Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 178: Một cái nhiệm vụ



Bruit đang muốn đắc ý, đột nhiên nghe được một âm thanh trong trẻo, sau đó toàn bộ cánh đột nhiên gãy xuống, như là nhánh cây bị chặn ngang bẻ gẫy thành đoạn rơi ra, mảnh vỡ từ trên cao rớt xuống trên mặt sàn xi măng, phát ra một tiếng nổ mạnh nặng nề.

Bruit xem xét, đã xong!

Cái này không chỉ là vấn đề mất mặt, đây rõ ràng là kỹ thuật có vấn đề!

Nhưng hắn nghĩ tới trách nhiệm trọng đại, không bằng đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Côn Sơn, vì vậy nói: “Lục tiên sinh, sủng vật của ngài làm hư máy bay của tôi, phí bảo hành sửa chữa đại khái cần một vạn, đợi ngài thanh toán tiền thuê xong, thuận tiện cũng giao một ít phía bảo hành sửa chữa.”

Bộ dạng Côn Sơn rất dễ bị bắt nạt phải không?

Bây giờ tuy hắn nhìn so với trước kia thân thiện nhã nhặn hơn rất nhiều. Nhưng thực chất bên trong, ngươi hiểu được!

Côn Sơn nghe vậy thản nhiên nói: “Được! Nghe nói bên này tin tức đầu đề tiền nhuận bút rất cao, tôi nghĩ có lẽ đủ trả hết phí bảo hành sửa chữa.”

“Ngài có ý gì?”

“Tiêu đề sẽ ghi 《Máy bay sắt Nước Anh không địch lại chim lớn Trung Quốc 》, ngài cảm thấy như thế nào?” Đe dọa cái gì, hắn dùng vô cùng thuần thục.

Bruit nghe xong, cảm thấy chuyện làm không tốt sẽ phát sinh lớn hơn, vội vàng một bên mời bọn họ đến phòng khách quý, một bên lập tức đi xin chỉ thị cấp trên chuyện này nên xử lý như thế nào, một con chim lớn làm hư cánh máy bay của bọn họ, vấn đề này tuy họ Lục đuối lý, nhưng mà nói ra dư luận có thể mọi người sẽ nghiêng về họ Lục kia, một cái là sắt thép, một cái là thân thể xác thịt, tin tức này truyền ra, đoán chừng từ nay về sau sẽ không còn người dám ngồi máy bay bọn họ nữa.

Cấp trên nghe xong, rất là khiếp sợ, đối với Bruit nói: “Chuyện này phải xử lý cẩn thận, dẫn tôi đi gặp hắn.”

Lúc vị cấp trên này nhìn thấy Lục Côn Sơn, hàn huyên vài câu rồi nói: “Lục tiên sinh, chuyện này làm lớn chúng ta đều không chiếm được chỗ tốt, như vầy đi chúng ta mỗi người nhịn một bước, phí sửa chữa chúng ta chia ra a?”

Côn Sơn liếc hắn một cái, không nói gì, cúi đầu bóc hạt dưa.

Cấp trên theo tay của hắn nhìn lại, trong đĩa nhỏ trước mắt hắn đã chất một đống nhỏ hạt dưa, lúc này người Trung Quốc trẻ tuổi này rõ ràng một chút cũng không bối rối, còn không để ý tới hắn, chẳng lẽ chỗ dựa của Lục Côn Sơn rất mạnh?

Vị cấp trên Cao Tầng này không chắc, thăm dò: “Nếu cậu muốn đăng tin này lên, cũng chưa chắc có thể sẽ được lên báo, làm gì cá chết lưới rách?”

Côn Sơn lúc này mới mở miệng: “Có thể hay không thử một lần sẽ biết, ngài có lẽ không hi vọng bị đăng báo, đối thủ của ngài nhất định rất có hứng thú, tôi nghĩ bọn họ sẽ đồng ý giúp tôi đăng tin này và cho tôi phí sửa chữa.”

“Cậu…”

Côn Sơn không nhìn hắn, quay đầu đem đĩa hạt dưa đưa cho Bảo Châu: “Vợ à hạt dưa này không tệ, anh cảm thấy tòa soạn báo Nước Anh hẳn là cũng có đồ ăn ngon chiêu đãi chúng ta.”

“Vậy đi thôi!” Bảo Châu là người tham ăn, có ăn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Chờ một chút!” Trong lòng Cao Tầng suy nghĩ, rốt cục thỏa hiệp: “Được rồi! Phí sửa chữa chúng tôi sẽ tự gánh vác.”

“Cái này hiển nhiên, tôi còn có một yêu cầu, hi vọng ngài có thể xuất ra thành ý. Máy bay tôi muốn thuê, không phải sắt vụn.”

Cao Tầng nghe xong, trong lòng tuy không cảm thấy tốt, nhưng vẫn biểu hiện đáp ứng: “Được, đi theo tôi! Tôi dẫn mọi người đi xem máy bay.”

Cao Tầng đưa đến bọn họ đến một nơi để máy bay khác, những máy bay này thoạt nhìn rất mới, thật ra chỉ là gần đây mới sơn lên một tầng nước sơn mà thôi, người Trung Quốc này có lẽ nhìn không ra đi!

