Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 7: Bị thương



Tên cầm đầu lái xe chạy mất, trên mặt đất toàn là mấy tên lưu manh ôm bụng kêu rên, hỏi gì cũng không biết, chỉ nói đơn giản là vô tình gặp mà thôi. Lương Văn Thanh chợt nhớ tới Hàn Triệu Nam ở sau lưng mình, không thể làm gì khác hơn là tạm thời vứt đám tôm tép nhỏ bé này lại đây, trước tiên đưa Hàn Triệu Nam đến bệnh viện rồi nói sau, cũng không nghe thấy Hàn Triệu Nam cứng đầu, một mực khăng khăng mình không sao.

Đi bệnh viện, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới mới phát hiện Hàn Triệu Nam đúng là tuổi trẻ khỏe mạnh, bị một côn đánh vào lưng, ngoại trừ máu bầm thì không có chuyện gì xảy ra hết. Bác sĩ trung niên liếc mắt nhìn cái đầu màu vàng của anh, không nặng không nhẹ nói. "Thanh niên không nên đi vào ngõ cụt, đi học mới là tốt nhất."

Sắc mặt Hàn Triệu Nam vốn đã không tốt, bây giờ lại còn trông khó coi hơn, anh cầm lấy túi thuốc, tức giận chạy ra khỏi cửa.

Giản Ngôn Tây và Lương Văn Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ, đi ra khỏi bệnh viện đã thấy Hàn Triệu Nam ngồi ở ghế sau giống như đại gia, Giản Ngôn Tây từ lúc xuyên không đến bây giờ cũng chưa lái xe bao giờ, cậu cũng không dám làm liều, thu người ngồi vào ghế sau.

Chuyện làm tài xế đương nhiên là Lương Văn Thanh đảm nhiệm, hắn khởi động ô tô, sau đó từ gương chiếu hậu liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam một cái, thăm dò hỏi. "A Nam. Trước tiên tôi đưa cậu về nhé.?"

Hàn Triệu Nam gật đầu, bên kia Giản Ngôn Tây lại thoáng nhướn mi, trên mặt mang theo ý cười nói: "Nơi này cách nhà tôi rất gần. Đi tới đó đi."

Lương Văn Thanh sắc mặt cứng đờ: "Như vậy có thích hợp không?" Chuyện hắn sợ là Hàn Triệu Nam nhìn trúng Giản Ngôn Tây nên mới đem hai người này tách ra, làm sao Giản Ngôn Tây lại giúp đỡ người này? Lẽ nào cậu coi trọng Hàn Triệu Nam sao? Mà chuyện này cũng không có khả năng, hai người này chưa quen biết được bao lâu mà. Vừa rồi ở bên trong Vương Tước, sau khi nhìn thấy Hàn Triệu Nam, Giản Ngôn Tây tỏ ra rất kinh sợ. Chẳng lẽ hai người này trước đó đã quen biết hoặc là vừa gặp đã yêu?

Trong đầu Lương Văn Thanh tưởng tượng không ít thứ, không chút suy tính, tất cả đều biểu hiện trên mặt. Xuyên qua kính chiếu hậu, Giản Ngôn Tây nhìn thấy sắc mặt Lương Văn Thanh, trong lòng cười thầm, mà trong lòng cậu vốn đã có kế hoạch, cho nên cũng không quản chuyện Lương Văn Thanh suy nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Không sao cả. Trong nhà Hàn thiếu chắc không có người đúng không? Bôi thuốc cũng không tiện lắm, bây giờ đã trễ thế này, trước tiên tới chỗ tôi bôi thuốc rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rời đi là được."

Lương Văn Thanh: “…” Lý do này thật đầy đủ, muốn mở miệng từ chối cũng khó.

Hàn Triệu Nam theo bản năng cách xa Giản Ngôn Tây một khoảng. "..." Lẽ nào anh bị nhìn trúng rồi? Nhưng anh chợt nhớ tới người này ở trong giới giải trí là người Lương Văn Thanh mang theo, hiện tại đang dính phải scandal. Lẽ nào cậu ta muốn mình giúp cậu ta?

Hàn Triệu Nam nghĩ đến khả năng này, trong lòng liền chùng xuống, vừa nãy giúp đỡ, có lẽ chỉ là một lần giao dịch mà thôi.

Hàn Triệu Nam cắn răng, liếc mắt nhìn Giản Ngôn đang chơi điện thoại. Chẳng hiểu sao trong lòng lại phiền não, không nói một lời quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Nhà trọ của Giản Ngôn Tây rất gần bệnh viện, đi xe khoảng 20 phút là tới. Mẹ ruột mất sớm, không biết cha là ai, mười sáu tuổi cậu rời xa bố mẹ nuôi, tính tình vô cùng ngoan ngoãn, biết điều. Vậy nên vào giới giải trí được 2 năm, kiếm được một ít tiền, sau đó mua được một căn nhà 200 mét vuông ở khu Tiểu khu xa hoa, một gian phòng ngủ chính, một gian lầu cộng thêm một gian phòng tập, phong cách trang trí thiên về gam màu lạnh, chủ yếu là hai màu trắng đen.

