Trẫm

Chương 2: Sùng Trinh Năm Thứ Nhất (2)



Con gái nhỏ Triệu Trinh Phương mới chỉ sáu tuổi yên lặng nhìn tất cả cái này, tựa như cái gì cũng hiểu, lại tựa như cái gì cũng đều không hiểu.

Kênh đào Bắc đã khô không có cách nào đi thuyền, hai mẹ con cẩn thận trượt vào lòng sông, nước sông rửa sạch khuôn mặt Triệu Trinh Lan, thanh tú mà làm người ta trìu mến, chỉ là má đói hơi lõm xuống.

Lại nghe người môi giới quát: “Không thu nữa, không thu nữa, nghĩa nữ đã thu đủ.”

Triệu Trần thị đột nhiên thở phào một hơi, rốt cuộc không cần bán con gái, nhưng lại nghĩ cả nhà không còn cái ăn, lại lập tức lâm vào trong bi thương buồn rầu.

Triệu Trinh Lan đi lên phía trước, nói với người môi giới: “Ta biết chữ.”

Người môi giới cầm đầu nghe vậy lập tức xoay người, nhìn chằm chằm Triệu Trinh Lan quan sát một lúc, gật đầu nói: “Trái lại cũng là hạt giống mỹ nhân.”

Triệu Trinh Lan lại nói: “Cha ta là tú tài, tổ tiên ta có người làm quan.”

“Còn là dòng dõi thư hương.” Người môi giới vui vẻ hẳn lên.

Triệu Trinh Lan nói: “Ta đáng giá ba đấu gạo.”

“Khà khà, ba đấu gạo? Năm tháng này, dù là tiểu thư quan lại, nhiều nhất cũng chỉ đáng giá một đấu.” Người môi giới ném ra hai túi gạo, đều là túi nhỏ có thể đựng nửa đấu, một túi gạo đại khái có thể được năm sáu cân.

Triệu Trinh Lan không cò kè mặc cả nữa, nàng cởi dây thừng buộc túi, lộ ra gạo cũ lâu năm nâu vàng, nặn ra nụ cười nói với mẫu thân: “Mẹ, con gái đi rồi, mẹ cùng phụ thân phải bảo trọng.”

“Lan Nhi, con cũng phải bảo trọng.” Triệu Trần thị lau nước mắt nói.

Những người môi giới dẫn theo thiếu nữ rời đi, Triệu Trần thị kéo hai túi gạo đi gặp trượng phu.

Triệu Trinh Phương sáu tuổi, lúc này mới ý thức được cái gì, kêu khóc nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, con muốn tỷ tỷ!”

Triệu Trần thị mặt mang vẻ lo buồn, trấn an con gái nhỏ nói: “Phương Nhi chớ khóc, tỷ tỷ đi sống cuộc sống tốt, tỷ tỷ là đi sống cuộc sống tốt.”

“Con nhớ tỷ tỷ, con nhớ tỷ tỷ!” Triệu Trinh Phương vẫn khóc không ngừng.

Triệu Sĩ Lãng nhìn hai túi gạo trên mặt đất, lại nhìn về phía con gái nhỏ đang khóc, không khỏi đau thương, ngồi ở trên mặt đất nức nở khóc.

Đột nhiên, Triệu Trần thị rút ra một con dao làm bếp gỉ sét, như gà mái già bảo vệ con non, hung tợn quát: “Các ngươi muốn làm gì? Cút, mau cút!”

Lại là một đám dân đói, thèm thuồng hai túi gạo của bọn họ, đang như hổ rình mồi vây lại.

Dân đói khác bán con gái đổi gạo, nếu không có người nhà bà con che chở, cũng phần nhiều bị dân đói phụ cận vây lấy. Thực đói hẳn lên ngay cả người cũng ăn, huống chi chỉ là giết người cướp gạo.

Triệu Sĩ Lãng không rảnh để đau thương, nhặt lên cây gậy đi đường, ý đồ bảo vệ lương thực cứu mạng cả nhà.

“Cọc cọc, cọc cọc cọc...”

Một đợt tiếng vó ngựa truyền đến, từ xa tới gần, người cưỡi ngựa tất cả đều mang binh khí.

Hơn hai vạn dân đói đứng ngây ra ở tại chỗ, đội ngựa rất nhanh chạy tới. Một người nhíu mày hỏi: “Không phải nói hôm nay muốn bố thí cháo sao?”

Không ai trả lời.

Người nọ xoay người xuống ngựa, túm lấy một người dân đói hỏi: “Bố thí cháo ở nơi nào?”

Người dân đói hoảng sợ trả lời: “Đã xong rồi.”

“Con mẹ nó, lúc này còn chưa tới buổi trưa, sao có khả năng phát xong rồi? Lừa quỷ à!” Người nọ giận dữ.

