Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 189: Ân cứu mạng



Gần đây Tổng đường chủ cao cao tại thượng có thể là bởi vì cố gắng vượt qua đại nạn sinh tử này, đột nhiên trở nên bình dị gần gũi, khoát tay áo nói: “Mọi người không cần phải khách khí, đều là anh em một nhà, mau ngồi. Lần này nếu không có mọi người, chỉ sợ tôi đã không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.”

A Long và những người kia một hồi mới phát hiện những người canh gác bên ngoài nhà kho dường như không phải lưu manh bình thường: “Tổng đường chủ quá khách khí, thuộc hạ có một chút nghi hoặc, bọn người bắt ngài hình như là người Nhật có tổ chức có huấn luyện, bọn họ là người nào?”

“Đều là quân nhân Nhật Bản cải trang, mục đích chính là muốn cho hắc bang Nhật Bản cùng hắc bang lớn ở Thượng Hải hợp tác, để bang phái chúng ta thành con rối cho người Nhật sai khiến, tôi không có đáp ứng.” Lại nói tiếp ông đã hận nghiến răng, kỳ thật đoạn thời gian trước, lúc người Nhật mời mấy lão đại của hắc bang lớn ăn cơm, bọn họ cũng không có đi, đã cự tuyệt thẳng, không nghĩ tới người Nhật thấy bọn họ không đáp ứng, lại bày mưu tính kế.

“Tổng đường chủ anh minh!” Có người thừa cơ nịnh bợ nói.

Tổng đường chủ lại khiêm tốn: “Tôi không đáp ứng, là vì điều thứ nhất trong đường quy. Yêu nước hắn mới yêu đường hắn, sau yêu đường hắn, lại yêu nhà hắn. nếu tôi đáp ứng, vậy chính là bôi nhọ quy củ tổ tông định ra.”

Quy củ không thể không tuân, mặc dù có thời điểm ông sẽ có chút hồ đồ, tin lời gièm pha, nhưng chuyện lớn ông vẫn phân rõ cái gì tốt cái gì xấu, lợi ích cá nhân so ra kém lợi ích bang phái, lợi ích bang phái so ra kém lợi ích quốc gia.

Mọi người nghe vậy, trong lòng cảm thấy khâm phục người đàn ông trung niên thoạt nhìn rất bình thường này.

Giải thích rõ ràng về sau, mọi người thừa dịp trước khi trời sáng rời đi, chỉ để lại một ít đệ tử chiếu cố mọi người.

Côn Sơn kêu người đỡ Tổng đường chủ về phòng, vừa định rời đi, Tổng đường chủ đột nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút.”

“Tổng đường chủ còn có gì phân phó?”

“Nói chuyện với tôi!”

Côn Sơn gật đầu, ra hiệu những người khác rời khỏi, đóng cửa lại, đứng nói: “Ngài nói.”

“Cậu ngồi đi!” Tất cả mọi người đều bị thương, không cần giữ lễ tiết, Tổng đường chủ hướng trên giường tới gần, nửa tựa ở đầu giường nói: “Lần này nhờ có cậu, nhưng tôi muốn biết vì sao cậu cứu tôi? Cậu thông minh như vậy, có lẽ đã đoán được, tôi là người gọi cậu vào bẫy.”

Côn Sơn gật đầu: “Mới đầu không xác định, về sau lúc tôi và ngài cùng bị bắt, đã cảm thấy kỳ quặc, bởi vì khi tôi đi cứu ngài, nét mặt của ngài tuy khẩn trương xao động, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh. Nhưng lúc tôi thấy ngài bị đánh vẻ mặt thống khổ không phải giả vờ, khi đó ánh mắt ngài rất kinh ngạc, đại khái là không có đoán được thật sự sẽ bị đánh.”

“Cậu quả nhiên thông minh, ngay từ đầu, tôi muốn trọng dụng cậu. Nhưng những người khác không đồng ý, sợ cậu không thể đảm đương trách nhiệm, phó đường chủ cho ra một chủ ý. Muốn tôi thăm dò cậu, kêu tôi giả vợ bị bắt cóc, cho cậu đi cứu tôi, xem cậu có dám đơn thương độc mã đi cứu tôi không, nếu cậu thông qua khảo sát, chức vị kia sẽ cho cậu. Chỉ là tôi không nghĩ tới đó là một cái bẫy. Tôi vừa đến, đã bị người ngăn trở, bọn họ nói cho tôi biết, đó là phó đường chủ an bài khổ nhục kế, thế nhưng thời điểm cậu bị bắt, tôi phát hiện khác thường. Bởi vì tôi căn bản không có gọi người bắt cậu, tôi chỉ muốn nhìn xem cậu có can đảm đến hay không, sự tình phía sau, không ở trong phạm vi khống chế của tôi nữa.” Ông thật không ngờ chính mình lại bị người phản bội, nếu không nghĩ sai, thì bán đứng ông chính là phó đường chủ ông luôn tín nhiệm. Chuyện này đối với ông đả kích rất lớn, ông thậm chí đột nhiên có chút không dám tin tưởng người khác, ông nghĩ lần này mình rơi vào trong tay người Nhật sẽ chết chắc rồi.

