Trẫm

Chương 13: Đạp Phá Thiên (2)



Thiên Tân giàu có và đông đúc, một cái dịch trạm còn nuôi được nổi.

Triệu Hãn tính đi bến tàu nam, một đường theo sông đào nam hạ.

Ai ngờ qua sông đào bảo vệ thành, mới phát hiện từ Dương Thanh thủy dịch, mãi cho đến bến tàu nam, lại kéo dài tới khu cư dân ngoài thành, khắp nơi đều có binh sĩ trú đóng.

Liên tục nhiều ngày mưa to, mực nước kênh đào khôi phục, cầu gỗ lâm thời cũng đã dỡ xuống, dân đói ngoài kênh đào khó có thể qua sông, lục tục giải tán.

Nhưng, dân đói thành tây và thành nam, lại tựa như càng tích tụ càng nhiều, hơn nữa chỉ có một sông đào bảo vệ thành chống đỡ.

Ở sau khi mưa xuống, thật ra rất nhiều dân đói lựa chọn về quê, vay nặng lãi mua hạt giống gieo lương thực. Nhưng bọn họ quay về chỗ hộ tịch, gặp được lại là quan phủ thúc giục lương thực, ép bọn họ nhanh chóng nộp lên thuế má, chỉ có thể lựa chọn về Thiên Tân tránh né quan lại trưng thu lương thực.

Thuế ruộng lương thực vụ hè, phải thanh toán ở trước tháng chín, đám quan to Bắc Trực Đãi giục cấp, quan lại châu huyện chỉ có thể kiên trì trưng thu.

Thành nam cùng thành tây Thiên Tân, hôm nay đã tụ tập hơn năm vạn dân đói, dọa quan Thiên Tân vội vàng phái binh xây dựng phòng tuyến.

Bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào, hai huynh muội tạm thời bị ngăn trở đường đi.

Qua mấy ngày nữa, dân đói không thể vượt qua phòng tuyến, bắt đầu kết đội giải tán.

Một bộ phận lựa chọn rời khỏi, đến các chỗ nông thôn xin cơm cầu sinh.

Một bộ phận lựa chọn liều mạng chống đỡ, chỉ cần kéo dài tới tháng chín, qua thời kỳ trưng thu lương thực vụ hè, sau khi về quê thì không sợ quan phủ, khoản thuế khất nợ cũng sẽ biến thành “khoản mục nợ thuế”. Qua hai ba năm nữa, vì tiện trưng thu thuế mới năm sau, hoàng đế tự sẽ hạ chỉ “lau đi nợ thuế”.

Một bộ phận nạn dân cuối cùng, quả thật đói không thể nhúc nhích, ở ngoài thành Thiên Tân nằm duỗi chờ chết.

Dần dần, cảnh giới bắt đầu thả lỏng, bên ngoài không thể vào, nhưng bên trong có thể đi ra.

Triệu Hãn đứng ở bên sông đào bảo vệ thành, quan sát tình huống nạn dân đối diện, cảm giác hẳn là có thể thuận lợi đi qua.

Đám nạn dân đó không có chút độ tổ chức, đông cắm một cái lều trại, tây dựng một túp lều, tuyệt đại đa số lộ thiên mà ở. Nếu là gặp nguy hiểm, chỉ cần giết người lập uy, xử lý một hai người, còn lại đều sẽ lựa chọn lui nhường.

Triệu Hãn tháo đi vải rách bọc đầu mâu, một tay cầm mâu, một tay dắt em gái, đeo bọc hành lý đi qua cầu.

Ước chừng tiến lên mấy trăm bước, mắt thấy Triệu Hãn mang theo vật phẩm, hơn nữa bọc hành lý còn căn phồng, lục tục có mấy chục người dân đói vây lên.

“Tiểu muội, bám quần áo nhị ca, theo ở phía sau chớ đi xa.” Triệu Hãn dặn dò.

Triệu Trinh Phương có chút sợ hãi, vội vàng bắt lấy vạt áo, nhắm mắt theo đuôi đi theo.

Triệu Hãn giơ mâu đi tới, chuẩn bị giết người lập uy bất cứ lúc nào, loạn thế này không cho phép lòng dạ đàn bà chút nào cả.

Có sự từng trải vài ngày trước đó, Triệu Hãn sớm đã thích ứng.

Đây là cuối đời Minh, không phải là Trung Quốc hòa bình thế kỷ 21!

Hai huynh muội đi qua ở giữa đám dân đói, vô số ánh mắt chết lặng hoặc tham lam ném đến, hắn thì đáp lễ bằng ánh mắt hung ác.

Đáng tiếc, đứa bé biểu hiện hung ác nữa, cũng chung quy là không có người lớn che chở.

Một người dân đói tỏ ra hơi cường tráng, dẫn đầu đi đến trước mặt bọn họ, rắp tâm bất lương hỏi: “Các ngươi từ trong thành đi ra, có đồ ăn không?”

