Mai Tiền ẩn thân sau một gian nhà gỗ không người, cau mày lẩm bẩm.
"Sao có thể thua liên tục một trăm lần, vận khí của ta tệ đến thế sao?"
Một giọng nói già nua vang lên bên tai hắn.
"Thua một trăm lần còn không nhìn ra manh mối, nhãn lực của ngươi kém xa Vân Khuyết rồi."
"Chiến lực của hắn đúng là cao hơn ta, nhưng so về nhãn lực, Mai Tiền ta tuyệt đối không thua bất kỳ kẻ nào cùng cấp! Hắn chỉ là vận khí tốt mà thôi, ta có thể khẳng định hắn tuyệt đối không phải gian lận mới thắng." Mai Tiền cãi.
"May mắn? Hừ, người ta ra chiêu là hư chiêu, lần nào hắn cũng nhìn chằm chằm vào tay ngươi. Ngay khi năm ngón tay ngươi sắp tạo thành hình dạng kéo búa bao, hư chiêu của hắn sẽ lập tức ứng phó. Trong mắt bất cứ ai, hai người ra chiêu đều đồng bộ, không ai gian lận. Chỉ là nhãn lực của hắn nhanh hơn ngươi, cho nên mới có thể thắng trăm trận." Giọng nói già nua vang lên.
Mai Tiền hơi nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi, không nói nên lời.
Hắn không phục Vân Khuyết, trước giờ vẫn vậy.
Nhưng lần này, Mai Tiền không thể không tâm phục.
Chuyện khác không bàn, riêng về nhãn lực, hắn không thể sánh bằng.
Nếu không cũng sẽ không thua liên tục một trăm lần.
Không bao lâu, thanh âm già nua kia nhắc nhở:
"Gần đủ rồi, nên về thôi."
Mai Tiền lập tức đi ra khỏi hẻm nhỏ, hắn không đi cửa thành, mà men theo đường hầm quay về khu vực địa lao.
"Nhãn lực có tốt đến đâu cũng chỉ là võ phu thô kệch, thứ tốt thật sự, võ giả sao có thể nhận ra."
Mai Tiền vô cùng đắc ý, đi tới cuối đường hầm, tiếp tục đào bới tìm kiếm.
Bởi vì một bên đã bị chuột lớn đào thông, bốn phía không còn lại bao nhiêu đất đá.
Rất nhanh Mai Tiền nhíu mày.
Ngoại trừ cát đá, chẳng còn gì khác.
"Bảo tàng đâu? Ngươi đã nói nơi này có khí tức chí bảo, chẳng lẽ chỉ có bốn quả Huyết Nhung Quả?" Mai Tiền hỏi.
"Huyết Nhung Quả trong mắt ngươi có giá trị, nhưng trong mắt lão phu chẳng khác gì phân tro, sao có thể gọi là chí bảo." Trên Hộ Tâm Kính loé lên một vầng sáng, sau đó giọng nói già nua mang theo nghi hoặc: "Khí tức chí bảo, biến mất rồi."
"Biến mất? Sao có thể biến mất! Ngoại trừ Huyết Nhung Quả, ta và Vân Khuyết đâu đào được gì khác." Mai Tiền nói.
"Bảo tàng không cánh mà bay, việc này kỳ lạ, mau rời khỏi đây." Thanh âm già nua nói xong liền im bặt.
Mai Tiền không dám ở lâu, vội vàng rời khỏi khu vực địa lao, trở về cửa thành.
...
Dung Y Quán.
Lão y giả vẫn luôn bận rộn.
Bệnh nhân trong y quán càng ngày càng đông, tất cả đều là dân chúng xung quanh lên cơn điên muốn cắn người, bị người nhà trói lại đưa tới chữa trị.
Vài tên học đồ trong y quán đều bận tối mắt tối mũi.
Mục Thanh Dao cũng đang phụ giúp.
Theo như chỉ điểm của lão y giả, Mục Thanh Dao chưa đến nửa canh giờ đã học được ba châm Trấn Hồn, tự tay châm cứu cho một phụ nữ đang lên cơn điên.
Lão y giả liên tục gật đầu, ánh mắt tán thưởng, cho Mục Thanh Dao một đánh giá rất cao.
Thiên phú hơn người!
Chỉ tiếc Trấn Hồn Tam Châm chỉ có thể tạm thời khống chế cơn điên của người bệnh, độc trong người chưa giải, vẫn có thể tái phát.
Bé gái được chữa trị trước đó, đột nhiên lại lên cơn điên, cắn mẹ mình một cái rồi xông ra đại sảnh, khóe miệng dính đầy máu, hai mắt đỏ ngầu, như quỷ dữ.
Bởi vì Mục Thanh Dao ở gần nhất, bé gái lập tức nhào tới, há miệng cắn.
Mục Thanh Dao dùng hết sức lực giữ chặt đầu bé gái, né tránh hàm răng sắc nhọn.
Bé gái lên cơn điên có sức lực rất lớn, Mục Thanh Dao không thể khống chế nổi, mấy người nhà bệnh nhân xông lên giúp đỡ mới chế ngự được bé gái, trói lại lần nữa.
Loạn tượng trong đại sảnh vừa mới lắng xuống, cửa Dung Y Quán lại xuất hiện một đám người lên cơn điên, ước chừng mấy chục người.
Trên hàm răng bọn họ dính đầy máu, không biết đã cắn bao nhiêu người, giống như một bầy dã thú xông vào đại sảnh.
Lão y giả cau mày, thở dài.
Cho dù ông có chữa trị nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng tốc độ lây lan của kỳ độc, một mình ông, khó có thể xoay chuyển càn khôn.
"Thất tiên sinh cứ chữa trị cho mọi người, chúng tôi canh giữ ở cửa!"
Một hán tử vừa đưa người nhà bị bệnh tới hét lớn, người đầu tiên đứng ra.
"Không có tiên sinh, con gái tôi sẽ không còn hy vọng chữa khỏi, tôi tình nguyện ở lại canh cửa!"
Cha của bé gái cũng đứng dậy.
"Tính cả tôi!"
"Tôi cũng vậy!"
"Chúng ta chặn cửa y quán lại, muốn xông vào quấy rối, bước qua xác chúng tôi trước đã!"
"Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ không giữ nổi một cái sân nhỏ sao!"
"Tiên sinh yên tâm, cho dù chúng tôi bị cắn chết, cũng không để cho một ai xông vào!"
Hơn mười người đàn ông đứng ở cửa.
Người già có, người trẻ có.
Bọn họ tuổi tác khác nhau, xuất thân khác nhau, địa vị cũng khác nhau, nhưng giống nhau ở điểm, đều có quyết tâm bảo vệ người thân.
Ánh mắt lão y giả khẽ lay động, im lặng. Một đoạn chuyện cũ chôn sâu trong lòng ông, bị cảnh tượng này khơi dậy.
Ngay khi đám người như dã thú ngoài cửa sắp sửa xông vào y quán, những người này bỗng nhiên bay lên.
Không phải tự bay, mà là bị đá bay.
Sau một hồi tiếng quyền cước vang lên, bên ngoài y quán sạch sẽ.
Đám người lên cơn điên đều bị đá văng ra ngoài, nằm la liệt, không ai đứng dậy nổi.
"Không đến khám bệnh, chắn đường làm gì."
Vân Khuyết cằn nhằn một câu, sải bước đi vào đại sảnh.
Hơn mười người đàn ông ở cửa nhìn mà há hốc mồm, vội vàng nhường đường, sợ bị một quyền một cước của Vân Khuyết đánh bay.