Trảm Yêu - Ma Lạt Bạch Thái

Chương 46: Nguyền Rủa Vô Hiệu



Ô Nhân Kiệt đã hoàn toàn bị năng lực của Vân Khuyết làm cho chấn động.

Hắn biết đại thế đã mất.

Hôm nay Ô gia sẽ nghênh đón một trận hạo kiếp!

Ô Nhân Kiệt chưa bao giờ nghĩ tới, ở trong mật thất như chỗ nhốt thú này, hắn - Ô gia chi chủ có một ngày cũng sẽ trở thành con thú bị nhốt.

Ô Nhân Kiệt kinh hãi xen lẫn tức giận, vội vàng mở ra cơ quan chỗ tối trong mật thất.

Cọt kẹt…ttt…ttt!!

Ầm ầm!!

Vách tường bốn phía mật thất trong tiếng nổ vang dần tách ra, hiện ra hơn trăm hốc tối rộng hơn một trượng.

Mỗi một hốc tối đều là một căn phòng nhỏ, bên trong bày một cái thùng gỗ cực lớn, trong thùng gỗ ngâm lấy từng người Ô gia.

Những tộc nhân Ô gia này thân thể to lớn, nhắm chặt hai mắt.

Trong thùng gỗ là một loại chất lỏng kỳ quái, hiện lên màu xanh sẫm, trong đó còn lẫn mảnh vỡ vỏ trứng lớn nhỏ không đều.

Quái nhân trong thùng gỗ là cỗ máy chiến đấu Ô Nhân Kiệt bí mật chế tạo, trên trăm tên Cửu Phẩm Chiến Vu!

Không giống với những Chiến Vu khác, những quái nhân này dùng để tẩy luyện Vu độc, gia nhập trứng của Long Vĩ Trĩ.

Trứng của yêu thú Thất Giai đỉnh phong ẩn chứa yêu khí mãnh liệt, cộng thêm Vu độc khác, hỗn hợp thành một loại độc dịch đặc thù.

Chiến Vu Cửu Phẩm lấy độc dịch ngâm, ngoài thân thể càng thêm cường hãn, còn bị loại bỏ cảm giác đau, mặc dù bị chặt đứt tay chân, chỉ cần còn có thể động là có thể tiếp tục hướng kẻ địch xung phong!

Cùng lúc mở ra hốc tối, Ô Nhân Kiệt thi triển Vu chú, mạnh mẽ đánh thức trăm tên Chiến Vu Ô gia.

Trăm người trước sau mở mắt, ánh mắt lạnh lùng không có chút cảm tình nào.

Ùm… ùm…

Tiếng nước không ngừng, từng Chiến Vu Ô gia cao lớn từ trong thùng gỗ nhảy ra.

Trong mỗi hốc tối, còn chuẩn bị sẵn một thanh trọng kiếm cao hơn nửa người và một trọng thuẫn có độ cao tương đương, đều nặng mấy trăm cân.

Các Chiến Vu một tay cầm trọng kiếm, một tay nắm lấy trọng thuẫn, trầm mặc lao ra hốc tối, bao vây Vân Khuyết.

"Giết hắn cho ta!"

Ô Nhân Kiệt hét lớn một tiếng, trăm tên Chiến Vu đồng thời giơ kiếm.

Sau đó, Ô Nhân Kiệt cũng không quay đầu lại, vội vã chạy dọc theo thông đạo.

Hắn sợ.

Sợ mình chết trong tay Vân Khuyết.

Hắn muốn triệu tập càng nhiều cao thủ Ô gia, đem Vân Khuyết hao tổn chết ở Ô gia trại.

Trên đường trốn lên mặt đất, Ô Nhân Kiệt tức giận chửi ầm lên.

Mắng Vân Khuyết, cũng mắng Ô Tinh.

Đang yên đang lành bế quan tu luyện, chuyện gì cũng chưa làm, vừa ra ngoài đã gặp phải cường địch như thế, Ô Nhân Kiệt cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo.

Vừa đến mặt đất, Ô Nhân Kiệt lập tức triệu tập nhân thủ.

Không bao lâu, lại có hơn hai trăm con em Ô gia hội tụ đến, trong đó không thiếu Cửu Phẩm Chiến Vu cùng Cửu Phẩm Võ Giả, còn có hai tên tộc lão già nua, nhiều năm không hỏi thế sự, đều là tu vi Bát Phẩm Pháp Vu.