Để tỏ lòng thành ý, hắn nói: “Máy bay ở đây tùy cậu chọn.”

Côn Sơn đem nhiệm vụ này giao cho Bảo Châu: “Vợ, em đến chọn.”

Bảo Châu không hiểu máy bay, những thứ đại gia hỏa này bề ngoài không khác biệt lắm, cô vừa đi, vừa ném bánh quy lên cánh mỗi máy bay cô đi qua, cô thích xem Tiểu Hoàng từ trên cao ăn bánh, ở đây có nhiều cánh lớn như vậy, thoạt nhìn nhất định rất đã ghiền.

Cô ném từng miếng bánh đi qua, Tiểu Hoàng ăn từng miếng, Bruit ở bên cạnh biết điều nhắm lại, con chim kia thật lợi hại, hắn không cần nhìn cũng biết hậu quả sẽ là cái gì.

Thế nhưng hắn tính sai, cho dù nhắm mắt lại, hắn vẫn còn tai, vẫn nghe thấy âm thanh từng đoạn cánh máy bay và linh kiện rơi đầy đất, tựa như là một cơn mưa bão lớn, một mảnh ầm ĩ,

Ầm ĩ qua đi, ngoại trừ tiếng Tiểu Hoàng gặm bánh bích quy ra tất cả đều yên tĩnh.

Đối mặt với linh kiện rơi đầy đất, Cao Tầng cùng Bruit mắt to trừng đôi mắt nhỏ, nước mắt lưng tròng ~

Những máy bay này tuy không đắt, nhưng cũng là máy bay a!

Máy bay là một đồ vật tấc sắt tất vàng, mà con chim kia vỗ cánh vài cái, các loại linh kiện và mãnh vỡ máy bay rơi xuống dày đặc vô cùng thê thảm.

Cù thiếu cảm thấy thú vị, tiện tay cầm lấy máy chụp hình, đối với cục diện đồ sộ kiện chụp mấy tấm.

Bruit muốn giơ tay cướp đoạt, Cù thiếu đã đem máy chụp ảnh ném cho Côn Sơn, Bruit đi đến trước mặt Côn Sơn: “Đưa máy ảnh cho tôi!”

Côn Sơn tiện tay ném về phía Tiểu Hoàng trên không trung: “Cầm chắc!”

Tiểu Hoàng rất thông minh bay qua một miệng ngậm máy chụp ảnh. Những người này có lẽ không sợ Côn Sơn, bọn họ vừa là cường long cũng là rắn độc, nhưng bọn họ sợ Tiểu Hoàng, móng vuốt sắc bén cùng ánh mắt sát khí đằng đằng kia, cho dù là đứng từ xa nhìn, bọn họ cũng cảm thấy rất sợ hãi.

“Cậu muốn thế nào, mới bằng lòng đưa máy ảnh cho chúng tôi?” Cao Tầng đầu đầy mồ hôi, nếu mấy tấm ảnh này truyền ra ngoài, đối với công ty quả thực là đả kích trí mạng.

“Tôi sẽ không cho ngài, nhưng tôi có thể cam đoan những tấm ảnh này sẽ không truyền ra ngoài, chỉ cần ngài đừng tiếp tục đem mấy đồng nát sắt vụn này gạt tôi nữa.” Côn Sơn có thể dễ nói chuyện, cũng có thể khó thỏa thuận, cái này quyết định bởi thái độ của đối phương.

Cao Tầng thấy hắn như thế, ngẫm lại kỳ thật cũng không phải không thể cho hắn thuê máy bay tốt, công ty vẫn còn rất nhiều máy bay tốt, hắn vốn tưởng rằng người Trung Quốc là ma bệnh Đông Á dễ bắt nạt, bán cho hắn mấy thứ cũ nát, hắn cũng sẽ không biết rõ, không có nghĩ đến Lục Côn Sơn này lại giảo hoạt như thế, dẫn theo con mãnh thú đến thử máy bay của hắn.

Xem ra chỉ có thể lấy lòng hắn thôi, Cao Tầng mặt đen lên đưa bọn họ đến một chiếc máy bay trước mặt; “Máy bay này như thế nào?”

“Bảo Châu ném vài miếng bánh bích quy thử đi!”

Không đợi Bảo Châu ném bánh bích quy, vị Cao Tầng kia không biết là vì lo lắng, hay nguyên nhân gì, đột nhiên lại thay đổi một máy bay khác, Côn Sơn rất hài lòng, chiếc máy bay này so với chiếc kia càng đẹp mắt, chế tác thoạt nhìn tỉ mỉ hơn, đặc biệt là Tiểu Hoàng ở phía trên nhảy vài cái, máy bay vẫn không tổn hao gì, hắn raats hài lòng: “Chính là chiếc này!”

“Tiền thuê hàng năm là 100 vạn.”

“Quá đắc, 60 vạn tôi sẽ thuê.”

“Không được, 90 vạn!”

“60 vạn.” Côn Sơn kiên trì nói.

“80 vạn, không thể ít hơn nữa!” Cao Tầng cùng Côn Sơn cò kèo mặt đỏ tới mang tai.

“60 vạn, không được thì tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.