Lúc Lục Côn Sơn được cứu, ông cho rằng Lục Côn Sơn sẽ hận ông, có thể sẽ cho ông một đao, nhưng Lục Côn Sơn lấy ơn báo oán, còn cứu tất cả mọi người.

Ông trăm mối nghi hoặc vẫn không có cách giải: “Cậu vì cái gì cứu tôi? Cho dù cậu bỏ mặc tôi ở đó, cũng có thể vì chính mình bị thương mà báo thù, bởi vì tôi phải chết là không thể nghi ngờ, thế nhưng cậu đã cứu tôi.”

“Vì ngài là Tổng đường chủ, càng bởi vì Trí Đường không thể loạn, hơn nữa mặc kệ hôm nay bị nhốt là ai, chỉ cần là người vô tội, tôi đều cứu. Điều thứ hai của đường quy, dân chúng trong thiên hạ đều là anh chị em của mình, phải đối xử tử tế, không được ức hiếp lương dân, không được thấy chết mà không cứu.” Từ nhỏ ở dưới bóng Lục Hoài Ninh lớn lên, hắn đã bị truyền thụ quan điểm Lục Hoài Ninh vĩ đại, Lục Côn Sơn nhỏ bé. Lục Hoài Ninh cao quý, Lục Côn Sơn là cỏ dại do thiếp thất sinh ra. Nhưng về sau hắn gặp sư phụ, sư phụ dẫn hắn tiến vào Trí Đường, đường quy của Trí Đường là mỗi người đều ngang hàng, là thân thiện tốt đẹp như vậy, làm hắn chịu ảnh hưởng thật sâu.

“Bang quy có rất nhiều người có thể đọc thuộc lòng, nhưng chính thức làm được rất ít người. Cậu đã cứu tôi, tôi sẽ báo đáp cậu thật tốt.” Ông cam đoan! Ân cứu mạng này, từ nay về sau ghi lòng tạc dạ, không dám quên đi.

Côn Sơn lắc đầu: “Không nói chuyện báo đáp, đây là chuyện tôi phải làm.”

“Tôi muốn cám ơn cậu, còn muốn nói với cậu thực xin lỗi, trước kia có một số việc, xin lỗi người anh em!”

“Chuyện đã qua, tôi cũng đã quên rồi.” Biết sai có thể sửa là tốt, một mực nắm chặt cái sai của người khác, không phải cách làm thông minh.

“Vậy từ hôm nay trở đi, tôi và cậu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia! Tôi muốn kết bái huynh đệ với cậu.”

“Tổng đường chủ không chê Côn Sơn ngu dốt, vậy thì Côn Sơn trèo cao rồi.” Côn Sơn cũng không khách khí, nhiều huynh đệ nhiều con đường, hơn nữa hắn phát hiện Tổng đường chủ thật ra là người co được dãn được, đáng giá hắn kết giao.

Hai người khập khiễng, giúp nhau đi đến phòng khách, sau khi gọi người chuẩn bị xong, trong sân, đối với trời xanh kết bái trở thành huynh đệ.

Hai người sau khi ngủ một giấc, buổi chiều tinh thần đã tốt lên rất nhiều, thời điểm hạng vạng tối, A Hổ gọi điện thoại đến: “Sơn ca xảy ra chuyện lớn! Vừa thăm dò được, khuya hôm trước Hình phó đường chủ bên kia đã tuyên bố với mọi người nói, Sơn ca đánh chết Tổng đường chủ trốn thoát rồi, đến nay tung tích không rõ. Đã thông báo tất cả nội đường trong cả nước mở cuộc truy nã anh. Hơn nữa tuyên bố ba ngày sau chính thức dựa theo di chúc của Tổng đường chủ, tiếp nhận vị trí Tổng đường chủ.”

“Đừng có gấp, Tổng đường chủ ở ngay bên cạnh tôi, tôi và đường chủ thương lượng một chút, nghi thức nhậm chức có lẽ cử hành vào tối ngày mai , chúng ta còn một ngày để chuẩn bị và sắp xếp. Mọi người tạm thời đừng hành động gì, kêu các anh em ở Hồng Kông chờ lệnh.” Côn Sơn phân phó xong, cúp điện thoại, đem chuyện này nói lại với Tổng đường chủ, nhíu mày nói: “Tổng đường chủ, chúng ta bây giờ nên làm gì?”

“Liên lạc với tâm phúc của tôi, để hắn với chúng ta nội ứng ngoại hợp. Đem trận biến cố này giải quyết.” Thân là Tổng đường chủ dù sao cũng có vài người mình tuyệt đối tin được.

“Liên lạc như thế nào?”

“Đợi lát nữa thương lượng xong, tôi gọi điện cho hắn là được. Chúng ta bây giờ thương lượng chi tiết, tỉ mĩ, tối ngày mai tôi phải xuất hiện ngăn cản Hình phó đường chủ nhậm chức, vì để phòng ngừa vạn nhất buổi chiều tôi sẽ đi Thượng Hải, để cho tâm phúc của tôi dẫn vào trong nội đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.