Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 210: Trở lại quê quán



Hạ Nhược Lan tưởng rằng chỉ là một cái rương không, kết quả nặng dọa người, Hạ Nhược Lan dùng tất cả khí lực từ khi sinh ra tới giờ, mới đem rương kia từ đáy giường đẩy ra ngoài: “Thật nặng, là cái gì?”

“Vàng thỏi.” Bảo Châu không biết phải đưa cái gì cho tốt, nghĩ tới nghĩ lui, vàng thỏi là thực tế nhất, nên kêu ngân hàng đưa cho cô một rương nhỏ.

Hạ Nhược Lan rất im lặng: “Cái này cũng quá nhiều rồi, cô thật sự muốn tặng, tôi lấy một thỏi làm kỷ niệm là được rồi, không cần nhiều như vậy.”

Hạ Nhược Lan mở rương ra, tùy ý cầm một thỏi, có cảm giác lắng đọng, cái kia không chỉ là một thỏi vàng, còn là tâm ý của Bảo Châu.

Bảo Châu không có cưỡng cầu, bởi vì cô cũng hiểu được rất nặng nói: “Hạ tỷ tỷ chị thật lười a! Đề đó có thể kêu Tiểu Cù Tử lấy cho chị mà!”

“Anh ấy cũng lấy không được, tôi lấy một thỏi là đủ rồi.” Hạ Nhược Lan lừa gạt nói, nghĩ thầm lấy một thỏi này, sắp tới chắc có lẽ Bảo Châu không lại tặng cho mình lễ vật nữa, thật sự có quá nhiều rồi.

Kết quả không tới vài ngày Bảo Châu sôi nổi cầm một bộ đồ trang sức cho Hạ Nhược Lan: “Hạ tỷ tỷ, cái này cho chị.”

“Tại sao lại tặng đồ cho tôi?” Hạ Nhược Lan tiếp nhận, cho rằng chỉ là tầm thường.

Bảo Châu vui cười chạy đi, buổi tối sau khi Hạ Nhược Lan tắm xong lúc lật đồ cưới ra xem, tùy ý mở cái hộp kia ra, kết quả bị hoảng sợ.

Là trọn bộ đồ trang sức kim cương gồm vòng cổ, bông tai và vòng tay, vô cùng nặng, kỹ thuật lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ.

Cái này so với khối vàng thỏi kia quý hơn nhiều, Hạ Nhược Lan cầm vòng cổ, vội vã đi gõ cửa phòng Bảo Châu.

“Vào đi.” Bảo Châu đang chải lông cho Tiểu Hoàng.

Hạ Nhược Lan đi qua, đem hộp châu báu mở ra trước mặt cô, vừa định hỏi sao cô lại tặng tôi đồ quý giá thế này, kết quả Bảo Châu kinh hô một tiếng: “Oa! Hạ tỷ tỷ vòng cổ này của chị thật xinh đẹp.”

Cô lộ ra kinh ngạc như là lần đầu tiên nhìn thấy bộ đồ trang sức này, chính mình đưa tại sao có thể là lần đầu tiên nhìn thấy?

Hạ Nhược Lan hơi có chút kinh ngạc thăm dò cô: “Trước kia cô chưa từng thấy qua sao?”

Bảo Châu lắc đầu.

“Thật đáng tiếc, xế chiều hôm nay cô tặng cho tôi cái vòng cổ này, có chỗ bị hư, tôi đang tính kêu chủ quán sửa lại, xem ra, cô không biết chỗ sửa, thật sự là đáng tiếc cho vòng cổ xinh đẹp như vậy.”

Bảo Châu vốn là người không biết giấu diếm, nghe xong lập tức nói: “Em giúp chị hỏi Thẩm đại ca.”

“Đây là Thẩm Kỷ Lương mua sao?”

Bảo Châu muốn sửa lời đã không còn kịp, cuốn ba tất lưỡi mà nói: “Không xong rồi, Thẩm đại ca không cho em nói với chị.”

“Hắn sẽ không trách cô đâu, cô giúp tôi hẹn hắn ra gặp mặt, ngày mai tôi tự mình trả lại cho hắn.” Hạ Nhược Lan đột nhiên không biết Thẩm Kỷ Lương là có ý gì, rõ ràng thờ ơ, rồi lại phái người đưa lễ vật đắt tiền như vậy, còn muốn mượn danh Bảo Châu.

Thẩm Kỷ Lương nghe Bảo Châu hẹn hắn, thật vui vẻ đi đến nhà hàng, còn cố ý ăn mặc anh tuấn suất khí, đẩy cửa ra, hắn thấy bóng người sau tấm bình phong, hình như là một cô gái, tưởng rằng Bảo Châu, theo miệng hỏi: “Đồ đạc giúp anh đưa cho cô ấy chưa?”

Cô gái từ từ xoay người, từ sau tấm bình phong đi tới, chống lại ánh sáng đi tới trước mặt của hắn, khuôn mặt xinh đẹp kia cho dù là ở phía nghịch sáng, đều đẹp như huyền ảo, môi cô khẽ mở hỏi hắn: “Thẩm Kỷ Lương, anh đây là ý gì?”

