Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 215: Vừa thấy đã yêu



Thẩm Kỷ Lương quật cường nói: “Không phải một mình tôi, tôi quen một đám thanh niên nhiệt huyết, chúng tôi đều nguyện ý đi cứu hắn, dâng ra tánh mạng cũng sẽ không tiếc, nếu như không có hắn, cái thế giới này một mãnh đen tối. Hắn là tiên phong cho phong trào cách mạng! Đã có súng, chúng tôi sẽ nắm chắc sức mạnh. Tôi chỉ biết là người khác vẫn còn bị giam giữ trong đại lao.”

“Yêu nước không phải mù quáng, nếu các người đánh chết cảnh sát thì sao? Bọn họ cũng là đồng bào của chúng ta, chuyện này tôi giúp anh nghĩ biện pháp, anh không nên vọng động.” Côn Sơn thở dài nói.

“Nhưng súng tôi vẫn muốn, không chỉ là cứu người, tôi còn có cách dùng khác.”

“Các người là một đám thư sinh, cầm súng làm được cái gì? Xử lý không tốt sẽ gây ra chuyện lớn.” Côn Sơn không thể dễ dàng đưa cho hắn.

“Chúng tôi không chỉ là một đám thư sinh, chúng tôi là thanh niên nhiệt huyết có tổ chức, chúng tôi có lý tưởng có khát vọng, chúng tôi nguyện ý cố gắng vì tương lai quốc gia, cho tôi súng, tôi có thể bảo vệ tổ quốc.” Thẩm Kỷ Lương cảm xúc mãnh liệt nói.

Côn Sơn nghe nói như vậy, đột nhiên có một suy đoán to gan: “Anh là Cộng chang đảng?”

Thẩm Kỷ Lương không phủ nhận, trung thực gật đầu, còn bỏ thêm một chữ: “Ngầm.”

“Lá gan của anh cũng lớn thật, nếu truyền ra, anh còn muốn giữ cái đầu này sao?” Côn Sơn hơi kinh ngạc, bộ dáng hắn nhã nhặn thư sinh, chỗ nào nhìn ra là một người làm cách mạng.

“Tôi biết cậu sẽ không bán đứng tôi, nếu không lần trước đã không đưa súng cho tôi. Bán cho tôi đi! Tôi sẽ không mang đi làm chuyện xấu đâu.”

Côn Sơn thở dài, gật đầu đáp ứng: “Anh muốn loại nào? Dài hay ngắn, tôi vừa nhập hàng, có dài có ngắn. Chuẩn bị qua một thời gian ngắn cung ứng nội bộ, anh muốn, có thể trước cầm lấy đi.”

“Loại rẻ một chút, giống loại lần trước cậu đưa cho tôi, tôi đem tặng người ta, người đó nói một cây trên trăm đôla.” Mắc quá hắn sợ lâu dài sẽ mua không nổi.

“Tôi nghĩ biện pháp chuẩn bị cho anh loại rẻ, súng cũ anh có muốn hay không? Trước kia lúc nước Mỹ chiến tranh cũng dùng súng cũ, sửa lại một chút là có thể dùng được.” Trước kia Bách Lai hỏi qua hắn một lần, nói giá cả rất rẻ, hỏi Côn Sơn muốn hay không.

“Muốn, có thể sử dụng là được, không thể dùng có thể lấy ra dọa người cũng tốt.”

Côn Sơn nói: “Cái này dễ thôi, qua vài ngày tôi phái người đưa đến nhà anh. Không thu tiền, xem như tôi cống hiến chút sức lực cho cách mạng.”

“Cám ơn.” Thẩm Kỷ Lương thoả mãn rời đi.

Côn Sơn kêu Cù thiếu đi hỗ trợ nghe ngóng một chút, Cù thiếu trước kia có đoạn thời gian, cùng cậu bực bội thường xuyên không phải đánh nhau thì là đánh bạc, Lý thị trưởng cố ý lên tiếng không cần chiếu cố đặc biệt, nhìn thấy thì bắt, hắn ngồi tù giống như ở nhà, về sau quen được với nhiều người trong ngục.

Quen thuộc đến trình độ nào?

Cù thiếu có lần muốn trốn tránh Bảo Trân, nhà cũng không dám trở lại bỏ chạy đến nhà giam nói với cai tù: “Tôi đã lâu không có tới ở, có chút tưởng niệm, cho tôi ở lại vài ngày.”

Cai tù dễ nói chuyện đem chìa khóa đưa cho hắn: “Muốn gian nào thì chính mình chọn đi, muốn ăn cái gì, tôi gọi người mỗi ngày đưa tới cho cậu.”

Cho nên đối với người khác mà nói, một tầng lại một tầng ngục giam, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể trở lại dễ dàng giống như nhà mình. Cù thiếu đi trong lao dạo một vòng trở về, đối với Côn Sơn nói: “Lần này bọn họ canh gác rất nghiêm, bởi vì tôi mới đi vào thấy được người, bị nhốt trong một gian phòng chỉ có duy nhất một cái chăn, thoạt nhìn đã bị đánh, trên quần áo dính đầy máu, nhưng may mắn còn sống. Tôi đoán chừng dựa vào quan hệ sẽ không thể đi ra được.”

