Trẫm

Chương 51: Bản Lĩnh Sở Trường Của Người Xuyên Qua: Thuyết Thư (2)



Nhâm hiệp một phương, cướp của người giàu chia cho người nghèo sao?

Nơi này giàu nhất chính là Phí gia, ngươi có chim mang nhà mình cướp rồi nói tiếp.

Phí Như Hạc đột nhiên hỏi: “Từng xem《 Thủy Hử 》chưa?”

Triệu Hãn gật đầu nói: “Từng đọc.”

Phí Như Hạc lại hỏi: “Ngươi thích nhất hảo hán nào?”

Triệu Hãn nghĩ nghĩ: “Lỗ Trí Thâm.”

Phí Như Hạc vỗ vỗ bụng: “Ta thích nhất Lô Tuấn Nghĩa. Sau này ta làm Lô Tuấn Nghĩa, ngươi liền đến làm Yến Thanh!”

Phí Thuần nhịn không được chen vào nói: “Thiếu gia, ngươi đã nói để ta làm Yến Thanh.”

Phí Như Hạc ghét bỏ nói: “Ngươi võ nghệ không được, ngày thường thao luyện luôn lười biếng.”

Phí Thuần muốn nói lại thôi, cảm giác một bụng tủi thân và uất ức, giống như oán phụ bị tình lang vứt bỏ.

Triệu Hãn nhắc nhở: “Lô Tuấn Nghĩa kết cục không tốt, bị gian thần độc chết.”

“Đó là Tống Giang quá khốn kiếp.” Phí Như Hạc tức giận bất bình nói, “Ta nếu là Lô Tuấn Nghĩa, liền giết Tống Giang, tự mình ngồi ghế thủ lĩnh Lương Sơn!”

Triệu Hãn câm miệng, nhiều lời nhảm mà khó phun.

Phí Như Hạc lại nói: “Tống Giang thằng nhãi này không phải hảo hán, nghe hắn nói Lý Quỳ cũng không phải hảo hán. Lý Quỳ tên giặc đó, ngay cả trẻ con vô tội cũng giết, ta lúc đọc 《 Thủy Hử 》tức đến mức xé cả sách!”

Được rồi, xem ra tam quan còn rất ngay thẳng.

Nhỏ không đọc 《 Thủy Hử 》, dễ đi lên tà đạo, Triệu Hãn cảm thấy nên dẫn đường thêm. Vì thế nói: “《 Thủy Hử 》 có gì đáng đọc? Ta kể cho thiếu gia chuyện xưa đặc sắc hơn nhiều.”

Phí Như Hạc nghi hoặc nói: “Còn có thể có thứ đặc sắc hơn 《 Thủy Hử 》?”

“Điều đó đương nhiên.” Triệu Hãn mở mồm, “Lại nói thời Ngũ Đại, núi Chung Nam có lão hán hái thuốc. Một ngày, lão vào trong núi hái thuốc, đột nhiên dãy núi chấn động, lão hán ngã vào trong hang núi. Cứu một con xuyên sơn giáp, nói cho lão hán tin tức kinh thiên. Lại là con xuyên sơn giáp đó, trong lúc vô ý đào xuyên qua trấn yêu động phủ, thả chạy hai yêu tinh ngàn năm...”

Trẻ con mà, đọc《 Thủy Hử 》cái gì?

《Bé hồ lô》 mới càng thêm thích hợp!

Cổ nhân nào từng nghe cái này, Phí Như Hạc, Phí Thuần nhanh chóng bị hấp dẫn.

“Ầm!”

Triệu Hãn nói nước miếng tung bay: “Hồ lô rơi xuống đất, lại nghe một tiếng vang lớn, một đồng tử bổ vỡ hồ lô chui ra. Đồng tử trên búi tóc đeo hồ lô, toàn thân mặc quần áo màu lửa đỏ, quần cũng là một chiếc lá hồ lô. Đồng tử này, chính là đại ca trong bảy đứa bé hồ lô. Hắn khỏe vô cùng, lại có thần thông, có thể biến thành to như một ngọn núi, một cước có thể giẫm chết yêu quái...”

Phí Như Hạc, Phí Thuần hai người nghe trợn mắt há hốc mồm, hận không thể lập tức về nhà trồng hồ lô.

“Lại nói nhị oa (đứa bé thứ hai) kia, cũng là trời sinh thần thông. Tuệ nhãn có thể nhìn ngàn dặm, hai tai có thể nghe tám phương, chính cái gọi là thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ... Tam Oa đồng đầu tay sắt, đao thương bất nhập...”

“Được rồi, hôm nay chỉ kể đến nơi đây. Muốn biết chuyện sau đó như thế nào, nghe hồi sau phân giải!”

Phí Như Hạc nhất thời cuống lên: “Đừng mà, mau kể tiếp, Tam Oa này có cứu ra đại ca, nhị ca hay không?”

Phí Thuần cũng nói: “Đúng vậy, ca ca ngươi mau kể, trong lòng ta cứ như mèo cào.”