“Cô, đã biết?” Thẩm Kỷ Lương hơi dừng lại một chút, nói: “Tôi không có ý gì, chỉ là muốn tặng cô chút lễ vật, chúc mừng cô kết hôn.”

“Vậy tại sao phải lén lút, không tự mình giao cho tôi?”

“Hôm qua tôi ở bên ngoài vừa vặn đụng phải Bảo Châu, nên thuận tiện nhờ Bảo Châu mang về, kêu cô ấy đừng nói ra, là không muốn tạo hiểu lầm gì.” Hắn kiếm cớ nói, thật ra hắn cũng không biết mình nghĩ như thế nào, khi nhìn thấy bộ đồ trang sức này, lại muốn tặng nó cho cô.

“Lễ vật quý giá như vậy, tôi vô công bất thụ lộc (không có công không nhận thưởng), anh nhận về đi!”

“Vì sao? Tôi cảm thấy bộ trang sức này rất thích hợp với cô, với tư cách bạn bè, tôi tặng đồ cho cô, cũng không có gì a?” Cô cầm lấy đem làm đồ cưới cũng có mặt mũi, không phải sao?

“Nếu như không yêu tôi, thì đừng rất tốt với tôi, tôi rất đần, sẽ coi là thật.” Hạ Nhược Lan nói xong đem trang sức đặt lên bàn, bọn họ nếu như nhất định phải đâm phá tầng cửa sổ kia, hắn là người nhát gan, vậy cô đến là được rồi.

“Cô yêu tôi?” Trước kia hắn chỉ hoài nghi không dám xác định, sợ hắn là tự mình đa tình.

“Đã từng.” Bây giờ thì cô đã định buông tay, đang ở trong cố gắng trong.

“Vậy sau này?”

“Tôi sẽ cố gắng yêu chồng của tôi.” Cho nên phần lễ vật này cô tuyệt đối không thể nhận, Hạ Nhược Lan đẩy cửa ra, lưu lại Thẩm Kỷ Lương không biết làm sao đứng tại chỗ, bộ trang sức kia im im lặng lặng nằm trên bàn, như là nói người nào đó rất bất đắc dĩ.

Hạ Nhược Lan bận rộn chuẩn bị hôn lễ, mặc dù có ý giấu diếm, nhưng Bảo Nguyệt không cẩn thận nói lỡ miệng.

Sau khi Bảo Trân biết, mỗi ngày đến quậy phá.

Cù thiếu không chịu gặp cô, sợ cô tổn thương Nhược Lan, đem Nhược Lan dấu đi, cũng không cho cô gặp.

Cô tìm Bảo Châu quậy, tìm Côn Sơn náo, khóc hô hào nói, chị gái với anh rể không thương cô, ngược lại đi giúp người ngoài.

Côn Sơn mới đầu còn có năng lực khuyên nhủ, càng về sau cảm thấy cô thật càn quấy, chịu không nổi nữa, vừa lúc Vận Thành bên kia gọi điện thoại đến mời Lục lão gia trở lại Vận Thành tham gia lễ khai trương bệnh viện từ thiện do Lục lão gia bỏ tiền ra, Côn Sơn định mang theo Bảo Châu cùng Lục lão gia trở về một chuyến, một là lo lắng lão gia tử, hai là muốn thanh tịnh vài ngày.

Cù thiếu và vợ tương lai vốn muốn đi theo, nhưng chuẩn bị hôn sự quan trọng hơn, Côn Sơn để hai người bọn họ lại Quảng Châu.

Đã trở lại Vận Thành tham gia nghi thức khai trương, mấy bà lớn đều biểu lộ muốn tham gia, Lục lão gia cảm thấy nhiều người phiền toái, ông là đi tham gia nghi thức khai trương, chứ không phải đi du sơn ngoạn thủy, mang nhiều vợ như vậy làm gì? Cuối cùng chỉ quyết định dẫn theo Bát phu nhân ông thích nhất cùng đi. Ôn tiểu thư nghe xong, chạy đến Lục gia, đòi đi cùng, nói cô chưa từng đi cùng với Lục lão gia, không cho cô đi, chính là xem thường cô.

Con dâu tính tình nóng nảy như vậy, ông nào dám một mình mang cô đi, tìm người đi theo trấn áp cô. Lục Hoài Ninh nói có việc đi không được, đại phu nhân ước gì có thể thừa cơ hội này trở lại bên cạnh lão gia, từ khi chuyện quặng mỏ của Lục Hoài Ninh đổ bể, lão gia đối với bà cũng lãnh đạm rất nhiều.

Bà tức giận dứt khoát đi cùng con trai ra ngoài ở, thế nhưng bà cũng không thể sống cả đời với con trai a? Mắt thấy con càng ngày càng không được cưng chiều, nếu bà không quay về bên cạnh lão gia, ở bên gối lão gia thổi gió, chỉ sợ về sau Lục Hoài Ninh sẽ không còn vị trí gì trong nhà nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.