Trẫm

Chương 36: Chuyện Ma Quỷ Hết Bài Này Đến Bài Khác (2)



Cầm Tâm, Kiếm Đảm, Tửu Phách, giờ phút này đều đang nghiêm chỉnh đọc sách.

Phí Ánh Hoàn rời nhà hơn nửa năm, hôm nay trở về, vừa có rảnh, tất nhiên kiểm tra việc học của bọn họ.

Ba người đọc vò đầu bứt tai, tốt xấu có thể ngâm nga một thiên, lập tức kết bạn đi tìm Triệu Hãn chơi, thuận tiện thử sâu cạn hư thật của Triệu Hãn.

Lăng phu nhân cho rằng Triệu Hãn sắp làm thư đồng của tiểu thiếu gia, bọn họ thì cho rằng Triệu Hãn sắp làm phó đồng của đại thiếu gia.

Triệu Hãn đang ở trong phòng luyện mâu, tiểu muội ôm rối gỗ hỗ trợ đếm số.

“Ca ca, ca ca ở nhà không?” Ba gia đồng gõ cửa hô to.

Tiểu muội chạy tới kiễng chân mở cửa.

Ba người cũng thú vị, đồng loạt ôm quyền: “Ra mắt tỷ tỷ.”

Triệu Trinh Phương không biết ứng đối như thế nào, chỉ đành nhếch miệng mỉm cười đáp lại, răng cửa hôm nay lại rụng mất một cái.

Đi vào trong phòng, Kiếm Đảm nhìn thấy trường mâu, nhất thời vui vẻ nói: “Ca ca cũng luyện binh khí?”

Triệu Hãn ba phải cái nào cũng được nói: “Ừm, Ngụy thúc đang dạy ta luyện mâu.”

Kiếm Đảm nghi hoặc nói: “Ngụy gia không phải dùng côn sao?”

“Ngụy thúc thân thủ rất cao, mười tám ban võ nghệ mọi thứ tinh thông.” Triệu Hãn cười nói.

Kiếm Đảm gật đầu phụ họa: “Ngụy gia quả thật cao minh.”

Tửu Phách hỏi: “Ca ca bình thường không đọc sách sao?”

Triệu Hãn trả lời: “Chỉ xem một ít sách giải trí linh tinh, ngay cả học vỡ lòng tiểu tứ thư cũng chưa học xong.”

Ba gia đồng nhất thời yên tâm, không sợ ở phương diện học vấn bị Triệu Hãn vượt qua.

Tính cách Cầm Tâm tương đối trầm ổn, Kiếm Đảm thì hào sảng hơn rất nhiều, Tửu Phách thằng nhãi này rõ ràng chính là tên lắm lời. Bọn họ chỉ có đặc điểm chung, đó là diện mạo thanh tú, có thể mang ra ngoài làm mặt tiền cửa hàng.

Còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Tửu Phách đã bắt đầu nói đâu đâu: “Hôm qua chia tiền, nghe nói đám tiểu tử kia đánh nhau.”

Triệu Hãn cười hỏi: “Không tổn thương hòa khí chứ?”

“Không thương tổn, đều là huynh đệ nhà mình.” Tửu Phách nói, “Nắm tay lớn được chia thêm mấy đồng, nắm tay nhỏ chia ít đi mấy đồng. Vẫn là ca ca hào sảng, mười lượng bạc nói cho liền cho, ta gom mấy năm trời cũng chỉ gom được ba chỉ bạc.”

Triệu Hãn nói: “Đã là huynh đệ nhà mình, bạc cần gì so bì lẫn nhau?”

Tửu Phách tán thưởng: “Ca ca sảng khoái, chúng ta lại không được. Tiền mỗi tháng, đều phát đến trong tay cha mẹ, chủ tử cho tiền thưởng, cũng phần nhiều bị cha mẹ lấy đi. Nếu ngày nào đó, ta có thể giống ca ca, mười lượng bạc nói cho là cho, ta sợ là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”

“Hiếu thuận cha mẹ, là việc nên có, ba vị huynh đệ làm người ta bội phục.” Triệu Hãn nghiêm trang nói.

Cầm Tâm không khỏi lên tiếng: “Cùng một chuyện, ca ca nói ra đúng là càng dễ nghe hơn.”

Kiếm Đảm hỏi: “Ta còn chưa từng rời xa nhà, ca ca lại nói xem, ngươi cùng đại thiếu gia dọc theo đường đi, có những hiểu biết gì mới lạ?”

“Ài, năm nay phương Bắc đại hạn...”

Triệu Hãn bắt đầu kể tình hình tai nạn nghiêm trọng, lúc nhắc đến ăn thịt người, khiến ba người nghe mà kinh hãi không thôi.

Lại kể đến loạn dân khởi sự, Triệu Hãn lâm nguy hiến kế, Vương tri huyện dẫn người tập kích đêm, ba người nhất thời liền tán thưởng kích động hẳn lên.