Một người cưỡi ngựa khác nói: “Đại ca, chúng ta không thể tay không một chuyến, xem trên người đám nghèo khổ còn có nước béo hay không.”

Bọn người này là mã phỉ, nghe nói ngoài thành Thiên Tân muốn bố thí cháo, lập tức cưỡi ngựa chạy tới cướp lương thực.

Bọn họ không dám đánh vào thành Thiên Tân, lại có gan ở ngoài thành cướp lương thực, dù sao đóng quân Thiên Tân cũng là chút binh lính nhát gan.

“Mùi gì vậy?”

“Bên kia có người nấu cháo!”

Mấy tên mã phỉ nghe vậy lao đi, cướp đi lương thực dân đói bán con gái có được. Đám dân đói muốn phản kháng, bị mã phỉ liên tiếp vung đao chém chết.

Lại có mã phỉ hô to: “Ai còn có lương thực, giao hết ra đây!”

“Chạy đi!”

Giết người thấy máu, dân đói phụ cận kinh hoảng chạy trốn.

Cách khá xa, cũng không biết xảy ra chuyện gì, dù sao đi theo cùng nhau trốn nhất định không sai. Không đến một lát, sợ hãi nhanh chóng truyền bá ra, hơn hai vạn dân đói hồ đồ như ong vỡ tổ chạy trốn.

Mã phỉ chuyên nhằm vào ai trên người có túi, mặc kệ bên trong đựng cái gì, dù sao đoạt lấy trước rồi nói sau.

Triệu Sĩ Lãng cõng lên con trai hôn mê phát sốt, tự mình cầm lấy một túi gạo, để thê tử cầm một túi gạo, che chở con gái kinh hoảng chạy trốn.

“A!”

Phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết của thê tử, Triệu Sĩ Lãng vội vàng quay đầu nhìn.

Lại thấy Triệu Trần thị đã trúng đao ngã xuống đất, lương thực cũng bị mã phỉ cướp đi. Hắn trợn mắt muốn nứt, buông con trai xuống, hai mắt đỏ bừng nói: “Ác tặc, ta liều mạng với các ngươi!”

Triệu Trần thị nhịn đau la lên: “Đương gia, không cần lo cho thiếp, chạy mau, chạy mau!”

Hai cái chân chạy sau lại bốn cái, Triệu Sĩ Lãng biết khó có thể may mắn thoát khỏi, hắn cầm gậy gỗ lên lao trở về: “Ác tặc, đến nạp mạng!”

Mã phỉ cười lạnh một tiếng, giơ chân mang Triệu Sĩ Lãng gạt ngã.

Triệu Sĩ Lãng ra sức bò dậy, mã phỉ bổ một đao xuống, tiếp theo lại như trút giận bổ mấy đao, Triệu Sĩ Lãng ngã trong vũng máu không nhúc nhích nữa.

“Phụ thân, phụ thân!”

Triệu Trinh Phương lao tới, dùng sức lay động thân thể phụ thân.

“Ồn ào quá.” Mã phỉ giơ đao muốn chém.

Một mã phỉ khác ngăn trở nói: “Lão Thất, đủ rồi, con bé con cũng giết? Cướp đồ quan trọng hơn.”

Mã phỉ lúc này mới thu đao, cầm lên hai túi gạo, buộc lên thân ngựa tiếp tục giết người cướp của.

Trong nháy mắt, hơn hai vạn dân đói chạy tứ tán hết, chỉ để lại mấy trăm cái xác.

Có một số là mã phỉ giết, càng nhiều thì chết bởi tự giẫm đạp nhau. Còn có chút dân đói, đã đói hấp hối, thật sự không có sức chạy trốn, chỉ nằm ở tại chỗ chờ chết đói.

Bắc thành Thiên Tân, có một cây cầu gỗ lâm thời dựng.

Quan binh canh cầu, toàn bộ hành trình thấy tất cả cái này, nhưng không có ai nguyện ý tới cứu giúp.

Không những như thế, bọn họ còn giơ đao kiếm, giết chết bất cứ dân đói nào ý đồ qua cầu. Vô luận dân đói, hay là mã phỉ, đối với Thiên Tân mà nói đều là họa lớn!

Triệu Trinh Phương cổ họng cũng khóc nghẹn rồi, nhưng cha mẹ vẫn chưa đáp lại. Nó biết, cha mẹ là đang ngủ, một tháng trước, đại ca cũng ngủ không tỉnh lại nữa.

Tiểu cô nương đói hốt hoảng, mờ mịt đứng ở tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, Triệu Trinh Phương cất bước đi về phía thi thể gần đó. Nơi đó có đống lửa còn chưa tắt, trong hũ tàn phá có cháo, trên đất cũng rơi vãi một ít hạt gạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.