Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 152: Trả đũa



v“Nhưng hôm nay đặc biệt thối.”“Là do tác dụng tâm lý của bà chủ, bà chủ nếm thử xem, ăn mấy miếng sẽ không thối nữa. Thật sự đặc biệt ăn ngon đấy, ngày hôm qua tôi cũng vừa mới ăn, rất ngon đấy.” Quản lý yên tâm lừa dối, nghĩ thầm cô cái kẻ ngu, tôi không lừa cô thì sẽ lừa ai.

Nhưng thật sự quá thúi, Bảo Châu ngửi ngửi, ăn không vô, nhìn nhìn vẻ mặt hi vọng của quản lý, cho rằng hắn muốn ăn, rất hào phóng đưa tới: “Như vậy a! Cho ông ăn.”

Quản lý ngửi được cái mùi thối của sầu riêng, cũng thiếu chút bị hun hôn mê bất tỉnh, hắn cố nén buồn nôn, vừa định nói đợi tí tôi nữa ăn, chỉ thấy Bảo Châu đã đem miếng sầu riêng nhét vào hắn, hắn ăn cũng không được ném cũng không phải.

Bảo Châu thấy hắn không ăn, cho rằng hắn là ngại ít: “Ông chê ít à? Cứ từ từ ăn, tôi sẽ mở thêm mấy trái, cam đoan ông ăn đến no bụng.”

“Không cần! Tôi hiện tại sẽ ăn.” Lại đến mấy cái, hắn khả năng phải ngất đi thôi, vì vậy quản lý ấn lấy da đầu chảy đầy mồ hôi ăn hết một trái sầu riêng.

Hắn vốn tưởng rằng chuyện này sẽ đi qua, nhưng tiệc vui chóng tàn, chưa tới năm phút đồng hồ, hắn đột nhiên cảm thấy đau bụng, sau đó bắt đầu dốc sức liều mạng chạy vào nhà vệ sinh, một buổi sáng chạy hơn mười chuyến, hắn chạy không mệt mỏi, Bảo Châu cùng Tiểu Hoàng đều xem mệt mỏi.

Lúc Côn Sơn xử lý công việc xong, thấy Bảo Châu và Tiểu Hoàng đều mang vẻ mặt sợ hãi nhìn qua nửa trái sầu riêng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bảo Châu ngẩng đầu lên, rất chân thành đối với hắn nói: “Côn Sơn, về sau em không bao giờ ăn sầu riêng nữa.”

“Vì sao?” Côn Sơn khó hiểu.

Bảo Châu chỉ chỉ quản lý vừa vặn đi ngang qua: “Ông ta thật đáng thương, đã đi vệ sinh từ trưa tới giờ, có khi nào ông ta bị tiêu chảy tới chết không?”

“Ông ta ăn hết sầu riêng?” Côn Sơn nhíu mày, từ khi nào thì sầu riêng nhà bọn họ có công dụng của thuốc xổ rồi? Không có lý do a!

Bảo Châu gật đầu.

“Nhà của chúng ta hay sao?”

Bảo Châu tiếp tục gật đầu.

“Không có khả năng, hàng là mấy ngày hôm trước đến. Trừ phi…” Trừ phi người nọ ăn không phải hàng mấy ngày hôm trước, nghĩ vậy, Côn Sơn đi đến trước quầy sầu riêng, giơ tay đẩy ra một trai, bên trong đã xấu, không phải mùi vốn có của sầu riêng, là một cỗ mùi hơi giống nước gạo, thật là kỳ quái, vật như vậy người quản lý kia như thế nào ăn vào, trừ phi trong lòng của hắn có quỷ.

Côn Sơn rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Côn Sơn kêu một nhân viên cửa hàng: “Cậu đi gọi quản lý vào phòng làm việc của tôi.”

Lúc quản lý đi vào, Côn Sơn ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo chân, xem báo cáo tiêu thụ tháng này, quản lý nơm nớp lo sợ đi tới, cúi đầu khom lưng cười nói: “Ông chủ, ông chủ tìm tôi à?”

Côn Sơn chỉ hỏi một câu, hắn không đánh đã khai : “Sầu riêng ăn ngon không? Nếu không nói thật, những trái sầu riêng trên kệ kia tôi sẽ bắt ông ăn hết toàn bộ!”

“Tôi sai rồi! Ông chủ tha mạng, tôi sẽ khai ra hết.” Tiêu chảy làm quản lý không còn khí lực đặt mông ngã ngồi dưới đất, hắn biết rõ chính mình chỉ sợ sẽ bị sa thải, nhưng hắn thật sự không muốn lại ăn sầu riêng nữa! Đời này đều không muốn: “Tôi lấy sầu riêng cũ thay thê cho sầu riêng mới tháng này. Là ông chủ Lưu sai tôi làm như vậy đấy, một tháng này, mỗi lần có trái cây đắt tiền đưa tới, ông chủ Lưu sẽ kêu tôi thay đổi, đem hàng mới vận chuyển đi, sau đó đem hàng bán không hết hoặc là hàng xấu chỉ cần bề ngoài nhìn không khác biệt lắm, để đổi, tiền lời kiếm được, chúng ta chia đều.”