Nhìn cao thủ Ô gia hội tụ ở bên cạnh, Ô Nhân Kiệt rốt cục có chút tự tin.

Tộc nhân bên cạnh hắn là lực lượng trung tâm chân chính của Ô gia!

Ô Nhân Kiệt cho rằng chỉ cần gia tộc đồng tâm hiệp lực, sẽ không có cường địch nào không thể chiến thắng.

Càng không cần phải nói trăm Chiến Vu đặc thù dưới lòng đất, nếu cùng nhau tiến lên, kéo chết hai Võ Giả Bát Phẩm cũng không phải nói suông.

"Cường địch trước mắt..."

Ô Nhân Kiệt đang chuẩn bị động viên trước trận chiến, tăng lên sĩ khí cho tộc nhân, chợt nghe một tiếng hét thảm.

Một gã cao thủ Ô gia ở ngoài cùng bị một đao chém bay đầu!

Đám người kinh hãi phân tán ra, hiện ra hung thủ.

Ô Nhân Kiệt sau khi thấy rõ, sợ hãi đến biến sắc.

Chỉ thấy Vân Khuyết một thân đầy máu đứng ở đối diện, trường đao cầm trong tay đang tí tách nhỏ máu loãng.

Vốn tưởng rằng có thể kéo Vân Khuyết chết ở dưới lòng đất, ít nhất cũng sẽ tiêu hao đại lượng khí lực, không ngờ chỉ trong thời gian chưa đến một chén trà nhỏ, hắn ta đã đi ra!

Trong lòng Ô Nhân Kiệt từng chút một lạnh xuống.

Vân Khuyết đã xuất hiện, nhưng trăm tên Chiến Vu kia lại một tên cũng không thấy đâu.

Điều này chỉ có thể nói lên một chuyện.

Trong thời gian một chén trà, Vân Khuyết đã giết chết trăm Chiến Vu đặc thù mà Ô gia hao tâm tổ lực bồi dưỡng nhiều năm!

"Sao có thể như vậy... Chiến Vu do Ô gia ta dốc lòng chế tạo sao có thể bị giết hết!" Ô Nhân Kiệt khàn giọng quát.

"Thì ra ngươi cũng thích nuôi quái vật." Vân Khuyết cười lạnh nói: "Đáng tiếc quái vật ngươi nuôi quá yếu, đầu rơi xuống liền không đứng lên nổi, ngươi không bằng nuôi thêm Long Vĩ Trĩ, thứ đó còn có thể để ta chém thêm mấy đao."

Ô Nhân Kiệt hoảng sợ hét lớn: "Cùng nhau động thủ, giết hắn cho ta!"

Cao thủ Ô gia trong sân đồng thanh hét lớn, cùng nhau tấn công về phía Vân Khuyết, ngay cả hai lão già run rẩy là tộc lão Ô gia cũng liều mạng, bất kể giá nào thi triển Vu thuật.

Trong nháy mắt, sâu trong đại viện Ô gia, đao quang kiếm ảnh, cuồng phong bạo vũ.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Ô Nhân Kiệt nhanh chóng kết ấn, lần nữa thi triển Huyết Chú pháp.

Lần này hắn quyết tâm phải giết chết Vân Khuyết.

Trước đó, hắn dùng máu của Long Vĩ Trĩ, nhưng đã nguội lạnh từ lâu, uy lực không đạt đến cực hạn.

Lần này, Ô Nhân Kiệt muốn dùng chính là tinh huyết của tộc nhân!

Chỉ cần có người bị giết, cho dù là trọng thương, hắn cũng sẽ không chút do dự rút máu của người đó để thi triển Huyết Chú thuật.

Loại máu đồng tộc này lại ẩn chứa sinh hồn lực, là môi giới tốt nhất để thi triển Huyết Chú.

Âm mưu của Ô Nhân Kiệt rất hoàn mỹ.

Nhưng tốc độ tộc nhân chết đi có chút vượt quá dự liệu của hắn.

Ngay khi vừa mới kết ấn, Ô Nhân Kiệt mơ hồ nghe được một tiếng cười kỳ quái.

Hì hì hì…

Tiếng cười giống như nữ nhân phát ra, trầm thấp mà quỷ dị.

Nghe được tiếng cười, sau một khắc, Ô Nhân Kiệt nhìn thấy một mảng hồng quang!

Đó là ánh đao!

Một luồng ánh đao đỏ sẫm như máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.