Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 200: Thân cận yến



Vừa lúc có thể đi hỏi Côn Sơn, lúc Côn Sơn đang buồn tóc đều sắp bị chính mình túm lại một nắm, Bảo Châu đẩy cửa vào : “Côn Sơn, anh xem cái này.”

“Đây là cái gì?” Côn Sơn cúi đầu xem xét, sau đó rất nhanh mang theo biểu cảm không thể tin ngẩng đầu lên: “Cái này ở đâu ra?”

“Người bán đảo cho em.” Cô đã quên đưa cho Côn Sơn xem.

Trên tờ giấy nói, một nhà tiên tri nói cho hắn biết ở trên đảo có lượng dầu mỏ lớn, nhưng vì hắn không có năng lực khai thác, hơn nữa cũng sợ truyền tin ra, bị người đoạt đi hoặc bị chính phủ thu mua với giá thấp, cho nên giấu diếm không nói. Hiện tại đem bí mật này nói cho đảo chủ mới, hi vọng đảo chủ mới sẽ được phát tài.

Côn Sơn lập tức gọi điện cho Bách Lai tiên sinh, nhờ hắn hỗ trợ mời một vị chuyên gia thăm dò dầu mỏ đến.

Rất nhanh bên kia truyền đến kết quả thăm dò, kết quả cho thấy trên đảo kia rất có thể có lượng dầu mỏ lớn, đoán chừng có thể khai thác hơn vài chục năm, có giá trị cực lớn lên tới hàng tỉ đồng.

Côn Sơn nghe xong xóa sạch tâm trạng không vui, lập tức gọi người đem tin rao bán hòn đảo kia tháo xuống, trước để ở một bên, đợi có cơ hội tốt lại đi xử lý.

Ít nhất không phải địa phương không đáng một đồng rồi, tâm trạng cũng lập tức tốt hơn nhiều, Bảo Châu thấy hắn vui vẻ cũng vui vẻ theo: “Côn Sơn anh cười cái gì?”

“Anh cao hứng.” Tiền không có trôi theo dòng nước là tốt rồi.

Bảo Nguyệt và Bảo Trân dần dần đều đến tuổi kết hôn, trong lòng Vạn Phú Quý có chút sốt ruột, hai cô gái này cũng gấp a!

Nếu không gả qua vài năm nữa đã là gái lỡ thì, con của Bảo Châu đều có thể đánh đá người khác.

Vạn Phú Quý để cho hai đứa con gái đi gặp mặt mấy người, đều không có kết quả, sốt ruột hỏi Bảo Châu: “Bảo Châu a! Con nói hai em gái con, như thế nào mới có thể gả ra ngoài?”

“Gặp mặt.” Giống như là cô vầ Côn Sơn trước kia gặp mặt vậy.

“Thế nhưng bọn nó đã đi gặp mấy người, không có người nào thích hợp.”

“Gặp nhiều lần.” Bảo Châu nghĩ rất đơn giản.

Vạn Phú Quý nghe xong, lập tức nghĩ ra một ý kiến hay: “Sao cha không nghĩ tới, qua vài ngày trong nhà tổ chức một bữa tiệc, mời toàn bộ thanh niên tài tuấn trong thành Quảng Châu đến tham dự, xem hai đứa nó có hợp ý ai không. Đến lúc đó con trở lại giúp hai em gái con tham khảo một chút.”

“Dạ!” Bảo Châu thích nhất về nhà ăn chực, mỗi lần sẽ không quên mang theo Tiểu Hoàng, có đôi khi cô sẽ quên dẫn Côn Sơn, nhưng sẽ không quên Tiểu Hoàng. Côn Sơn vì thế thường xuyên ghen, quay đầu lại vừa nghe nói Bảo Châu muốn dẫn Tiểu Hoàng về nhà mẹ đẻ tham gia yến tiệc, lập tức như kẹo da trâu biểu thị cũng muốn đi.

Tiểu cô nương người ta tuyển đối tượng, ngươi một người đàn ông đã kết hôn đi làm gì?

Nhưng bất đắc dĩ Côn Sơn muốn đi theo, không chỉ bởi vì Tiểu Hoàng muốn đi, nghe nói thanh niên tài tuấn đều đi, hắn lo lắng tên nào đó không biết rõ tình hình, vạn nhất vừa ý Bảo Châu, hắn lại thêm tình địch, cho nên rất không có cốt khí muốn đi theo.

Bảo Châu nói: “Gần đây không phải anh rất bận sao?”

“Ngày đó anh rãnh.”

“Vậy có thể rãnh thêm một ngày được không.”

“Làm gì?”

“Em muốn ăn màn thầu anh làm.” Trước kia lúc ở quê nhà, Côn Sơn có đôi khi nhàn rỗi, sẽ đích thân làm màn thầu cho cô ăn. Về sau hắn càng ngày càng bận rộn, cũng rất ít làm màn thầu cho cô ăn nữa. Thẩm mẹ không hiểu, đều là màn thầu, mua từ bên ngoài, người khác làm mùi vị cũng giống của Côn Sơn làm, nhưng Bảo Châu lại nói Côn Sơn làm màn thầu không giống người khác, thích ăn nhất màn thầu hắn làm.