“Cho nên?” Trực giác hắn cho biết, Tiểu Cù sẽ không để hắn thất vọng.

“Cho nên tôi đã vẽ địa đồ cho cậu a!”

“Cậu không sợ bạn tôi cướp tù liên lụy cậu?”

“Không sợ, người khác sẽ không thể nghĩ liên quan tới tôi, hơn nữa tôi thấy người nọ thật đáng thương, có thể cứu hắn thì cứu hắn a! Lần trước Bảo Châu cho tôi lựu đạn, tôi còn giữ, cậu có cần không?” Cù thiếu cà lơ phất phơ nói.

Côn Sơn lắc đầu: “Anh em tốt, lựu đạn âm thanh lớn, tường đổ không bằng tôi tìm người đào cái hố từ lòng đất đi vào.”

Cù thiếu không có chút nào kinh hoảng, hắn không phải thế hệ thiện lương gì, Côn Sơn muốn cứu người, ở trong mắt hắn không phải chuyện lớn gì, chuyện cướp tù, trước kia hắn nghe lão đầu nói nhiều, đã sớm nghe chết lặng: “Có cần tôi giúp không?”

Côn Sơn vỗ vỗ vai của hắn: “Cậu giúp tôi đã đủ nhiều rồi, tôi không muốn liên lụy cậu, cậu phải chuẩn bị hôn lễ của cậu nữa!”

” Nhược Lan là một người vợ tốt, chúng ta là người một nhà, người một nhà không nói hai lời.” Nhắc tới vợ tương lai, khóe miệng Cù thiếu có chút giơ lên.

“Cậu thích Nhược Lan cái gì?”

“Cô ấy rất đẹp.” Quả thực là vừa gặp đã yêu, mỹ nhân như vậy, hắn chưa từng gặp qua.

“Ngoại trừ cái đó ra?”

“Không nghĩ ra được.” Cù thiếu suy nghĩ, không có nghĩ ra được, kỳ thật hắn đối với Nhược Lan không hiểu rõ lắm, bởi vì ngoại trừ Thẩm Kỷ Lương, cô đối với người khác trên cơ bản đều là tương kính như tân cùng giữ một khoảng cách, đương nhiên Bảo Châu cũng ngoại lệ, Nhược Lan cùng Bảo Châu rất thân cận, quả thực giống như chị em.

Côn Sơn lắc đầu: “Tôi cảm thấy được tình yêu thật sự không phải như thế, cậu có nghĩ tới một ngày nào đó cô ấy già đi, sẽ trở nên béo, giống như Thẩm mẹ vậy. Lúc đó, cậu còn thích cô ấy sao?”

Cù thiếu vừa nghĩ tới mỹ nữ biến thành lão thái bà, vô ý thức lắc đầu: “Sẽ không xấu a? Cô ấy xinh đẹp như vậy, cũng sẽ là một bà lão xinh đẹp.”

“Bác gái tôi xinh đẹp không?”

Cù thiếu lắc đầu, dáng người mập mạp, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.

“Lúc bà còn trẻ, là mỹ nữ số một số hai của Vận Thành.”

Cù thiếu bắt đầu dao động, hắn có chút sợ hãi nhìn Côn Sơn: “Cho nên Nhược Lan cũng sẽ biến dạng?”

“Có khả năng, tôi vẫn cảm thấy bề ngoài sẽ dần dần theo thời gian mà thay đổi, yêu một người có lẽ nên yêu nội tâm của người đó, mà không phải bề ngoài. Nội tâm đẹp so với vẻ đẹp bề ngoài sẽ giữ lâu hơn, chỉ yêu bề ngoài là không đủ.”

“Cậu yêu Thiếu phu nhân cái gì? Không yêu vẻ đẹp của cô ấy sao?”

“Toàn bộ, tôi yêu vẻ đẹp của cô ấy, cũng yêu tâm hồn thiện lương đáng yêu cùng chất phác của cô ấy. Tương lai cô ấy già đi, tôi sẽ yêu nếp nhăn trên mặt và mái tóc bạc của cô ấy.” Bởi vì khi đó, hắn đã già đi. Bởi vì là Bảo Châu, cho nên biến thành dạng gì, hắn đều yêu.

Cù thiếu cảm giác mình sắp nổi da gà: “Cậu thực buồn nôn, có lẽ bây giờ tôi không hiểu, nhưng tương lai sẽ hiểu.”

“Nếu như người không đồng nhất, mài hợp cả đời, khả năng cậu cũng sẽ không hiểu. Tựa như là có công mài sắt, có ngày nên kim, côn gỗ chỉ có thể mài thành cây tăm, nguyên liệu không đúng, cố gắng nữa cũng không thể dùng. Thừa dịp còn chưa có kết hôn, suy nghĩ thật kỹ cậu là cây tăm của ai, đừng đợi sau khi kết hôn lại hối hận không kịp.” Côn Sơn nói nhiều như vậy là hi vọng hắn tốt, hi vọng hắn đừng hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.