Đoạn thêm mắm thêm muối cuối cùng này, đã không khác lắm với thuyết thư, Triệu Hãn cũng hiện thân chiến trường ở trong chuyện xưa: “Ta cùng thiếu gia, Ngụy thúc, theo Vương tri huyện ngày nghỉ đêm đi, một hơi hành quân gấp tám mươi dặm, ở canh năm tới ngoài trấn Độc Lưu. Lúc ấy đêm đen gió to, đại doanh tặc quân kéo dài vài dặm, thám tử báo lại nói có vài vạn người. Mà chúng ta bên này, chỉ có hơn năm trăm dũng sĩ. Còn không phải quan binh hẳn hoi, đều là hương dũng lâm thời chiêu mộ...”

Ba người nghe mà sửng sốt.

Triệu Hãn tiếp tục nói: “Hơn năm trăm dũng sĩ, chia làm hai đội, vây ba bỏ một...”

Kiếm Đảm chen vào nói: “Chia làm hai đội, sao lại vây ba bỏ một thế?”

Triệu Hãn giải thích: “Trấn nhỏ xây ở bờ Đại Vận Hà, kênh đào cũng giúp chúng ta vây một mặt.”

“Thì ra là thế.” Tửu Phách bừng tỉnh đại ngộ.

Triệu Hãn lại bắt đầu nói nhảm: “Ta cùng Ngụy thúc, lúc ấy đứng ở bên thiếu gia. Mỗi người đeo hơn mười cây đuốc, mang cây đuốc cắm hết ở trên mặt đất châm lửa, hai tay lại đều cầm một cây. Chỉ nghe trống trận gõ vang, chúng ta giơ cao cây đuốc vung lên, tiếng hô giết vang rung trời, năm trăm hương dũng làm ra tình cảnh mấy vạn người.”

Tửu Phách vỗ mạnh đùi đánh giá: “Hắc, tặc quân sợ là phải bị dọa tè ra quần rồi!”

“Có đúng không?” Triệu Hãn lại tiếp tục bịa, “Mấy vạn tặc quân, thế mà bị chúng ta hơn năm trăm người dọa choáng váng, khóc cha gọi mẹ chạy loạn khắp nơi. Ta theo thiếu gia lao về phía tặc doanh, nhìn thấy doanh trướng liền đốt, trong lúc nhất thời khắp nơi bốc cháy, mang đêm tối cũng chiếu thành ban ngày. Ngụy thúc giơ côn thép tôi, nhìn thấy tặc quân liền đập, một côn đập chết một tên, giết người không cần chiêu thứ hai!”

Kiếm Đảm nghe mà nhiệt huyết sôi trào, hỏi: “Thiếu gia đâu?”

Triệu Hãn nói: “Thiếu gia đương nhiên cũng dũng mãnh vô cùng, vung kiếm liên tục chém mấy người. Nhưng thiếu gia thiện tâm, nói loạn tặc cũng là người đáng thương ăn không đủ no. Hắn chém giết một lúc, liền không muốn tạo thêm sát nghiệt nữa, thế mà lại thu kiếm vào vỏ, lấy ra quạt gấp ở trong đại doanh tặc quân ngắm trăng!”

Ba gia đồng liếc nhau, đã xác định Triệu Hãn không nói bừa, bởi vì Phí Ánh Hoàn thật đúng là có khả năng làm ra loại chuyện này.

Tửu Phách hỏi: “Ca ca giết mấy tên giặc?”

Triệu Hãn nói: “Ta tuổi nhỏ chạy không nhanh, chỉ giết sáu tên.”

Á!

Ba người hít một ngụm khí lạnh, trong tay Triệu Hãn thế mà có sáu mạng người, loại sát thần này bọn họ sao chọc vào nổi?

Sau một phen nói nhảm, Triệu Hãn nói: “Trở lại huyện nha, bởi công hiến kế giết địch, Vương tri huyện thưởng ta hai mươi lượng bạc.”

Cầm Tâm nhịn không được hỏi: “Nói như vậy, một nửa bạc trên người ca ca, hôm qua đều lấy ra chia cho chúng ta rồi?”

Triệu Hãn cười nói: “Tiền tài chính là vật ngoài thân, dù là có mấy vạn lượng lại như thế nào, nào so được với kết giao ba vị huynh đệ tốt?”

Ba người dâng lên sự kính trọng, bỗng nhiên cảm động không biết nói sao.

Đang định nói tiếp, chợt nghe bên ngoài hô: “Lăng phu nhân dạy dỗ, hạ nhân trong viện đều mau qua đây!”

Triệu Hãn rốt cuộc nhìn thấy Lăng phu nhân trong truyền thuyết.

Bộ dáng không tệ, dáng người cũng tạm được, chỉ là có hơi ra vẻ.

“Tuần phủ lão gia, qua vài ngày nữa sẽ đến Nga Hồ, chỉ rõ muốn tới Cảnh Hành uyển chúng ta ngồi một chút. Thiếu phu nhân phân phó, chọn mấy tên sai vặt nha hoàn đắc lực, đến lúc đó chuyên môn hầu hạ tuần phủ lão gia...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.