Côn Sơn đột nhiên cảm thấy chua xót, đã bao lâu hắn không có làm đồ ăn cho vợ mình rồi, một lời đáp ứng: “Anh làm màn thầu cho em, em làm bánh vừng và rau ngâm cho anh, em muốn ăn cái gì, về sau nói cho anh biết, anh sẽ làm cho em.”

“Em chỉ muốn ăn màn thầu.” Bảo Châu không có hy vọng nói.

Côn Sơn cảm thấy buồn cười: “Em nha!”

Rõ ràng hiện tại chính là tổ yến, cô muốn ăn cũng dễ như trở bàn tay, nhưng Bảo Châu cũng không có đối với mấy thứ trân quý kia lưu luyến quá nhiều, đồ ăn bình thường dường như làm cô cảm thấy càng an tâm, cũng càng yêu thích.

Lúc cô ở nông thôn, ăn rau dại, bắp mà lớn lên, cho tới bây giờ đã ăn quen, thịt cá, ở trong mắt cô có lẽ không bằng rau dại màn thầu.

Cô như thế, lại làm cho Côn Sơn cảm thấy rất cảm động, một cô gái có các đồ ăn ngon tinh xảo đặt ở trước mặt, còn có thể nghĩ đến màn thầu bình thường lúc trước hắn làm, sao hắn không dám động được, Côn Sơn nói xong mặc áo khoác vào đi ra ngoài.

“Côn Sơn, anh đi đâu?” Giờ đã muộn.

“Đi làm màn thầu cho em, chờ sáng mai em thức dậy, có thể ăn màn thầu anh làm rồi.” Bây giờ đã rất muộn, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng sáng mai Bảo Châu thỏa mãn gặm màn thầu, hắn cảm thấy rất đáng.

Bảo Châu nghe hắn muốn làm màn thầu, không mặc y phục muốn đứng lên, đi theo tham gia náo nhiệt: “Em muốn đi.”

“Em đi làm gì?”

“Làm phiền.” Bảo Châu cuốn ba tất lưỡi mà nói, đáp vô cùng nhanh.

“Tiểu nha đầu, ngoan ngoãn ngủ. Anh làm xong màn thầu sẽ trở lại, đợi sáng mai hấp lại là có thể ăn.” Côn Sơn đi qua, đỡ cô nằm xuống, đắp chăn xong, mới đi xuống lầu.

Côn Sơn làm một nồi lớn, tính Bảo Châu trẻ con, cái này cả ngày, buổi sáng ăn màn thầu, giữa trưa ăn màn thầu, buổi tối cũng ăn màn thầu, bởi vì ăn cho đủ, càng bởi vì cô muốn ăn tất cả màn thầu Côn Sơn làm, để qua ngày hôm sau, màn thầu sẽ bị hỏng.

Buổi tối lúc Côn Sơn về, Bảo Châu ăn tới bụng phình ra, thoải mái tựa ở trên ghế sa lon, Côn Sơn thấy cô ăn no như vậy thì hỏi: “Buổi tối ăn gì ngon à?”

“Màn thầu nướng.”

Côn Sơn có chút im lặng, màn thầu đã cũ sao ăn được: “Vậy buổi trưa ăn cái gì?”

“Màn thầu chiên.” Màn thầu Côn Sơn làm, vô luận là nướng hay chiên đều vô cùng ngon.

Côn Sơn không hỏi buổi sáng, bởi vì buổi sáng hắn đã tự mình hấp màn thầu, hắn có chút đau lòng hôm nay vợ chỉ ăn toàn màn thầu, lôi kéo cô nói “Đi tản bộ với ăn, tiêu hóa một chút, tối nay anh mua bữa tối thật ngon cho em.”

Bảo Châu nói: “Không cần, ăn khuya em đã nghĩ kỹ, em muốn ăn màn thầu ngâm rượu rum, Thẩm mẹ nói cho thêm mấy trái táo đỏ và cẩu kỷ tử, nhất định ăn rất ngon.”

(cẩu kỳ tử: một loại thuốc đông y, có thể tìm hiểu thêm ở đây)

Côn Sơn nhìn thấy Bảo Châu sắp thành cái màn thầu nhỏ nói: “Nếu như sáng ngày mai anh nấu mì cho em, bữa khuya nghe ai?”

“Nghe anh.” Bảo Châu mắt lấp lánh nhìn qua hắn, tranh thủ thời gian đổi giọng, Côn Sơn lực tay thật tốt, sợi mì làm ra, rất có lực đạo.

Côn Sơn đã hài lòng, mang cô đi ra ngoài tản bộ một vòng, sau khi trở về đã rất muộn, Côn Sơn kêu người làm chè trôi nước và một ít điểm tâm bồi bổ cho Bảo Châu, nhìn cô ăn từng miếng xong, mới cảm thấy mỹ mãn lôi kéo tiểu nha đầu đi lên lầu xem hai đứa nhỏ.

Vạn gia muốn tổ chức yến tiệc, Vạn Phú Quý nhớ tới bây giờ mình thường xuyên cùng mấy nhân sĩ qua lại trao đổi văn chương, thưởng thức tranh chữ, mời tất cả thanh niên tài thuấn trong thành đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.