Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 173: Niềm vui mới của Lục tiên sinh?



Phóng viên cảm thấy rất cảm động, phu nhân nhà giàu như thế, vừa phát cháo miễn phí, lại chia sẻ phần ăn của chính mình cho sủng vật, quả thực làm người nhìn thấy thương tâm, nghe rơi lệ, ai nói thương nhân đều là lòng dạ hiểm độc, hắn thấy cô gái này cực kỳ thiện lương.

Sau đó báo vừa đăng, một số công nhân lúc trước đối với Bảo Châu còn có chút bất mãn, sau khi đọc báo, đều cảm động vạn phần, âm thầm thề về sau không bao giờ đi theo người ta gây rối bãi công nữa, đây là bà chủ rất tốt a!

Còn có một số người sau khi xem báo, đến nhà máy xin việc, vị trí củae mấy công nhân không có làm trở lại rất nhanh bị lấp đầy.

Nguy cơ đã được giải quyết xong.

Thẩm Kỷ Lương, lúc trở lại lòng như lửa đốt, phát hiện Bảo Châu giúp hắn giải quyết vấn đề, cao hứng lôi kéo Bảo Châu cười ha hả nói: “Bảo Châu, em thật sự là phúc tinh của anh, chuyện dựng lều cháo, tốn hao bao nhiêu để anh lo hết!”

Côn Sơn không chịu: “Bảo Châu đã mở miệng, tiền là phải ra, anh không cần thay chúng tôi ra tiền, tôi cảm thấy tiền đáng giá để tiêu. Nhưng lều cháo tôi cảm thấy chỉ xây một cái là không đủ, chúng ta cùng nhau bỏ vốn, ở trong thành Quảng Châu xây hai cái, húp cháo có thể không thu tiền, nhưng người nguyện ý trả tiền húp cháo, cũng thu, tôi nghĩ không phải đến bước đường cùng, không có người sẽ đi uống chén cháo miễn phí kia.”

Thẩm Kỷ Lương nghe xong thấy rất được: “Như vậy càng có lợi cho phát triển lâu dài.”

Cù thiếu ở một bên nghe xong: “Người đến bước đường cùng đã có chén cháo này của các người, có lẽ sẽ không đến mức đi giết người phóng hỏa nữa, chuyện có lợi cho dân như vậy, cậu tôi nhất định cam tâm tình nguyện tham dự, sân bãi có thể giao cho tôi, tôi kêu cậu tôi cho hai nơi tốt. “

Cù thiếu lấy điện thoại ra gọi cho cậu, Lý thị trưởng nhận được điện thoại về sau, cảm thấy đây là chuyện tốt, làm xong cũng là thành tích của ông, vui vẻ đáp ứng hỗ trợ hơn nữa đề nghị: “Tổ chức một buổi tiệc tối, gom góp một ít tiền từ thiện, đã làm thì làm cho lớn một chút.”

Quảng Châu có rất nhiều người có tiền không có chỗ tiêu, làm công ích, bọn họ rất nguyện ý tham gia.

Lý thị trưởng cùng Thẩm Kỷ Lương thương lượng xong, đem chuyện định xuống.

Bởi vì tổ chức là hai nhân tài lớn mới xuất hiện trong giới kinh doanh, Lục Côn Sơn và Thẩm Kỷ Lương cùng tổ chức, cho nên đưa tới không ít người hứng thú, rất nhiều kẻ có tiền đều nói sẽ tham gia.

Mộc Thường Khoan ở trong điện thoại nghe nói về sau, phái người đưa tới một yên ngựa cổ, với tư cách vật đấu giá từ thiện, vì Bảo Châu cổ động. Thẩm Chi Tề ở Thái Nguyên nghe nói, nghĩ đến con tra và Bảo Châu khó được dịp tổ chức yến hội, kêu Thẩm phu nhân tới cổ động.

Yến hội ngày đó, rất nhiều nhân vật có uy tín đều tới tham dự, tự nhiên không thể thiếu một số tiểu thư nhà giàu đến.

Bảo Châu thích náo nhiệt, cũng kéo Hạ Nhược Lan đi.

Yến hội rất náo nhiệt, các cô gái trang điểm xinh đẹp, làm từ thiện là thứ yếu, mượn cơ hội này tìm kim quy mới mục đích chính.

Lục Côn Sơn lớn lên tuấn tú, vừa vào cửa, đã bị mấy cô gái dây dưa, nguyên một đám chen nhau tiếp cận, hạch hỏi, còn ngại không đủ gần, ước gì dán lên người hắn.

Côn Sơn muốn bảo trì phong độ, đành phải thối lui vài bước đối với các cô nói: “Các vị xin tùy ý, thứ lỗi tôi không tiếp được.”

Côn Sơn vừa muốn đi lại bị một người trong đó gọi lại: “Lục tiên sinh, nghe nói anh có mở cửa hàng rất đắc khách, gần đây em cũng muốn mở một cửa hàng, có thể thỉnh giáo anh một chút được không?”