“Hỗn đãn!” Côn Sơn nghe xong tức giận ném cái ly xuống đất, hoa quả bị đổi, sẽ đạp đỗ biển hiệu của cửa hàng, cứ thế mãi, ai còn dám đến đây.

“Ông chủ, tôi biết rõ sai rồi, ông chủ sa thải tôi đi!” Thấy Côn Sơn tức giận như vậy, mặc dù biết Côn Sơn là thương nhân đàng hoàng, nhưng chẳng biết tại sao hắn vẫn có chút sợ hãi.

“Sa thải ông? Đợi chuyện này qua đi ông xéo ngay cho tôi, nhưng trước tiên, nếu ông không đem chuyện này xử lý êm đẹp cho tôi, tôi sẽ cho ông đẹp mắt.”

“Ông chủ, ông muốn tôi làm như thế nào.”

“Thứ nhất đổi hoa quả lại, đem tất cả những thứ đã nuốt của tôi nhổ ra. Mặt khác tôi còn muốn ông đăng báo xin lỗi tất cả những người bị hại, hơn nữa kể lại từ đầu chí cuối cho khách hàng biết. Sau đó nói Lục mỗ tôi sẽ hoàn trả lại gấp 10 lần tổn thất.” Côn Sơn nói, chỉ có như vậy mới có thể vãn hồi một chút lòng dân, tuy như vậy sẽ bị người ta cho là Lục Côn Sơn hắn làm việc không cẩn thận, nhưng thành thật có lẽ sẽ càng có thể làm cho người tin phục.

“Ông chủ, nếu tôi làm như vậy, ông chủ Lưu sẽ kêu người đánh tôi đấy.”

“Ông không làm như vậy, tôi hiện tại sẽ đánh ông, ông không tin có thể thử xem? Ông làm chuyện này, nên nghĩ đến hậu quả, trên đời không có thuốc hối hận.” Dám tính kế với Lục Côn Sơn hắn, nên nghĩ đến có hôm nay.

Nghe vậy, quản lý mặt như đá, hắn khẽ gật đầu: “Tôi biết rõ nên làm như thế nào rồi.”

Côn Sơn nói: “Nếu như sợ bị liên lụy, tôi đề nghị ông trước tiên đưa người thân rời khỏi Quảng Châu, có một số việc ông tự mình làm, có thể sẽ ít băn khoăn hơn.”

“Tôi đã biết.” Hoàn toàn chính xác, đưa người thân đi, đến lúc đó sự việc bại lộ, hắn muốn trốn cũng dễ dàng hơn.

“Ông đi ra ngoài đi! Sau khi đổi hoa quả về, tôi sẽ an bài cho ông tiếp nhận phỏng vấn. Thời điểm đi ra ngoài, gọi Bảo Châu vào đây.” Côn Sơn phất phất tay, để cho hắn đi ra ngoài.

Quản lý sau khi rời khỏi, Bảo Châu rất nhanh mang theo Tiểu Hoàng tiến vào.

Côn Sơn đối với cô vẫy tay: “Bảo Châu, đến. Anh hỏi em, nếu như người khác cho em ăn hoa quả bị hư, bây giờ em biết được, em muốn đối phương làm như thế nào để em hài lòng?”

Bảo Châu nghĩ rất đơn giản, không phải là muốn bồi thường, cũng không phải đánh đối phương một trận: “Cho em ăn là được.”

Côn Sơn nghe xong, cảm thấy có đạo lý a! Trong lòng ngầm hạ quyết định, chờ này lên báo, lập tức sẽ giảm giá hoa quả trong ba ngày, giảm tới 50%, quả thực nửa bán nửa tặng, tin tưởng dân chúng sẽ vui lòng, mà hắn cũng không lỗ!

Nghe vợ quả nhiên đúng!

Côn Sơn hôn lên trán Bảo Châu một cái: “Bảo Châu, có em thật tốt.”

Bảo Châu tựa ở trong lòng của hắn, cười ngây ngô: “Côn Sơn, có anh cũng rất tốt.”

“Vì sao?”

“Được ăn no bụng.”

Côn Sơn: “…”

Buổi tối Côn Sơn đến Trí Đường, rốt cuộc biết cái gì gọi là nói đen thành trắng, Thù đường chủ vừa thấy hắn đến, rất không nể tình, đối với hắn nói: “Côn Sơn, tôi còn lo lắng cậu sẽ không tới. Tự cậu nói chuyện lần này là thế nào?”

Côn Sơn không hiểu ra sao: “Tiểu Trương mới tới, tình huống lại đột ngột thay đổi, tôi cảm thấy tình hình nghiêm trọng nên đến xử lý.”

Thù đường chủ cười lạnh: “Tôi nói rất đúng! Nếu không phải cậu đột nhiên xuất hiện, Tiểu Trương không chừng hiện tại đã đắc thủ rồi, không phải cậu không muốn đi sao? Làm gì đột nhiên chạy tới thêm phiền, cậu làm rối loạn kế hoạch của Tiểu Trương, làm cho chúng ta vất vả nhiều ngày uổng phí, cậu có biết hay không. Lại còn nói chuyện tiểu Trương với tôi, tiểu Trương có cái gì sai? Bởi vì cậu, tiểu Trương mới bị bắn trúng a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.