Lương Văn Thanh không phải là lần đầu tiên đến nhà Giản Ngôn Tây, quen cửa quen nẻo thả đồ trong tay xuống, ngồi bắt chuyện với Hàn Triệu Nam. "A Nam, cậu ngồi xuống trước đi. Tôi bôi thuốc cho cậu."

Hàn Triệu Nam hững hờ gật đầu, nhìn trong phòng khách có một cái cọc gỗ liền nhớ lại thân thủ của Giản Ngôn Tây lúc vừa rồi,

trong lòng cảm thấy kinh ngạc —— cao thủ thường luyện tập như vậy sao?

Giản Ngôn Tây thay xong dép lê, rót cho Hàn Triệu Nam một chén nước, cậu đặt chén nước trước mặt Hàn Triệu Nam, thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn đến nỗi Hàn Triệu Nam tê hết cả da đầu mới đột nhiên nói. "Cởi quần áo ra đi."

"???" Thân thể Hàn Triệu Nam cứng đờ, ngạc nhiên hỏi. "Cái gì?"

Giản Ngôn Tây kiên trì giải thích: "Buổi tối chưa ăn cơm phải không? Anh Văn, giúp chúng ta nấu mì, tôi giúp anh bôi thuốc."

"Tại sao Lương Văn Thanh lại nấu cơm, tại sao cậu không nấu?" Sắc mặt Hàn Triệu Nam tối sầm. "Để Lương Văn Thanh bôi thuốc cho tôi."

Giản Ngôn dừng lại, giống cười nhưng không phải cười. "Hàn thiếu cho rằng chúng tôi là người hầu sao? Muốn người khác làm gì thì người ta phải làm như thế?"

Hàn Triệu Nam vốn không phải là loại người có tính tình tốt, bị Giản Ngôn Tây chất vấn, tâm tình càng ngày càng đi xuống, nửa bước không lui, cười lạnh nói. "Được. Nếu cậu không phải người hầu, cũng không cần bôi thuốc cho tôi."

Hàn Triệu Nam thần thái kiêu ngạo giống như Giản Lâm Uyên, trong lòng Giản Ngôn Tây vô cùng khó chịu, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên lãnh đạm. Cậu liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam một cái, ung dung thả lọ thuốc đang cầm trong tay xuống, bàn tay hướng lên trên, nói ra vài lời không rõ ý tứ. "Sợ rằng Hàn thiếu nói sai rồi. Nếu như tôi không phải người hầu của anh, thì thử hỏi, tôi muốn làm chuyện gì, còn phải nghe anh sắp xếp sao?"

Hàn Triệu Nam sững sờ, đây là có ý gì?

Giản Ngôn Tây không hề có ý giải thích, cũng thích dùng hành động để giải thích lời nói của mình mang ý nghĩa gì, chỉ thấy chàng trai vốn đang yên đang lành ngồi trên ghế salon lại bất ngờ đứng lên, nghiêng người xuống, hướng Hàn Triệu Nam ép tới. Hàn Triệu Nam kinh hãi, vội lui về sau, thủ đoạn này trong nháy mắt đã bị người ta thấy được. Bị áp chế trên ghế salon, mặt Hàn Triệu Nam biến sắc, chửi ầm lên. "Tôi thao cậu...A"

Giản Ngôn Tây thiếu kiên nhẫn nghe mấy từ ngữ ô uế đó, cậu cười lạnh một tiếng, lấy gối nhét vào miệng Hàn Triệu Nam, lột áo khoác anh ra, nhìn sang bên khuỷu tay anh.

Một mảng bóng loáng, đừng nói là bớt, một cái nốt ruồi cũng không có.

Anh ta không phải Giản Lâm Uyên.

Giản Ngôn Tây cau mày, trong lòng không nói rõ được đây là cảm giác gì, dĩ nhiên là cậu có chút thất vọng. Cậu cô độc xuyên đến hiện tại, vốn là với cuộc sống lúc trước đã không còn gì lưu luyến, làm sao lại xuất hiện một nam nhân giống Thái tử y như đúc, nhưng anh ta lại không phải Thái tử.

Trong lòng của Giản Ngôn Tây nhất thời cảm thấy vô cùng tẻ nhạt. Dưới thân cậu, Hàn Triệu Nam thét lên "A a", thân thể liên tục vặn vẹo, Giản Ngôn Tây không nhịn được một vỗ vào bả vai anh một cái. "Đừng nhúc nhích." Đầu gối thuận thế ngăn chặn nửa người dưới của thanh niên, vén áo sơ mi lên, lộ ra vết thương do côn gây nên.

Giản Ngôn Tây đôi mắt thoáng co rụt lại, vết thương này cũng quá kinh khủng đi?

Hàn Triệu Nam từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, hơn nữa gen cũng vô cùng tốt, da dẻ trắng còn hơn con gái, mà giờ đây, trên lưng anh lưu lại một vệt xanh tím từ cổ kéo dài tới giữa lưng, diện tích lớn không khỏi làm người ta líu lưỡi. Ngay cả Giản Ngôn Tây cũng không khỏi nhíu mày một cái.

Tác giả có lời muốn nói: "A Nam của chúng ta lộ ra bóng lưng khiêu gợi."

Quần chúng: (chép miệng một cái) Thật sexy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.