Côn Sơn khiêm tốn nói: “Tôi đều là mò mẫm làm thôi, không đủ kinh nghiệm, thỉnh giáo không dám nhận.”

Côn Sơn nói xong nhìn thoáng qua Thẩm Kỷ Lương, hắn vừa định đem những cô gái này kéo qua Thẩm Kỷ Lương, chỉ thấy Thẩm Kỷ Lương đã đem một đám người dây dưa hắn đuổi về phía Côn Sơn.

Côn Sơn nhìn thấy xa xa một đám phụ nữ khác đang hướng tới, cảm thấy nhức đầu, Bảo Châu như thế nào còn không tới? Theo đạo lý cũng sắp đến rồi a?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện chung quanh tựa hồ rất yên tĩnh.

Côn Sơn ngẫng mặt lên nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc sườn sám hồng nhạt, tóc quăn đang bước vào, từ từ đi tới hắn, đó là một cô gái cực đẹp, khí chất lại xuất chúng, cô đi tới, như một đóa hoa lan đong đưa trong gió, tươi mát thoát tục, nhưng không mất ý vị. Không mập không gầy, thoạt nhìn phong thái trác tuyệt, tươi cười đi đến,

Mọi người phần lớn sẽ kìm lòng không được liếc mắt nhìn vài lần, thậm chí có số đàn ông ngây ra như phỗng, nhìn không chuyển mắt.

Cô gái xinh đẹp này là ai?

Có người hiểu chuyện bát quái suy đoán nói: “Có phải là vợ lẽ của Lục tiên sinh?”

Cũng có người nói: “Cô gái này thật xinh đẹp, chẳng lẽ là niềm vui mới của Lục tiên sinh?”

Sau đó chân tướng lập tức đả kích không ít cô gái chưa lập gia đình, cô gái kia đi đến trước mặt Côn Sơn, thoáng khiêm tốn cúi đầu xuống nói: “Thiếu gia, khuyên tai của Thiếu phu nhân không thấy đâu, Thẩm mẹ sợ thiếu gia đợi lâu, kêu tôi đến đây thông báo một tiếng.”

Côn Sơn gật đầu: “Đã biết, cô tùy ý.”

Đàn ông thấy cô gái kia không phải người phụ nữ của Côn Sơn, trong đó có mấy người lá gan lớn lập tức xông tới, những cô gái xinh đẹp kia thì ngoài ý muốn ngoài, cũng tò mò hỏi: “Cô gái kia là hạ nhân nhà Lục tiên sinh?”

Côn Sơn tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Đầu bếp của Bảo Châu.”

Thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, không hề có mập mờ, mấy cô gái vây quanh hắn lập tức thức thời lui ra, vì sao?

Ngươi nghĩ đi! Cô gái xinh đẹp như vậy còn không lọt vào mắt Lục Côn Sơn, huống chi là các cô, quả thực uổng phí thời gian, vẫn nên đi tìm người khác có khả năng hơn.

Đàn ông nghe vậy, nhao nhao xoa tay, một người nói: “Lục thiếu, nếu cậu chịu đem đầu bếp này tặng cho tôi, tôi sẽ tặng Hạ Hà cho cậu.”

Người khác nói: “Tôi dùng ba cửa hàng đổi với cậu, như thế nào?”

Côn Sơn lắc đầu: “Không được.”

“Vì sao?” Chẳng lẽ hắn muốn nuốt riêng mỹ nhân?

Côn Sơn mỉm cười: “Bởi vì vợ tôi thích đồ ăn cô ấy làm, ăn không được sẽ ngủ không ngon.”

Bọn đàn ông không tin, cảm thấy hắn tìm cớ.

Tuy đã nghe nói Lục Côn Sơn thương vợ lợi hại, nhưng phần lớn đều là nghe nói, không có tận mắt nhìn thấy. Nghĩ thầm mặc ngươi thương vợ, cô gái xinh đẹp như vậy ngươi thật có thể nhịn được không ra tay sao?

Ai ngờ Côn Sơn không chỉ không ra tay, ngược lại còn kéo tơ hồng, lúc hắn nhìn thấy Thẩm phu nhân, đi qua đối với bà chỉ chỉ Hạ Nhược Lan: “Đó chính là Nhược Lan lúc trước con đã đề cập qua, cô ấy đã từng trợ giúp Kỷ Lương.”

Thẩm phu nhân vốn cảm thấy cô gái kia lớn lên rất quyến rũ, có thể đoạt chồng của con gái nuôi mình hay không, nhưng nghe nói đã từng trợ giúp qua con mình lập tức hai mắt tỏa ánh sáng: “Rất xinh đẹp, cũng không biết người có tốt không?”

“Làm đồ ăn rất ngon, Bảo Châu rất thích. Tính cách cũng tốt, không biết Kỷ Lương có đồng ý hay không.” Hắn lần đầu tiên làm mai cho người ta, hơn nữa là tình địch của mình, biểu hiện có chút không được tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.