“Không có.” Triệu Hãn mặt không biểu cảm trả lời.

Dân đói kia nói: “Ta không tin, mang hành lý mở ra nhìn xem.”

Triệu Hãn cười lạnh: “Tới gần chút, ta cho ngươi xem.”

Người dân đói đó lập tức cất bước, căn bản không mang Triệu Hãn để vào mắt.

Một cây trúc, buộc nửa cây kéo, lại là cầm trong tay đứa trẻ, có thể có uy hiếp gì đáng nói?

Đôi bên càng thêm tiếp cận, Triệu Hãn đột nhiên giơ mâu đâm.

Triệu Hãn chưa từng luyện võ nghệ truyền thống, không biết nên dùng mâu như thế nào, nhưng thuật đâm lại chơi rất mượt.

Giờ này khắc này, đối phương cũng chưa phản ứng lại, đã bị kéo đoạn trước mâu trúc đâm chuẩn xác vào cổ họng.

Máu tươi trào ra, mục tiêu ầm ầm ngã xuống đất, trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin.

Ăn no tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, tuy khí lực vẫn không lớn, nhưng tốc độ Triệu Hãn so với trước kia càng nhanh hơn.

Xung quanh tràn đầy tiếng kinh hô, đám dân đói như hổ rình mồi nhanh chóng né tránh Triệu Hãn tiểu ôn thần này.

Hai huynh muội cất bước đi về phía trước, không ai dám ngăn trở nữa.

Triệu Trinh Phương cúi đầu nhìn vết thương của người chết, máu tươi đầm đìa khiến nó có chút sợ hãi, cái tay nhỏ túm quần áo nhị ca đi về phía trước.

Đi rồi đi, lại có ba dân đói cản đường đi của bọn họ.

Triệu Hãn cười lạnh rút ra vũ khí, kéo đoạn trước mâu trúc còn đang nhỏ máu, hình thành cục diện giằng co với ba người kia.

“Đại ca, nó cứng đấy, không cần thiết liều mạng.” Một người dân đói khuyên nhủ.

Dân đói được gọi là “đại ca”, nhe răng hướng về phía Triệu Hãn cười dữ tợn, nhưng chung quy vẫn tránh đường đi.

Giống như hổ báo vồ mồi, phàm là có khả năng bị thương, đều sẽ lựa chọn đổi mới mục tiêu.

Đợi huynh muội Triệu Hãn đi xa, “đại ca” càng nghĩ càng nghẹn khuất, nói: “Thế gian này không thể sống nổi nữa, bị quan binh bắt nạt tạm không đề cập tới, hôm nay còn bị một đứa bé hù dọa. Ta về quê không có tiền giao lương thực vụ hè, ở lại chỗ này cũng phải chết đói, dứt khoát kết bè kết đảng làm một vụ lớn!”

“Chỉ ba người chúng ta?”

“Nơi nào mới ba người? Mấy ngàn hơn vạn đó!”

...

Lại qua một ngày.

Trong thành Thiên Tân đi ra một chủ một phó.

Chủ nhân là thư sinh, tên là Phí Ánh Hoàn, khoảng bốn mươi tuổi. Mặc nho sam, gầy gò râu đẹp, tay cầm quạt gấp, lưng đeo trường kiếm.

Người hầu rất cường tráng, tên thật không biết, dùng tên giả Ngụy Kiếm Hùng. Cao lớn vạm vỡ, râu quai nón, đeo hòm sách, bên hông giắt một cây côn thép tôi.

Hai người cất bước đi qua sông đào bảo vệ thành, nháy mắt qua cầu lập tức nghiêm túc hẳn lên.

Phí Ánh Hoàn thu hồi cây quạt gấp, thuận tay rút ra kiếm văn sĩ, bình tĩnh tiếp tục tiến lên.

Ngụy Kiếm Hùng cầm lên côn thép tôi, nhìn quét dân đói quanh mình, chỗ tầm mắt có thể đạt được, kẻ lòng dạ khó lường đều cúi đầu.

Thẳng đến lúc xuyên qua khu dân đói, Phí Ánh Hoàn rốt cuộc thu kiếm vào vỏ, xoay người nhìn lại người chết đói khắp nơi, thương xót thở dài nói: “Hưng, dân chúng khổ; vong, dân chúng khổ. Ài, cổ nhân không lừa ta mà.”

Ngụy Kiếm Hùng tuy là người hầu, nói chuyện lại không khách khí, nhắc nhở: “Công tử, bây giờ không phải lúc trách trời thương dân. Chúng ta dùng hết lộ phí, phải nhanh đi Tĩnh Hải huyện thăm bạn mượn bạc, nếu không cũng chỉ có thể xin cơm về Duyên Sơn. Quãng đường này quá nửa không yên ổn, mọi việc đều phải cẩn thận thì hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.