Triệu Hãn đắc ý mỉm cười: “Hôm nay chỉ kể nhiều như vậy, chớ chậm trễ đọc sách luyện võ.”

Phí Như Hạc quát lớn Phí Thuần: “Nghe sách phải cho tiền thưởng, mau mau thưởng, nói tiếp một đoạn.”

Phí Thuần vội vàng lấy ra một nắm đồng tiền, lấy lòng nói: “Ca ca mau kể.”

Triệu Hãn tiếp nhận đồng tiền, phẫn nộ nói: “Chúng ta đều là huynh đệ, thế mà lại dùng những vật a đổ* này đến vũ nhục ta. Ta cứ không kể đó!”

* Liên quan 1 câu chuyện 1 người thời cổ không bao giờ nói tiền mà phải đổi thành vật a đổ để thể hiện thanh nhã. Mang ý châm biếm

Phí Thuần không còn lời nào để chống đỡ, nghĩ: Vậy ngươi tốt xấu gì mang tiền trả ta đi.

Phí Như Hạc chỉ đành hỏi: “Hảo đệ đệ, như thế nào mới có thể kể tiếp một đoạn?”

Triệu Hãn ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng khoanh tay: “Xem ở trên mặt mũi thiếu gia, hôm nay liền mang chuyện xưa Tam Oa kể xong. Nếu còn muốn nghe phía sau, trên lớp học không được quấy rối, bài tập cũng cần tiến bộ mới được.”

“Được, ta không quấy rối, ngươi mau kể Tam Oa.” Phí Như Hạc vội vàng nói.

“Khụ khụ.” Triệu Hãn đằng hắng cổ họng, “Lại nói Tam Oa kia, đồng đầu tay sắt, đao thương bất nhập. Hắn giết vào trong hang yêu quái, đao kiếm tầm thường không thể thương tổn hắn mảy may. Có dơi tinh bay tới, ra sức ném phi xoa. Tam Oa không tránh không né, phi xoa rơi ở trên người hắn, mũi xiên làm từ thép thế mà cũng bị va đập gấp khúc không thể dùng. Lại có rết tinh cầm rìu đến, keng keng keng chém ra, rìu bị đánh mẻ mấy mấy chỗ... Muốn biết chuyện sau đó như thế nào, nghe hồi sau phân giải!”

Phí Như Hạc nghe mà trong lòng ngứa ngáy khó chịu: “Hảo huynh đệ, mau kể tiếp một đoạn, nên Tứ Oa xuất thế rồi nhỉ? Tứ Oa kia lại có loại thần thông nào?”

Triệu Hãn cầm lấy trường mâu luyện tập đâm, cười nói: “Luyện võ!”

Phí Như Hạc chỉ đành giơ đao rèn luyện, luyện một lúc, tâm phiền ý loạn, nói với Phí Thuần: “Ngươi đi tìm chút hạt giống hồ lô, bổn thiếu gia muốn trồng hồ lô.”

Phí Thuần kêu khổ không ngừng: “Thiếu gia, ta đi đâu tìm hạt giống hồ lô?”

Phí Như Hạc lập tức quát lớn: “Loại chuyện này cũng làm không xong, nếu không ngươi tới làm thiếu gia?”

Phí Thuần chạy chậm rời khỏi rừng trúc, đi tìm kiếm hạt giống hồ lô khắp thế giới.

Lớp đầu tiên buổi chiều, là ôn tập ngâm nga kinh nghĩa buổi sáng giảng, có cái gì không làm rõ có thể thỉnh giáo lão sư.

Đám trẻ con đầu lắc lư, nhìn như đang nghiêm túc đọc thuộc sách, thật ra là nhân cơ hội nói chuyện phiếm đùa giỡn.

Bàng Xuân Lai chống gậy đi qua đi lại, nheo mắt cận thị quan sát tình huống. Lão tới trước mặt Triệu Hãn, đột nhiên xoay người ghé sát đầu vào, nhìn kỹ một lúc, hỏi: “Mới tới?”

“Mới tới.” Triệu Hãn trả lời.

Bàng Xuân Lai thấy trên bàn cái gì cũng không có, lại hỏi: “Sách vở bút mực của ngươi đâu?”

Triệu Hãn nói: “Còn chưa đi lĩnh.”

“Làm học đồng không có sách vở bút mực, giống như nông phu kia không có cuốc, giống như sĩ tốt kia không có đao kiếm.” Bàng Xuân Lai tức giận dựng râu trừng mắt, quát lớn, “Còn không mau đi lĩnh!”

“Tiên sinh dạy dỗ đúng.” Triệu Hãn lập tức nói.

Phí Như Hạc cũng đứng lên theo: “Tiên sinh, con giúp hắn đi lĩnh.”

“Ngồi xuống, bản thân hắn không có chân sao?” Bàng Xuân Lai đối với Phí Như Hạc không có ấn tượng tốt gì.

“Vâng.” Phí Như Hạc ngồi trở lại chỗ ngồi, đầu lắc lư đọc thuộc, trong lòng nghĩ lại là nhóc hồ lô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.