối tiếc mà hắn điều tra kỹ càng mọi chuyện về y, thế mới phát hiện kẻ thù chính là Sâm Châu Cự Hạ.

Tương Tây Sâm Châu, chẳng còn nơi nào có thể đột phá tốt hơn nơi này.

“Cát cô nương, cô xuất hiện ở đảo Đâu Suất là để báo thù cho gia đình Dương thiếu hiệp nhỉ. Cự Hạ bang giờ đã bị diệt toàn bộ, huyết hải thâm thù mà Dương thiếu hiệp gánh trên vai cũng đã kết thúc rồi, nếu y dưới suối vàng biết được, hẳn sẽ lấy làm thanh thản.”

Yến Vu Phi nhẹ nhàng nói.

Y Xuân nhìn chằm chằm vào hắn, chậm rãi thốt từng chữ một: “Ta không cho rằng chàng sẽ thanh thản, bởi vì mối thù của chàng lại bị Yến môn lấy làm cái cớ để khuếch trương thế lực! Ngươi đừng bảo cái chết của Dương Thận là do Ninh Ninh chứ chẳng liên quan gì đến Yến môn này nọ, chàng bị các người bức tử, chết rồi còn bị các ngươi lôi thân thể ra để biện bạch lý do. Nếu là ngươi, ngươi thanh thản, ngươi vui mừng nổi không?”

Diệt bang Cự Hạ, có thể quang minh chính đại lợi dụng mối thù của Dương Thận để kiến tạo thế lực, đánh bóng tên tuổi thanh bạch của Yến môn —– Nhìn xem! Thực ra kẻ bức tử Dương Thận là Cự Hạ bang! Bọn chúng phạm tội ác ngập trời, vì vậy mà Yến môn mới thế thiên hành đạo, trừ gian diệt bạo. Cát Y Xuân ngươi lại không chịu dâng Trảm Xuân kiếm lên, rõ một phường không biết trái phải, có mưu đồ riêng.

“Trơ tráo!” Y Xuân lần đầu tiên để lộ vẻ mặt căm thù và khinh thường, không ngần ngại đối mắt với hắn.

Sắc mặt Yến Vu Phi từ từ trầm xuống.

Sai rồi, đánh giá trước kia của hắn về nàng ta sai rồi.

Nàng ta không phải loại người lỗ mãng khó quản giáo, đôi mắt nàng thấu suốt, thủ đoạn xách động thường dùng chẳng có tý tác dụng trước mặt nàng, vừa liếc thoáng qua, nàng đã biết đâu là thật, đâu là giả.

Yến Vu Phi bỗng vỡ lẽ tại sao Ân tam thúc muốn lôi kéo nàng ta, nếu loại người này đối địch với Yến môn thì sẽ phiền to, rất phiền.

Nàng ta là cánh chim không cầm tù nổi, dù có bay đến vùng đất nào cũng sẽ cuốn hút người khác.

Không mềm thì cứng.

“Cát cô nương, xin cẩn trọng lời nói.” Hắn thấp giọng, song ngữ điệu lại không che giấu nổi sát ý cuồn cuộn —– Phải giết nàng ta, không thể giữ lại.

Nhưng vẫn chưa biết tung tích của Trảm Xuân kiếm, giờ mà giết nàng ta, cả dải Tương Tây sẽ lại dậy sóng, bên phía môn chủ đã gửi rất nhiều thư đến chỉ trích vụ Giảm Lan.

Đương nhiên có thể dùng thủ đoạn trấn áp mạnh mẽ, giết sạch tất cả, đấy là cách diệt khẩu tốt nhất.

Nhưng như thế thì đồng nghĩa với việc nhận thua nàng ta, thừa nhận Yến môn là phường hèn hạ.

Y Xuân lạnh nhạt buông lời: “Ta chỉ nói sự thực, ngươi giết ta chỉ có thể chứng minh bản thân chột dạ, không chấp nhận nổi lời nói thật.”

Yến Vu Phi cáu kỉnh một cách kỳ lạ, ánh trăng trải xuống bóng hình nàng, tựa như hòa làm một với hình bóng của người nào đó từ rất nhiều năm trước, cả hai đều ngay thẳng hào hiệp đáng ngưỡng mộ, bất tri bất giác lại hấp dẫn vô số người.

Vì muốn chinh phục loại người này, tiểu thúc đã trả giá bằng mạng sống của chính mình.

Hắn không thể đạp vào vết xe đổ, nhưng nàng rõ ràng đã khơi dậy dục vọng chinh phục mãnh liệt ấy, khó mà khống chế nổi cảm giác muốn đánh cuộc với nàng, muốn thuần hóa con ưng kiêu ngạo này thành chim sẻ, muốn cho nàng ta hiểu rõ bản thân mình chẳng là gì.

Giết nàng ta! Lý trí của hắn khuyên như vậy.

Yến Vu Phi phất ống tay áo, ấm trà nóng hổi bay thẳng đến trước mặt Y Xuân, nước nóng vãi đầy lên y phục nàng. Nối tiếp nước trà nóng chính là hai cây châm độc.

Thắt lưng mảnh mai, nàng lắc mình nằm xuống, hung hiểm né được ám khí, trên tay lại không có vũ khí phản kích, bỗng nhớ lại câu nói của Thư Tuyển, bất cứ vật gì cũng có thể làm vũ khí, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.

Mắt thấy có một nhánh cây ở cách mình không xa, nàng đá ngã bàn đá, cốc trà nảy lên lại rớt xuống đất vỡ toang, phúc chốc ngăn Yến Vu Phi lại.

Chỉ trong chớp mắt, Y Xuân đã lăn đi, bắt lấy nhánh cây trở tay đâm đến, cổ chợt lạnh, hắn đã kề chủy thủ vào.

Mà mạch môn nơi tay trái của hắn đã bị nhánh cây điểm lên, nếu thứ trên tay nàng là kiếm, chỉ e tay trái đã bị nàng chặt phăng đi rồi.

Rầm rập, một đám hắc y nhân núp trong tối lao ra, vây quanh Y Xuân.

Yến Vu Phi đối mắt với nàng thật lâu, cuối cùng nhận thấy cổ tay trái đau đớn, e rằng đã chạm đến xương.

Bởi nỗi đau này mà sự cái kỉnh bốc lên cuồn cuộn trong lòng dần lắng xuống. Hắn hít sâu một hơi, hối hận mình đã quá xúc động, trong tình huống này mà giết nàng ta mới là hạ sách, giữ mạng lại mới phải.

Hắn cất chủy thủ vào tay áo, xoay người, nhạt giọng: “Đưa Cát cô nương đến phòng khách, thết đãi tận tình, không được chậm trễ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.